Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 648: Quyết đoán

Ban Tổ chức nói chuyện, thông thường chỉ có hai loại chuyện. Chuyện thứ nhất muốn đề bạt tìm anh nói chuyện, trên tổ chức tìm hiểu các vấn đề như tâm thái của cán bộ được đề bạt, lòng tin…một chút, cũng coi như là thẩm hạch cuối cùng trước khi đề bạt. Mục đích làm như vậy là để không xảy ra vấn đề cán bộ sau khi đề bạt thì không thể đảm nhiệm.
Một tình huống khác, phạm sai lầm gì đó, Ban Tổ chức nói chuyện khiển trách.
Ngoài ra, hai tình huống nói chuyện nêu trên đều nhất định phải mặt đối mặt để tiến hành. Trên thực tế, Thạch Kiến Đông làm như vậy đã là có chút trái lệ rồi. Chỉ có điều, hai bên đương sự, một là Nhiếp Chấn Bang, một là bản thân ông ta, về cơ bản tình hình như vậy cũng sẽ không có người nói, sau đó, đợi Nhiếp Chấn Bang đến thủ đô, bổ sung hình thức đó thì không có bất kỳ vấn đề rồi.
Từ tình hình cho thấy, nếu là nói chuyện khiển trách, nhất định sẽ không có vẻ thoải mái như vậy. Vậy thì, như vậy chỉ có thể là tình huống đầu tiên, mình sắp thuyên chuyển rồi.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Trưởng ban Thạch, đến địa phương nào? Cương vị nào?
Lời này cũng khiến Thạch Kiến Đông bên đó haha cười lớn, cười mắng nói:
- Haha, đều nói Nhiếp Chấn Bang tiểu tử này thông minh, giống như con chuột trong dầu vậy, dầu vô cùng trơn. Trước kia tôi không được lĩnh hội nhiều, bây giờ tôi là thực sự cảm nhận được rồi.
Nói rồi, Thạch Kiến Đông cũng nghiêm mặt nói:
- Đồng chí Chấn Bang, mặc dù lần này chúng ta nói chuyện không chính thức trong điện thoại, nhưng đây cũng liên quan thiết thực đến lợi ích của bản thân cậu và sắp xếp chỉnh thể của quốc gia.
Nói rồi, Thạch Kiến Đông giới thiệu:
- Đồng chí Chấn Bang, trung ương Đảng, Chính phủ, Dự thảo thí điểm “Về cơ quan Đảng chính quyền toàn quốc, bộ ủy trực thuộc trung ương, doanh nghiệp nhà nước, các cơ quan trực thuộc triển khai ba điều lệ công quy tắc tiếp đãi” sắp được một năm rồi. Việc thực thi dự thảo đạt được thành quả rất tốt. Đồng thời, cũng xuất hiện không ít vấn đề. Trong đó, hiện tượng bằng mặt không bằng lòng, lấy tốt lấp vào thiếu sót, chi tiêu quỹ đen…cũng xảy ra. Năm nay, là năm dự thảo chính thức được mở rộng trong phạm vi toàn quốc trừ Đông Cảng và Tây Áo hai đặc khu này ra. Vì vậy, qua sự nghiên cứu và suy xét cẩn trọng của trung ương Đảng, Chính phủ, quyết định thành lập một tổ công tác điều tra ba quy tắc tiếp đãi công.
Dừng một chút, Thạch Kiến Đông tiếp tục nói:
- Tên gọi bên ngoài là, phòng làm việc điều tra tiếp đãi công việc Chính phủ, quyết định từ các bộ ban ngành như Ban Tổ chức trung ương, Bộ Giám sát, Ủy ban Kỷ luật trung ương, Bộ Công an điều động nhân sự. Về cấp bậc, định vị là phòng làm việc cấp phó bộ. Về tổ trưởng cũng chính là lựa chọn của chủ nhiệm. Trên tổ chức tổng hợp các điều kiện và nguyên nhân các mặt, cuối cùng suy nghĩ đến cậu và mấy người lựa chọn khác. Bây giờ gọi điện cho cậu chsnh là muốn hỏi một chút, cậu có suy nghĩ gì không?
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm tư. Nói chuyện lần này có chút kỳ lạ. Thông thường, theo trình tự nói chuyện tổ chức bình thường, lãnh đạo cấp trên đều sẽ nói thế này, trên tổ chức cảm thấy năng lực công tác và thành tích của anh các mặt đều rất tốt, trẻ trung khỏe mạnh, là người bồi dưỡng tốt, trên tổ chức quyết định tăng thêm trọng trách này cho anh.
Về cơ bản, trình tự nói chuyện tổ chức đều là như vậy, cho dù có chút khác biệt nhỏ, nhưng nội dung về đại thể sẽ giống nhau về cơ bản.
Sau đó, đồng chí phía dưới nhất định sẽ nói, cảm ơn sự tín nhiệm và cổ vũ của tổ chức đối với tôi, cảm ơn sự khẳng định và bồi dưỡng tận tình của tổ chức đối với tối. Tôi nhất định không phụ kỳ vọng của tổ chức, kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức….
Nhưng lần này Thạch Kiến Đông lại mang chút ý tứ hỏi dò, đây rất không bình thường. Theo lý mà nói, Thạch Kiến Đông là Ủy viên Bộ Chính trị, là Trưởng ban Tổ chức trung ương, Nhiếp Chấn Bang chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó tỉnh, trong Đảng mà nói cũng chỉ là treo biển Ủy viên dự khuyết trung ương. Hơn nữa, khoảng cách rất lớn. Cái mà Thạch Kiến Đông thay mặt là trung ương Đảng và Chính phủ, tội gì lại mang giọng điệu thương lượng với mình về việc bổ nhiệm miễn chức vụ như vậy, trong này nhất định có vấn đề.
Phòng điều tra tiếp đãi công việc, nghe cái tên này Nhiếp Chấn Bang cũng có thể đoán ra ba phần ý. Cái tên như ý nghĩa, đã có liên quan đến điều tra thì nhất định chính là năm đó lúc đầu mình nhậm chức ở Đoàn thanh niên trung ương, tổ công tác thẩm hạch văn minh gì đó mà mình làm là một tính chất.
Nhưng công tác này lại là chuyện tốn công không dễ làm. Làm tốt rồi công lao là của chính quyền địa phương phía dưới, đắc tội người là tự mình đắc tội thật. Làm không tốt thì đó thất chức của mình.
Trong này, điều chủ yếu nhất vẫn là đắc tội người khác. Giai đoạn trước, hai mươi tư tỉnh thí điểm đầu tiên, trong này liên lụy đến bao nhiêu phe phái, liên lụy đến bao nhiêu cán bộ, sẽ đắc tội người nào rất khó nói.
Hơn nữa, cho dù người hạ xuống là cán bộ cấp sở địa phương thì trong đó vấn đề cũng có không ít. Hiện nay, công tác này của mình giống như là kinh sát thời cổ đại vậy.
Các quan lớn đảng chính quyền địa phương đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn thuộc hạ bị quật ngã. Như vậy cãi cọ nhiều lên, nể mặt, không nể mặt, đây cũng là chuyện rất khó xử. Chả trách Thạch Kiến Đông sẽ chọn trưởng hợp không chính thức như vậy nói chuyện một lần trước, hơn nữa còn là dùng giọng điện thương lượng.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại gật đầu nói:
- Trưởng ban Thạch, xem ngài nói kìa. Tôi là người không có giác ngộ như vậy sao? Thân là cán bộ của Đảng, nghe lời của Đảng, nghe Đảng chỉ huy, đây là tu dưỡng chính trị cơ bản nhất. Tại đây, tôi bày tỏ với ngài, cá nhân tôi kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Tôi chính là một cái ốc vít của tổ chức, trên tổ chức bảo tôi lên đâu tôi sẽ lên đó, quyết không hai lời.
Lời nói này của Nhiếp Chấn Bang cũng là nói vô cùng cũ rích. Toàn bộ đều là lời trong quan trường. Nhìn thì dường như là đã đồng ý, nhưng trong lời nói lại để lại cho mình chút uyển chuyển. Nếu đến lúc đó nhạc phụ và trong nhà có ý kiến không giống, đương nhiên cũng có thể hành động hướng khác.
Thạch Kiến Đông nghe trong tai ở đó sẽ không hiểu tầng ý này của Nhiếp Chấn Bang, cũng không nói ra, lập tức cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang. Có giác ngộ này quả nhiên không hổ là tấm gương của cán bộ trẻ tuổi. Đã như vậy thì cậu làm chuẩn bị một chút, sau một tuần cậu đến thủ đô một chuyến đi.
Sau khi hàn huyên mấy câu với Thạch Kiến Đông, Nhiếp Chấn Bang cũng cúp điện thoại, nhận lời Thạc Kiến Đông, đây cũng là việc mà Nhiếp Chấn Bang đã suy nghĩ tường tận.
Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Vị trí này mặc dù không phải là vị trí tốt gì, nhưng đó cũng là đối với cá nhân mà nói. Đối với phe phái hoặc đối với gia tộc chính trị trong thủ đô mà nói, vị trí này ngược lại là một cơ hội tốt để loại bỏ kẻ địch, tranh thủ lấy ân tình.
Nhưng chuyện lớn như vậy, thủ đô bên đó lại không hề có tin tức nào. Cho dù cha mình cấp bậc không đủ, bác cả Nhiếp Quốc Đống thuộc hệ thống quân đội, có chút không tiện, điều này cũng có thể lý giải. Tuy nhiên, nhạc phụ bên đó lại không truyền đến chút tin tức nào, điều này rất không bình thường. Với sự hiểu biết của mình đối với Tổng bí thư Thẩm, Tổng bí thư Thẩm tuyệt đối không phải là người không nhìn đại cục.
Đây cũng là một chỗ đáng để thương quyền. Chuyện này chỗ nào cũng lộ ra sự kỳ lạ. Từ hiện tại mà nói, khả năng lớn nhất, ý của nhạc phụ cũng là để mình tự quyết định, đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhiếp Chấn Bang nhận lời Thạch Kiến Đông.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gọi đến số của nhà Dương Thắng Lợi ở thủ đô. Sau khi mình nói chuyện với Thạch Kiến Đông xong đã chín giờ tối. Lúc này theo thói quen nghỉ ngơi của nhạc phụ Dương Thắng Lợi có lẽ đã đi nghỉ rồi. Nhưng sau khi điện thoại tút tút hai tiếng, giọng của Dương Thắng Lợi liền truyền đến.
Xem ra, nhạc phụ đây là đang chờ điện thoại của mình. Tổng hợp tình hình cho thấy, nhạc phụ có lẽ đã biết Thạch Kiến Đông gọi điện cho mình rồi.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng cung kính nói:
- Cha, cha vẫn chưa đi nghỉ sao?
Sau khi nói hai câu, Nhiếp Chấn Bang cũng trực tiếp đi vào vấn đề:
- Cha, vừa rồi Thạch Kiến Đông gọi điện đến.
Nghe được Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, lúc này Dương Thắng Lợi cũng không tiện giả ngốc nữa. Trầm ngâm một lúc, Dương Thắng Lợi cũng chậm rãi lên tiếng:
- Chấn Bang à, chuyện này Tổng bí thư Thẩm cũng tìm cha rồi. Ý của cha là, cha không có ý kiến gì, tất cả đều dựa vào bản thân con đưa ra quyết đoán.
Ngừng một chút, Dương Thắng Lợi tiếp tục nói:
- Chức vụ này, lợi hại trong đó cha không cần phân tích cho con nữa, Trong thế hệ con cháu, trong thế hệ các con, người có tư cách cạnh tranh với con đã không có rồi. Tâm ý của con, cha cũng rất rõ. Bây giờ sợ rằng con đã không đặt đám ngươi An Quốc bọn họ đặt vào địa vị đồng đẳng để đối đãi rồi, điều này cũng có thể lý giải. Có điều, vị trí này là con dao hai lưỡi. Chỉ xem bản thân con nắm bắt thế nào. Cục diện tốt ở thành phố Vọng Hải là đáng để con tiến hành, trước mắt, sắp xếp thế nào trong lòng con phải có tính toán.
Nghe lời nói của Dương Thắng Lợi, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút run sợ. Đích thực trong thế hệ con cháu, bất luận là Dương An Quốc hay là người khác, đã thấp hơn một tầng so với mình. Bây giờ đây chính là một cái hào rộng không thể vượt qua, nếu từng bước đi xuống, đợi đến lúc mình năm mươi mấy tuổi, thắng lợi cũng không phải là không có. Tuy nhiên, mượn một câu nói của lãnh tụ tối cao, một trăm năm quá lâu, chỉ tranh thủ sớm chiều, đây chính là tâm thái bây giờ của Nhiếp Chấn Bang.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Cha, con biết nên làm thế nào, xin cha cứ yên tâm. Vậy con không làm phiền cha nghỉ ngơi nữa.
Sau khi cúp máy, Nhiếp Chấn Bang lại gọi điện cho cha Nhiếp Quốc Oai, trao đổi chuyện này một chút. Về cơ bản thì chuyện đến mức này coi như là quyết định rồi. Giống như nhạc phụ Dương Thắng Lợi đã nói nói phải nghĩ lên vị sớm tám năm, mạo hiểm như vậy đây là điều tất yếu phải làm.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại lấy điện thoại, gọi đến số của An Quốc Vũ. Điện thoại vừa thông, Nhiếp Chấn Bang cũng không khách khí, trực tiếp nói:
- Lão An, là tôi, anh thông báo một chút, tối mai đều đến chỗ tôi tụ họp một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận