Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1050: Một mất một còn

Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, nét mặt của Hạ Ngọc Sanh liền sa sầm lại. Thái độ của Nhiếp Chấn Bang đã tỏ rõ ý định của mình. Nhiếp Chấn Bang không có ý định dừng việc này ở đây, cũng có nghĩa là Nhiếp Chấn Bang quyết định điều tra đến cùng hai vụ án về công ty Đại Địa và những tin đồn trên mạng.
Trong cơ chế này, việc từ bỏ tất cả chỉ mong giữ lấy tính mạng cũng rất thường gặp. Nếu không phải vụ án gì kinh thiên động địa, do cấp trên chỉ đạo giám sát thì thông thường sẽ nhắm mắt mà nương nhẹ cho qua.
Suy cho cùng, dù thế nào, khi người ta đã từ bỏ tất cả quyền lực trong tay mình, thậm chí nói trắng ra là không cần cả tiền đồ chính trị, thì ta còn nên làm gì nữa, lẽ nào vẫn muốn đuổi cùng giết tận mới hả.
Thế nên thông thường khi xảy ra những việc thế này, những người có ô dù lớn và gia thế vững chãi hậu thuẫn đều sẽ được miễn xử phạt.
Những lời của Hạ Ngọc Sanh vừa rồi chính là như thế. Về tuổi tác, Hạ Ngọc Sanh cũng chỉ mới hơn 50 tuổi. So với các cán bộ cấp Bộ thì đang vừa đúng tuổi thanh xuân phơi phới, nếu nói về hưu chẳng qua chỉ là nói đùa thôi. Nhưng giờ đây, Hạ Ngọc Sanh lại mượn lí do sức khoẻ để xin nghỉ, vậy thì mục đích đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng lời nói vừa rồi của Nhiếp Chấn Bang lại từ chối đề nghị này của Hạ Ngọc Sanh.
Đến nước này, Hạ Ngọc Sanh cũng không còn gì để nói nữa. Ông ta bèn đứng dậy, mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp nói cũng phải. Nếu Bí thư Nhiếp thấy tôi vẫn có thể tiếp tục đương chức, vậy tôi sẽ cố gắng hai nhiệm kì nữa.
Nói rồi, trên mặt Hạ Ngọc Sanh nở nụ cười vô cùng gượng gạo, rồi tiếp:
- Bí thư Nhiếp, tôi còn có chút việc bên Uỷ ban nhân dân, không quấy rầy Bí thư nữa vậy.
Nghe Hạ Ngọc Sanh nói vậy, Nhiếp Chấn Bang vô cùng thản nhiên, khẽ nói:
- Phó chủ tịch Hạ bận việc thì cứ đi đi.
Ngày 15 tháng Giêng, chỉ sau hội nghị Uỷ ban thường vụ 3 ngày, Uỷ ban Kỉ luật tỉnh tổ chức một cuộc họp báo tại Trung tâm hội nghị Uỷ ban thường vụ thành phố Hồng Thành. Thông qua giới truyền thông cả nước, Cung Chính thông báo cho người dân cả nước về tiến trình điều tra vụ án của bất động sản Đại Địa.
Theo như tin được công bố, mười mấy cán bộ liên quan đến đất đai, địa chính, xây dựng cùng các bộ ngành khác của chính phủ ở thành phố Tín Châu, Mi Bình và Hồng Thành bị bắt giải trình, lãnh đạo cấp cao nhất có liên quan là cấp Phó giám đốc sở. Tin này nhanh chóng gây xôn xao khắp cả nước.
Ngay sau khi những người này bị bắt đi, rất nhiều nhân viên phụ trách có liên quan của công ty bất động sản Đại Địa cũng bị tổ công tác giải đi. Đồng thời, một số nhân viên của tổ công tác đã đến công ty Đại Địa niêm phong và tiến hành điều tra toàn thể công ty.
Một loạt sự vụ liên tiếp khiến cả Hồng Giang chấn động. Không ít cán bộ có qua lại với công ty Đại Địa đều rất hoang mang.
Sau cuộc họp báo, các quản lí cấp cao của công ty Đại Địa, kể từ tổng giám đốc cho đến quản lí tài chính, quản lí nhân sự đều bị bắt, càng khiến dư luận bàng hoàng.
Lúc này, ở sân số 2 thuộc khu nhà ở của Uỷ ban nhân dân tỉnh, vợ chồng Hạ Ngọc Sanh cùng Hạ Miểu đang ngồi trong phòng khách, không khí có vẻ trầm lặng và ngột ngạt.
Bà Hạ có vẻ không nén được nữa, bèn quay sang Hạ Ngọc Sanh bên cạnh nói:
- Ông ơi, ông phải nghĩ cách gì đi, sự việc ngày càng nghiêm trọng rồi. Theo tôi thấy, ngọn lửa này sớm muộn gì cũng bén đến Miểu Miểu nhà ta mất.
Bà Hạ vừa dứt lời, Hạ Miểu cũng lên tiếng:
- Mẹ à, gì mà sớm với muộn, chuyện đó là chắc chắn rồi. Rõ ràng Nhiếp Chấn Bang đang nhằm vào con mà.
Lúc này Hạ Miểu cũng rất lo sợ. Hàng loạt nhân viên lần lượt bị bắt, rất nhiều lãnh đạo cũng lần lượt bị cách chức, tình thế ngày càng nghiêm trọng. Trước đây, chỉ có mình Lưu Tử Kiện mới khiến Hạ Miểu lo lắng thì giờ đây, chừng ấy con người đều có thể khai ra Hạ Miểu bất cứ lúc nào, người của Uỷ ban kỉ luật và Sở công an có thể đến tìm Hạ Miểu bất cứ lúc nào.
Hạ Ngọc Sanh chau mày nhìn Hạ Miểu, tức giận nói:
- Câm miệng, nếu không vì mày to gan lớn mật, tung tin đồn nhảm chọc giận Bí thư Nhiếp thì làm sao xảy ra chuyện này, mày đã biết chưa? Hai hôm trước tao đã gặp Bí thư Nhiếp trực tiếp nói về việc này, thậm chí tao còn đề xuất thuyên chuyển sang Uỷ ban nhân dân mà còn bị từ chối đấy. Lần này Nhiếp Chấn Bang muốn trị thẳng tay rồi đó.
Thông tin mà Hạ Ngọc Sanh tiết lộ khiến bà Hạ và cả Hạ Miểu đều giật mình. Không ngờ Hạ Ngọc Sanh lại tình nguyện từ bỏ cả địa vị quyền lực hiện tại của mình, và họ càng không ngờ là Nhiếp Chấn Bang lại từ chối.
Hạ Miểu cứ như bị chạm nọc vậy, liền kích động nói:
- Sao thế được hả cha, cha ngần này tuổi rồi, sao có thể sang Uỷ ban nhân dân chứ? Việc này nhất định không được.
Tuy Hạ Miểu không ở trong chốn quan trường, nhưng bao năm nay, những điều tốt mà Hạ Ngọc Sinh mang lại thì Hạ Miểu thực sự cảm nhận được rất rõ. Chuyển sang Uỷ ban nhân dân, người đi thì trà cũng lạnh, chẳng ai biết đến mình nữa. Bây giờ, ai ai cũng biết mình là công tử nhà chủ tịch Hạ, con nhà gia thế ở Hồng Giang. Nếu Hạ Ngọc Sanh chuyển sang Uỷ ban nhân dân thì tất cả sẽ chấm hết.
Hạ Ngọc Sanh thở dài một tiếng, vẻ như đưa ra một quyết định rất quan trọng. Ông ta đứng dậy hạ giọng nói:
- Miểu Miểu, khoảng thời gian này rất nhạy cảm, con ở yên trong nhà cho cha, để cha đi xem sao.
Bà Hạ lo lắng hỏi:
- Ông à, ông định đi đâu?
Hạ Ngọc Sanh ủ dột đáp:
- Đến chỗ Chủ tịch Phương báo cáo xem sao.
Hạ Ngọc Sanh bước ra khỏi cửa thì cũng đã về đêm, gió Bắc rít từng đợt táp vào mặt làm Hạ Ngọc Sanh run rẩy. Cái rét thấu xương này lại khiến Hạ Ngọc Sanh tĩnh tâm hơn nhiều. Rõ ràng giờ đã là bước đường cùng của ông ta rồi. Hạ Ngọc Sanh chỉ còn biết tìm kiếm sự ủng hộ của Phương Viễn Sơn thôi.
Hạ Ngọc Sanh dám khẳng định rằng Phương Viễn Sơn không hề muốn Nhiếp Chấn Bang tiếp tục chiếm thế thượng phong nữa. Nếu cứ kéo dài như vậy, Phương Viễn Sơn sẽ chẳng còn tiếng nói gì ở Hồng Giang nữa.
Từ sân số 2 đi sang sân số 1 chỉ mấy bước chân, khoảng cách giữa hai sân cũng chỉ khoảng 50 mét. Thoáng chốc, Hạ Ngọc Sanh đã tới cổng sân số 1.
Đứng trước cửa nhà Phương Viễn Sơn, Hạ Ngọc Sanh hít sâu một hơi rồi gõ cửa. Lát sau, một phụ nữ chừng 50 tuổi ra mở cửa. Hạ Ngọc Sanh tươi cười nói:
- Chào chị, Chủ tịch có nhà không?
Vợ của Phương Viễn Sơn đã biết rõ Hạ Ngọc Sanh nên mỉm cười đáp:
- Anh Hạ đến chơi đấy à, mau vào đây. Anh Phương đang đọc sách trong thư phòng, để tôi đi gọi một tiếng.
Nhà Phương Viễn Sơn thì Hạ Ngọc Sanh vô cùng quen thuộc, nên ông ta xua tay nói:
- Chị không cần khách sáo, để tôi tự vào cũng được.
Hai khu nhà được xây cùng lúc nên cách chia phòng cũng giống nhau. Hạ Ngọc Sanh quen đường quen lối, bước ngay đến thư phòng, gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Lúc này, Phương Viễn Sơn đang ngồi bên bàn làm việc, đọc một cuốn sách dày. Ông ta ngẩng lên nhìn thấy Hạ Ngọc Sanh, hơi chút bất ngờ, bèn bỏ mắt kính ra, đứng dậy rồi mỉm cười nói:
- Ngọc Sanh đấy à, ngồi đi.
Hai người ngồi xuống ghế sa lon, bà Phương cũng mang trà vào đặt lên bàn rồi mỉm cười nói:
- Hai người cứ nói chuyện nhé.
Nhìn Hạ Ngọc Sanh, Phương Viễn Sơn trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
- Anh Hạ, anh nghĩ kĩ đi, tình thế hiện nay e là một mất một còn đấy.
Nghe vậy, Hạ Ngọc Sanh cũng chỉ biết cười khổ. Mấy lãnh đạo cốt cán trong Tỉnh uỷ đấu đá nhau, có thể tưởng tượng được, long tranh hổ đấu thì một mất một còn cũng không ngoa. Thậm chí, cấp trên cũng đều nhìn nhận đó là kết quả tất yếu.
Hạ Ngọc Sanh lại thở dài rồi lắc đầu cười khổ:
- Chủ tịch Phương, anh thấy giờ đây tôi còn có cơ hội cứu vãn nữa không? Hành động của bí thư Nhiếp đã cho thấy rõ thái độ rồi. Tôi không còn cách nào nữa cả.
Vừa dứt lời, Phương Viễn Sơn liền chau mày lại. Đối với ông ta, việc này cũng rất nan giải. Nếu nghiêng về phía Hạ Ngọc Sanh, nói không chừng ông ta cũng sẽ bị liên luỵ. Phương Viễn Sơn biết rõ tác phong làm việc của Nhiếp Chấn Bang, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm thẳng tay. Cứ nhìn vào cung cách làm việc của Nhiếp Chấn Bang bao năm nay thì biết, đây không phải con người dễ đối phó.
Cấp trên rồi sẽ nhìn nhận thế nào về tỉnh Hồng Giang, bộ máy lãnh đạo rối ren, không đoàn kết mà lại đối địch với bí thư, thành ra chẳng được chút lợi ích nào.
Chỉ những yếu tố này gộp lại thôi, Phương Viễn Sơn cũng không dám hứa hẹn bất kì điều gì với Hạ Ngọc Sanh. Ông ta trầm ngâm một lúc rồi hạ giọng nói:
- Anh Hạ này, tôi nghĩ thế này, tạm thời anh đừng quá lo lắng về việc này. Tôi nghĩ liệu ta có thể nhờ một số lãnh đạo, đồng chí cũ cấp trên giúp đỡ, gọi điện cho Bí thư Nhiếp xem có cơ hội cứu vãn không.
Lời Phương Viễn Sơn nói lập tức khiến Hạ Ngọc Sanh mắt sáng rỡ. Trước đây, Hạ Ngọc Sanh đã lựa chọn phương án tệ nhất, nhưng giờ lời nói của Phương Viễn Sơn lại khiến ông ta cảm thấy thông suốt lạ thường. Sự việc vẫn chưa đến mức quá tệ. Nhiếp Chấn Bang không nể mặt ông ta, cũng có thể không nể mặt Phương Viễn Sơn, nhưng chắc chắn không dám không nể mặt các cán bộ lãnh đạo cũ cấp trên.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Ngọc Sanh cũng đã khá hơn nhiều. Ông ta bèn đứng dậy cung kính nói:
- Chủ tịch, vậy thì làm phiền anh rồi. Xin Chủ tịch yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt mọi việc, không để Chủ tịch phải khó xử.”
Lời của Hạ Ngọc Sanh có hai ý nghĩa. Một là để chỉ tình hình hiện tại, với các cán bộ lãnh đạo và quản lí của công ty Đại Địa có dính líu đến vụ việc, nên nói gì, không nên nói gì, Hạ Ngọc Sanh chắc chắn sẽ thu xếp ổn thoả, không để lộ ra sơ hở gì bất lợi. Hai là để thể hiện rằng từ nay về sau Hạ Ngọc Sanh sẽ chỉ nhất nhất nghe theo Phương Viễn Sơn.
Phương Viễn Sơn rất hài lòng, liền gật đầu nói:
- Được rồi mà, anh Hạ, tôi với anh đâu cần nói những điều này nữa. Tôi tin tưởng anh mà.
Hạ Ngọc Sanh khi đến mang theo tâm trạng rất nặng nề thì khi trở về như đã trút bỏ một gánh nặng. Về nhà, Hạ Miểu và bà Hạ vẫn đang ngồi ở phòng khách.
Vừa thấy Hạ Ngọc Sanh, hai người đều đứng dậy, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt ai cũng tỏ vẻ mong đợi. Im lặng một lát, Hạ Ngọc Sanh gật đầu nói:
- Chủ tịch Phương nói nhờ lãnh đạo cấp trên gây áp lực với Nhiếp Chấn Bang xem sao.
Nói đoạn, Hạ Ngọc Sanh liền quay sang nhìn Hạ Miểu nói:
- Miểu Miểu, Lưu Tử Kiện giờ còn bị giam ở Sở Công an không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận