Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 586: Vỡ đê biển.

Đi ra khỏi trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Sắc trời đã tối thẫm hoàn toàn, gió rất lớn như đang gào thét vậy, có vẻ bão sắp tới rồi.
Các ủy viên thường vụ có liên can đều đang ngồi trên xe chuyên dụng của mình, đi tới khu vực mà bản thân phụ trách. Uông Kiến Hoa lúc này cũng đi tới phía sau Nhiếp Chấn Bang rồi khẽ lên tiếng:
- Chủ tịch thành phố, lần này anh phụ trách một đoạn đê biển Vọng Hải chính là đoạn cực kỳ nguy hiểm, hiện nay bão đang mạnh, anh lại chưa có đối sách gì, hay là để tôi qua đó đi. Chỉ riêng chúng ta đổi một chút, cũng không có gì quá to tát.
Nhiếp Chấn Bang khoát tay từ chối:
- Lão Uông, không cần đâu, sở dĩ để anh phụ trách bên cảng mới của Vọng Hải mục đích rất rõ ràng. Anh là người có kinh nghiệm phòng chống bão rất phong phú, cảng mới của thành phố Vọng Hải có liên quan lớn nhất tới sự phát triển của thành phố Vọng Hải, không thể để mất. Anh thích hợp qua bên đó nhất, bên tôi có Cư Bằng đi theo rồi, có chuyện gì cậu ấy vẫn có thể nhắc nhở tôi được.
Uông Kiến Hoa cũng gật gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Nếu đã như vậy, Chủ tịch thành phố phải cẩn thận. Tôi đi trước.
Đợi sau khi Uông Kiến Hoa rời khỏi, Nhiếp Chấn Bang cũng lên xe chuyên dụng của mình, đi thẳng đến đe biển của Vọng Hải. Xe đi được nửa đường, trên bầu trời xuất hiện tiếng sấm sét vang dội, gió cũng bắt đầu thổi mạnh hơn.
Trên đường, xung quanh có thể nhìn thấy các cần trục hình tháp đang được tiến hành cố định trên các công trường, các công nhân xây dựng trên công trường cũng ồn ào tan làm, ở các cửa trường học, không ít học sinh đã ra về. thành phố Vọng Hải lúc này giống như một chiếc máy đã được lên dây cót vận hành một cách chỉnh thể.
Đi từ trụ sở làm việc của uynd thành phố và Thành ủy đến đê biển trên đảo Vọng Hải, nếu vào những ngày bình thường đi lâu nhất cũng không nhiều hơn 20 phút ngồi ô tô, nhưng lúc này đang là thời điểm mà học sinh tan học, nhà xưởng tan ca, không ít thị dân đều đang vội vội vàng vàng trở về trước cơn mưa, khiến cho giao thống có chút tắc nghẽn. Phải tốn mất khoảng một giờ đồng hồ, mấy người Nhiếp Chấn Bang mới có thể đến được đê biển Vọng Hải.
Suy xét đến tầm quan trọng của đê biển Vọng Hải, một khi vỡ đê thì toàn bộ thành phố Vọng Hải sẽ bị chìm trong nước biển, tạo ra những tốn thất kinh tế không thể đo lường được.
Cho nên đảm nhận công tác phòng chống thiên tai cũng là những lực lượng tinh nhuệ của thành phố, điều động bộ đội cảnh sát có vũ trang bên phân khu quân đội. Đang đóng quân trên địa phận thành phố Vọng Hải là một doanh trại đang trấn thủ.
Lúc xe của Nhiếp Chấn Bang chạy tới điểm đê biển, trải dài trên đê là các anh em bộ đội đang bận rộn tới lui, làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Vừa xuống xe, có hai vị thiếu tá chạy ra đón chào, hai chân đứng nghiêm, giọng nói mạnh mẽ:
- Báo cáo thủ trưởng, phân khu quân đội Vọng Hải, đại đội trưởng đại đội phòng cháy vũ trang số một Lưu Trí Dũng. Phân khu quân đội đóng quân tại Vọng Hải, tiểu đoàn trưởng Trường Ngô Bằng, hiện đang thi hành nhiệm vụ bảo vệ đê biển, xin chỉ thị!
Nhìn động tác tiêu chuẩn của hai người này, giọng nói đồng thanh, cảm giác giống những ngày Nhiếp Chấn Bang ở tại khu tây bắc vậy.
Nhiếp Chấn Bang cũng chào lại theo đúng tiêu chuẩn nghi thức quân đội, sau đó gật đầu nói:
- Xin chào! Tiếp tục chấp hành nhiệm vụ!
Câu nói này của Nhiếp Chấn Bang khiến mọi người có mặt đều có chút kinh ngạc, câu trả lời đó giống như một cán bộ khẳng định hằng ngày đã được rèn luyện trong quân đội vậy. Bình thường, các lãnh đạo địa phương đều dùng cách bắt tay, sau đó nói vài lời an ủi, vất vả rồi hay gì đó mới phải.
Mọi người còn đang giữa lúc kinh ngạc, Nhiếp Chấn Bang lại lên tiếng:
- Đồng chí Lưu Trí Dũng, đồng chí Ngô Bằng, thời điểm chống bão đổ bộ, đê biển phòng ngự đòi hỏi dữ trữ một ít vật tư.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang rất thẳng thắn, trực tiếp, cũng có vẻ như thiếu hiểu biết, nhưng điều này cũng không gây nên trở ngại đối với sức hấp dẫn trong nhân cách của Nhiếp Chấn Bang mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy khâm phục, cảm thấy tôn trọng. Bởi vị Chủ tịch thành phố Nhiếp không giống như những cán bộ khác, không biết cũng giả là biết, ngược lại lại là tinh thần kẻ dưới không ngại học hỏi, khiến hai người được mở rộng tầm mắt.
Cán bộ quân đội phần lớn đều có tính cách rất ngay thẳng, do bị ảnh hưởng bởi truyền thống quân đội. Hai người liếc nhìn nhau im lặng, cuối cùng vẫn là Ngô Bằng lên tiếng đáp lại:
- Thủ trưởng, đê biển phòng ngự bình thường đều tiến hành cố định tường vây chống đỡ toàn bộ đê biển, gia cố thêm để tăng khả năng chống đỡ sóng biển. Ngoài ra chuẩn bị một vài túi đan và cát đã, một khi xảy ra tình huống nguy hiểm, đều dùng từng bao cát đá phủ kín.
- Trước mắt bên này đã có bao nhiêu cát, đá cuội và túi đan?
Nhiếp Chấn Bang tiếp tục vấn đề đang hỏi thăm.
Với thái độ và tác phong làm việc cụ thể như vậy lại khiến cho hai người nghe sửng sốt. Chỉ nghe tới Chủ tịch thành phố Nhiếp của thành phố Vọng Hải có tác phong làm việc rất giống với tác phong quân nhân, lòng dạ ngay thẳng, cụ thể trực tiếp, lúc này có thể tận mắt cảm nhận được.
Lần này, Lưu Trí Dũng đáp lại:
- Thủ trưởng, ở bên khu kho hàng vật tư cạnh đê biển, ước chừng có khoảng 5000 túi đan cùng với cát đá tương ứng.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi, chưa từng ăn thịt heo nhưng lại luôn gặp heo chạy qua. Tuy nói rằng bản thân hắn chưa từng trải qua những chuyện như thế này, thời gian đến Vọng Hải cũng đã lâu như vậy, tuy rằng cũng đã có vài lần gặp bão đổ bộ vào nhưng hầu như đều dễ dàng thuận buồm xuôi gió, tình huống như lúc này thật sự chưa gặp bao giờ.
Nhưng năm ngoái, trên sông Trường giang có một lần gặp phải trận đại hồng thủy hiếm có, bản thân anh mặc dù không tham dự nhưng cũng theo dõi những thông tin được đưa trên ti vi, chứng kiến sức mạnh của thiên nhiên mạnh mẽ như vậy, trước mẹ thiên nhiên nhân loại thật quá nhỏ bé. Hơn nữa, trong ti vi cũng có nhắc tới chính quyền địa phương khi đó có một vài hành động và sách lược để chống lũ, Nhiếp Chấn Bang cũng xem được và cũng nhớ rất kỹ. Bão, tuy rằng có lực phá hoại càng lớn thì ngược lại thời gian ảnh hưởng sẽ lại ngắn hơn, nghĩ ra cách ứng phó cũng không khác biệt lắm. Quả nhiên, sau khi nghe về vấn đề dự trữ cát đá, Nhiếp Chấn Bang xem như cũng an tâm hơn.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Đội trưởng Lưu, Tiểu đoàn trưởng Ngô, các anh không cần quan tâm đến tôi. Lúc trước không có thủ trưởng lãnh đạo thì các anh là chức vị cao nhất ở đây. Làm tốt nhiệm vụ chống lại bão lũ chính là thể hiện sự kính trọng lớn nhất rồi.
Gió bão trên mặt đê biển ngày càng lớn hơn, mây đen bao phủ toàn bộ thành phố, khiến cho Vọng Hải như đang trong đêm tối vậy.
Tốc độ gió mới đó đã tăng lên không ít, phía trong khu vực đê biển có dựng tạm vài chiếc lều quân sự, giờ phút này cũng bị cơn gió lớn thổi bay phần phật.
Trên đường đê biển phía xa, có hai chiếc xe con màu đen đang lái về phía này. Xe dừng lại, vài vị lãnh đạo đội gió biển đi tới bên này, người đi ngược gió cho nên quần áo bị thổi ngược lại, hoàn toàn dính sát lên cơ thể, khiến cho người ta có cảm giác như đang bị ảo giác, dường như mỗi bước đi phải vô cùng vất vả.
Dưới sự dẫn đường của Lý Cư Bằng, hai người chạy tới bên người Nhiếp Chấn Bang, Lý Cư Bằng lên tiếng giới thiệu:
- Chủ tịch thành phố, vị này là Chủ tịch quận Vọng Hạ, đồng chí Dương Lập Phong.
Nhiếp Chấn Bang có quen với Bí Thư Quận ủy khu Vọng Hạ Đinh Kiến Huy, nhưng vị Chủ tịch quận này Nhiếp Chấn Bang lại chưa được gặp nhiều lắm. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang quan sát Dương Lập Phong, một người đàn ông ước chừng 50 tuổi, thân mặc một chiếc áo phông nổi vân, trên mặt có hàng râu, tóc cắt cua khá cao, dáng người không cao lớn lắm, khiến người ta có cảm giác như một người dân bình thường trong thành phố, cũng không có nhiều khí chất của một cán bộ.
Cới ngoại hình thế này, Nhiếp Chấn Bang đối với Dương Lập Phong cũng có cảm giác không tồi, gật đầu vài cái rồi nói:
- Chủ tịch Dương, thu xếp quân chúng ở quanh khu đê biển này thế nào rồi?
Lời nói của Dương Lập Phong cũng không lưu loát cho lắm, lớn lên là người đị phương của Vọng Hải, trong giọng nói còn đậm chất Mân Nam. Anh ta cũng lên tiếng báo cáo:
- Chủ tịch thành phố, dân chúng quanh khu vực đê biển trên cơ sở đã sơ tán khẩn cấp khỏi đây. Về việc sắp xếp sinh hoạt cũng đã bố trí thỏa đáng, tận lực cam đoan dân chúng sẽ không có bất kỳ khó khăn nào trong sinh hoạt.
Dương Lập Phong báo cáo cũng có một vài điểm đặc biệt, cơ bản không dùng những từ khách sáo hay tôn kính àm đi thẳng vào vấn đề. Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu vì sao anh ta lại không tìm anh báo cáo trực tiếp. Người như vậy căn bản không phải là người hay nịnh nọt, hơn nữa tuổi đời cũng đã ở mức này rồi, cơ bản thì làm xong công tác đợt này sẽ có thể lui về tuyến sau, ở quận cũng sẽ không có ai tự nhiên muốn đắc tội với anh ta, cứ như vậy tự nhiên mà về nghỉ thôi.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, dặn dò:
- Chủ tịch Dương, nhất định phải làm ổn thỏa công tác thu xếp và trấn an dân chúng, đảm bảo các hoạt động hậu cần sau khi bão đổ bộ, cơn bão Chim bồ câu đang tiến tới ngày càng hung mãnh. Chúng ta nhất định phải tin tưởng có thể quyết tâm đánh thắng trận này. Được rồi, anh về trước đi.
Sau khi Dương Lập Phong rời đi, trên bầu trời, hạt mưa cũng dày hơn, lúc này đã cách lúc điện thoại hội nghị khoảng 4 giờ rồi, cách giờ bão đổ bộ cũng chỉ còn một giờ nữa. Gần 4 giờ chiều rồi nhưng sắc trời lại tối thẫm đi, đê biển hai bên ở vài vị trí cao điểm cũng đã được trang bị đèn pha, chiếu rọi sáng được khu vực đê biển như ban ngày.
Lý Cư Bằng mở dù, ở nơi gió bão cuồng phong như thế này, căn bản không thể sử dụng được dù, cuối cùng Lý Cư Bằng cũng không bỏ cuộc, đội cơn mưa gió đi tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, hét lớn:
- Chủ tịch thành phố qua bên lều trại kia nghỉ chút đi, bão còn chưa đổ bộ, cứ đứng ở đây chờ cũng không phải cách hay.
Năm giờ chiều, toàn bộ thành phố Vọng Hải được cảnh báo phòng không toàn thành phố, đây là một tín hiệu cho thấy siêu cường bão Chim bồ câu đã chính thức đổ bộ.
Bên đe biển lúc này đã phải chịu thêm rất nhiều đợt sóng dữ dội, sóng biển dưới bị gió bão cuốn tung, tóe lên thành sóng cao tới bảy tám mét, tấn công mạnh lên bức tường vây, dường như khắp nơi trên mặt đất đều đang chấn động.
Bản thân có thể được chứng kiến sự vĩ ngạn của thiên nhiên như thế này, Nhiếp Chấn Bang vô cùng rung động, nhân loại dưới sức mạnh của thiên nhiên to lớn như thế này thật vô cùng nhỏ bé.
Ngay sau đó lại có một đợt sóng biển dâng cao lao đến, đầu sóng phải cao hơn 10 thước tấn công tường vây ngăn thủy triều. Một sức mạnh khổng lồ như vậy khiến những cây gỗ chống đỡ phía trong của tường vây đều gãy đôi răng rắc.
Tường vây không cao bằng đầu sóng, một lượng nước biển rất lớn từ phía trên tường vây xói mòn tràn vào dội lên đê biển phía trong, lượng lớn nước biển nháy mắt đã tràn ra, những lều trại trên mặt đất nhanh chóng bị tràn nước vào.
Lúc này, chân mày Ngô Bằng cũng nhíu lại, nói với Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh:
- Chủ tịch thành phố, trận bão này thực sự quá mạnh, xem ra có nguy cơ bị vỡ đê mất.
Vừa dứt lời, lại một đợt sóng đánh sâu vào bờ, mặt trên của đê biển có một đoạn tường vậy bị sập vang lên rầm rầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận