Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 893: Điện thoại của bác cả.

Tập đoàn gọi thầu là một việc lớn, sau khi tiễn lão Đinh, Nhiếp Chấn Bang ấn xuống điện thoại nội bộ trên bàn, dặn dò:
- Thư ký Vân, cô sắp xếp một chút, lần này tập đoàn gọi thầu cô sẽ theo vào một chút, có tình hình thế nào nhớ phải lập tức liên lạc với tôi.
Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng nói máy móc của Vân Phi:
- Vâng, Chủ tịch Nhiếp.
Tuy rằng, Nhiếp Chấn Bang không chú trọng mảng này, tinh thần chủ yếu của Nhiếp Chấn Bang đều đặt ở chỗ Chu Khôn và Lý Dũng, dù sao tính mục đích thành lập tập đoàn Hoa Hạ rất rõ ràng, những việc xây dựng tập đoàn này đều là phụ trợ, không tồn tại vấn đề quá lớn. Bên trên suy xét tiêu chuẩn thành công hay không thành công của mình chủ yếu vẫn là ở mặt kỹ thuật, kỹ thuật không nắm được thì xây dựng có tốt thế nào mà không tạo ra thành quả thì cũng là công không.
Chuyện đầu đuôi lẫn lộn thì Nhiếp Chấn Bang chắc là sẽ không làm, nhưng tập đoàn gọi thầu cũng dính dáng đến nhiều thứ, nhiều tầng lớp nên Nhiếp Chấn Bang vẫn phải chú ý.
Xây dựng tập đoàn, gọi thầu là việc lớn, bản thân mình tuy rằng mặc kệ nhưng không có nghĩa là không chú ý đến mặt này, có những việc người phía dưới đi làm là được, còn bản thân vẫn không phải đích thân ra tay thì tốt hơn, cũng phải cho người ta một ít cơ hội biểu hiện đúng không?
Trở về ngồi xuống chỗ ngồi, Nhiếp Chấn Bang mở tập tài liệu trên bàn, đây là ngày hôm qua Lý Dũng gửi tới, đây là một phần kế hoạch hành động của Mỹ.
Lần này bác Cả Nhiếp Quốc Đống phải dẫn đầu một đoàn đại biểu quân sự, theo lời mời của bộ Quốc phòng Mỹ sang Mỹ để tiến hành giao lưu phỏng vấn. Lý Dũng cảm thấy đây là một cơ hội, nếu có thể đi theo đoàn đại biểu để cùng nhau hành động thì ít nhất trong hành tung cũng không bại lộ cái gì, ngoài ra lại càng dễ tiếp cận những thứ bên kia.
Ở mặt sau bản kế hoạch này, Lý Dũng cũng chỉ ra là căn cứ vào ý kiến của Lâm Phong bộ phận máy tính, trước mắt anh ta đã có thể đột phá phòng tuyến đối phương, nhưng dính đến một ít số liệu trung tâm, còn cần có người có thể tiến vào bên Mỹ để tiến hành giúp đỡ và thao tác thì tính khả thi rất lớn.
Nhưng, đám người Lý Dũng dù sao cấp độ cũng thấp một chút, lần này đoàn đại biểu quy cách lại tương đối cao, đây cũng không phải là điều bọn họ có khả năng quyết định, còn cần thông qua Nhiếp Chấn Bang ký tên đồng ý và phối hợp bên trong một chút.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy nghĩ sự khả thi của vấn đề này, phương diện này thì sự phiêu lưu nhất định là có, hơn nữa một khi bị đối phương phát hiện hoặc là bắt được thì đối với bác Cả cũng là một đả kích. Ở trên quốc tế gây ra gièm pha, sau khi trở về bác Cả chắc chắn sẽ phải chịu công kích.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức viết ở trên văn kiện: “Cơ bản đồng ý, nhưng đề nghị tách ra hành động, về mặt nhân viên để riêng ra trước.
Đang suy nghĩ tới việc chuyển tài liệu về Bắc Kinh cho Lý Dũng, đột nhiên điện thoại màu đỏ trên mặt bàn kêu vang, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, điện thoại màu đỏ là điện thoại bí mật nội tuyến trong quân đội. Từ khi dời đến nơi đây do bối cảnh và sứ mệnh của tập đoàn Hoa Hạ nên sau khi xin phép thì quân khu tây bắc bên này liền nhanh chóng phái tới không ít công binh, tiến hành làm việc rồi cẩn thận kiểm tra toàn bộ trụ sở không bỏ sót bất kì ngõ ngách nào, ngăn chặn một trăm phần trăm sự tồn tại thiết bị nghe lén vân vân và đồng thời còn lắp đặt điện thoại bí mật trong quân đội.
Cú điện thoại này có thể nói là lần đầu tiên vang lên sau khi trang bị, nhìn dãy số hiện lên trên điện thoại một chút thì thấy mấy con sô rất lộn xộn, nhưng người hiểu biết đều hiểu đây là số hiệu của Quân khu Thủ đô bên kia.
Vừa nghe trong điện thoại kia vang lên một tiếng nói quen thuộc:
- Chấn Bang à, không làm phiền công việc của cháu chứ?
Tiếng nói của bác Cả Nhiếp Quốc Đống, tiếng nói trong điện thoại vang lên to, tràn đầy nội lực, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng rất tinh ý, từ trong tiếng nói cũng nghe được một chút mỏi mệt không giống bình thường.
Nhiếp gia sau khi ông cụ qua đời thì lưng bác Cả gánh nhiều thứ lắm, rất nặng nề. Gia tộc, có thể đưa lại cho một người giàu có cuộc sống, điều kiện ưu việt và các loại tiện lợi, nhưng đồng thời với sự lấy được cũng nhất định phải trả giá, bác Cả chính là như thế.
- Bác Cả, vẫn phải chú ý sức khỏe.
Bác Cả năm nay đã sáu mươi sáu tuổi, vừa lúc dựa theo quy định thì đã phải lui xuống vào lúc này. Ở đại hội đảng viên cả nước kế tiếp vào tháng mười thì bộ máy mới sắp lên, đến lúc đó bác Cả nhất định phải lui xuống, “Doanh trại quân đội làm bằng sắt, lính phải lưu chuyển” là một cái quy định cứng rắn không ai có thể phản đối.
Lời của Nhiếp Chấn Bang khiến Nhiếp Quốc Đống có chút vui mừng, trong đời thứ ba thì Tử Ngư không nói, ông cụ khi còn sống cũng đã nói: Quyền thế của Nhiếp gia không cần con gái đứng ra giữ gìn. Trong số ba anh em thì Gia Lương con của mình bây giờ là cấp phó tỉnh, Gia Dân là thiếu tướng, trong đó con đường phía trước Gia Dân còn rộng lớn một chút, còn Gia Lương ư? Có thể lúc mình còn sống mà lên được cấp chính của tỉnh coi như là rất tốt, đây là điều kiện giới hạn của Tiên Thiên, đây là điều không thể thay đổi.
Ở đây có tiền đồ nhất chính là cháu trai này, tiếng nói của Nhiếp Quốc Đống từ trong loa truyền tới:
- Ha ha, người đã già, không ngờ các cháu cũng đều đã trưởng thành, các mặt tinh lực cũng khó mà có chút không được rồi. Chấn Bang, lần này gọi điện thoại cho cháu chủ yếu vẫn là có một số việc muốn cùng cháu nói một chút.
- Dạ, xin bác Cả cứ nói.
Nhiếp Chấn Bang chăm chú lắng nghe.
Theo sự tăng lên của tuổi tác thì Nhiếp Chấn Bang rất hiểu lần điện thoại này của bác Cả nhất định không phải không có mục đích.
Trong điện thoại im lặng một chút, dường như Nhiếp Quốc Đống lúc này cũng đang sắp xếp từ ngữ xem nên nói như thế nào.
Sau một lúc điện thoại kia lại truyền đến tiếng nói của Nhiếp Quốc Đống:
- Chấn Bang, chỉ còn không đến thời gian mười ngày sẽ mời dự họp đại hội Đảng, về sau Nhiếp gia phải nhờ vào cháu rồi.
Lời nói bác Cả khiến Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình, bản thân mình ở bên ngoài nên những việc của cấp trên hiểu được quá ít, mặt tin tức tuy rằng đủ, nhưng những việc có tính cấp bậc vẫn cố ý bị che đậy, lúc này là cực kỳ mẫn cảm.
Mới cũ luân phiên, cao thấp đều rất coi trọng, nhưng lời nói bác Cả đã để lộ ra hàm ý lại làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình, tại lúc này bác Cả sang Mỹ đây là vì bộ máy mới tìm tòi trước khi hành động, là trải đường cho bộ máy mới, việc này không thể nghi ngờ.
Một điểm nữa, bác Cả nói như vậy thì điều này nói rõ một tình hình là cấp trên đã có một kết luận rõ ràng, những thứ khác mặc kệ trước, có thể xác định chính là lần này bác Cả và cha đều lui xuống, việc này nằm ngoài dự đoán của Nhiếp Chấn Bang.
Tuổi của bác Cả ở đây còn dễ nói, dù sao cũng đã sáu mươi sáu tuổi, năm sau là sáu mươi bẩy tuổi, theo quy định là phải dọn ra khỏi chỗ ngồi. Nhưng còn cha bao nhiêu tuổi? Mới năm mươi chín, lui xuống sớm như vậy liệu có chút sớm quá hay không, dựa theo suy nghĩ Nhiếp Chấn Bang vạch ra thì cha Nhiếp Quốc Oai lúc trước đột nhiên từ Ba Thục điều nhiệm về nội các Chính phủ chắc chắn là một tín hiệu đi lên. Mặc dù, không thể tiến vào trong trung tâm Cửu Đỉnh thì cũng có thể tại một Bộ khác đảm nhiệm chức phó chủ chốt, chức quan nhàn tản mới đúng, nhưng bây giờ lại vượt xa khỏi dự tính của Nhiếp Chấn Bang, làm sao lúc này đã đi xuống.
Chẳng lẽ nói sự đề bạt lúc trước là một tín hiệu rơi xuống, loại chuyện này trong thể chế không hiếm thấy, muốn cho người xuống có hai cách: Một cách là trực tiếp xuống tại chỗ, loại tình huống này về cơ bản là thuộc loại phạm sai lầm. Chách khác giống như cha Nhiếp Quốc Oai vậy, đề bạt nửa cấp, cấp bậc chức vụ lên một chút, cho một sự an ủi rồi sau đó cho xuống.
Bây giờ thì thấy Tổng bí thư Thẩm đi theo đường này, Nhiếp Chấn Bang có chút trầm ngâm, sau một lúc lâu không nói gì, Nhiếp Quốc Đống đầu bên kia lại tiếp tục nói:
- Chấn Bang, lúc này Tổng bí thư Thẩm đã có ý kiến rõ ràng là nên nhường đường cho người phía sau, việc này cháu cũng không cần phải có gánh nặng tâm lý gì. Về sau Nhiếp gia vẫn phải cần cháu đứng ra lo liệu. Ngoài ra lần này Tổng bí thư Thẩm điều cháu vào cương vị hiện tại là cũng đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi, bản thân cháu phải bình ổn tinh thần, yên tâm làm việc rõ chưa?
Nói cũng không nói được gì rõ ràng, loại chuyện này còn chưa xảy ra nên Nhiếp Quốc Đống cũng không dám nói thẳng được quá mức, ý tứ của mặt này phải tự mình lĩnh ngộ, trở thành cán bộ nhiều năm như vậy nên Nhiếp Quốc Đống tin rằng Nhiếp Chấn Bang chắc chắn có thể cảm nhận được.
Hơn nữa, có những việc chưa chính thức công bố ra mà nói ra thì ngược lại sẽ không tốt, có khả năng sẽ có thay đổi.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lập tức lại nhân cơ hội này cùng bác Cả đề cập một chút vấn đề chỗ Lý Dũng, Nhiếp Quốc Đống không từ chối, hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý, đã là lần cuối ở trên cương vị rồi thì một chút chuyện làm cho con cháu tăng thêm một chút lợi thế nên Nhiếp Quốc Đống vẫn rất đồng ý.
Úp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư, cuộc điện thoại này của bác Cả chấn động quá lớn, nhưng mấy tin tức này đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói lại rất có ích.
Tổng hợp lại xem thì lần này Tổng bí thư Thẩm làm chuẩn bị không riêng gì cho đại hội Đảng cả nước mà đã chuẩn bị cho khóa sau. Lần này cha sẽ xuống, cũng là dọn ra vị trí cho bản thân mình, đây là một loại hy sinh. Trong nước cho dù thời nào thì cũng chưa từng xuất hiện qua hiện tượng cha con đồng cấp, đây cũng là tuyệt đối không cho phép xuất hiện. Cho dù phe phái cũng được hay gia tộc cũng thế thì chung quy vẫn có sự khác nhau và sai biệt, nhưng cha con lại khác, việc này rất kiêng kị.
Tình hình bây giờ rõ ràng là nếu Nhiếp Chấn Bang muốn lên thì nhất định Nhiếp Quốc Uy sẽ xuống, xuống muộn không bằng xuống sớm, hơn nữa năng lực của Nhiếp Quốc Uy có hạn, cũng không thể tính toán đến vị trí trung tâm trong Cửu Đỉnh, hiện tại đã là Phó Thủ tướng rồi mà lại tiếp tục lúng túng nữa, còn không bằng lui về để dọn ra một con đường rộng rãi, đàng hoàng cho Nhiếp Chấn Bang.
Ngoài ra, còn có một tin tức khiến Nhiếp Chấn Bang rất coi trọng, Tổng bí thư Thẩm sắp xếp mình ở vị trí này còn có một ý tứ sâu xa khác.
Ý tứ của mặt này Nhiếp Chấn Bang lại có chút không hiểu, những lời này nghe dường như là không đầu không cuối, rốt cuộc có sự sắp xếp sâu xa gì, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư.
Sắp xếp mình ở trong này có quan hệ với tương lai của mình sao? Có quan hệ với sự luân phiên của bộ máy mới cũ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận