Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1093: Dịch Quân gặp chuyện không may.

Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Phương Viễn Sơn cũng gật đầu coi như đồng ý. Dự án nhà máy năng lượng nguyên tử, Phương Viễn Sơn cũng hiểu rất rõ. Năng lượng hạt nhân là một nguồn năng lượng mới, có rất nhiều điểm tốt như công hiệu cao, không ô nhiễm, không có tạp âm, ít ảnh hưởng đến môi trường…
Nhưng công tác xét duyệt công ty nhà máy hạch điện cũng rất phức tạp. Ở nơi xây dựng nhà máy không chỉ cần điều tra số liệu địa chất những năm gần đây hay địa chất có vững hay không thì còn phải điều tra hàng loạt số liệu trước kia. Năng lượng nguyên tử cũng không phải chuyện đùa, việc chọn vị trí đặt là vô cùng quan trọng. Đầu tiên cần phải làm một bản báo cáo địa chất tỉ mỉ để xác định nơi đó có phù hợp hay không. Tiếp theo cũng cần phải đánh giá môi trường xung quanh xem có thể tránh được khu vực dân cư hay không.
Tóm lại, toàn bộ dự án nhà máy năng lượng nguyên tử đều phải vô cùng thận trọng. Vấn đề lựa chọn địa điểm cũng hết sức phứ tạp, cần phải khảo sát rất nhiều, phải được phê duyệt qua nhiều cấp. Không thể nói xây là có thể xây.
Phương Viễn Sơn đứng lên, cười nói:
- Cũng tốt, phía tôi cứ bố trí nhân sự trước, thành lập một nhóm trù bị để cùng làm việc với các chuyên gia về năng lượng nguyên tử quốc gia đó. Trước tiên hãy tiến hành công tác trù bị đã. Tình hình thế nào tôi sẽ báo cáo với Bí thư.
Biểu hiện và thái độ của Phương Viễn Sơn lúc này khiến cho Nhiếp Chấn Bang hết sức vừa lòng, cười nói:
- Anh Phương, chuyện này anh cứ mạnh tay làm đi. Dự án nhà máy hạch điện này, tổng thể mà nói, lợi vẫn nhiều hơn hại. Nhà máy sẽ có sự xúc tiến mạnh mẽ đối với Hồng Giang. Thái độ của tôi rất rõ ràng, đó là hoàn toàn ủng hộ dự án này. Sau này chúng ta sẽ kết nối nhiều hơn.
Phương Viễn Sơn mỉm cười gật đầu:
- Bí thư Nhiếp, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép về trước.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, tự mình tiễn Phương Viễn Sơn ra đến cửa phòng, còn hết sức thân mật bắt tay:
- Anh Phương, nếu có thời gian có thể qua chỗ tôi ngồi. Tôi không tiễn nữa.
Quay lại phòng làm việc, Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống. Công việc của Hồng Giang, Nhiếp Chấn Bang vẫn rất hài lòng. Mục tiêu chiến lược phát triển du lịch đã đang từng bước được thực thi. Sau hơn hai năm yên lặng, hiện giờ, du lịch của Hồng Giang đã phát triển một cách nhanh chóng. Đây là tin tức tốt nhất.
Sau đó là củng cố thành quả của giai đoạn kiến thiết kinh tế, đẩy mạnh sự phát triển của các ngành khác. Đây là một mục tiêu không thể bỏ qua.
Đột nhiên, trên bàn, di động của Nhiếp Chấn Bang bỗng đổ chuông. Dãy số có chút xa lạ, nhưng đầu số lại hết sức quen thuộc. Đầu số của thành phố Giang Châu, tỉnh Giang Bắc. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang hơi ngẩn người.
Cầm điện thoại lên, vừa ấn nghe thì giọng nói bên kia vang lên:
- Xin hỏi có phải Bí thư của tỉnh Hồng Giang không? Tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của tỉnh Giang Bắc, Trần Á Chu.
- Trần Á Chu?
Đối với cái tên này, Nhiếp Chấn Bang cũng biết rất rõ. Năm đó, khi mình nhậm chức ở thành phố Lương Khê, tỉnh Giang Bắc, Trần Á Chu đang là giám đốc sở của Sở Giám sát kỷ luật của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Giang Bắc. Thật không ngờ, sau khi Tôn Đạt Lượng xuống, Trần Á Chu lại là người thay ông ta lên tiếp nhận chức vụ.
Khi ở thành phố Lương Khê, hai bên tuy rằng qua lại không nhiều nhưng vẫn coi như có quen biết.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng hơi buồn bực. Trần Á Chu tìm mình? Mối quan hệ bắn đại bác cũng không tới này thì sao lại tìm mình? Trong lòng Nhiếp Chấn Bang có chút nghi hoặc.
Nhưng ngoài miệng, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Anh Trần à, đã lâu không gặp. Xin chào!
Trần Á Chu cũng mỉm cười hỏi thăm vài câu, rồi tỏ vẻ hơi khó xử, nói:
- Bí thư Nhiếp, tìm ngài vào lúc này thật sự là có việc cần giúp đỡ. Tôi phải cầu viện đến Bí thư rồi.
Trần Á Chu cũng nói thẳng:
- Bí thư Nhiếp, ngài còn nhớ Dịch Quân không? Năm đó, ngài đưa đến từ thành phố Lê Châu, khi ngài còn ở Lương Khê thì Dịch Quân đang ở Trưởng ban thư ký ủa Ủy ban nhân dân thành phố. Hiện giờ, đồng chí Dịch Quân là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, vì bị nghi ngờ liên quan tới vấn đề trái pháp luật và vi phạm kỷ luật nên đang bị miễn chức và bắt giam.
Dịch Quân? Bị bắt giam?
Tin này lập tức khiến cho Nhiếp Chấn Bang giật mình, thật sự là quá sốc. Nhiếp Chấn Bang có chút khó tin.
Tính toán cẩn thận thì trên con đường chính trị của mình, Dịch Quân có lẽ là cấp dưới chính thống nhất. Nhưng cũng cấp dưới chính thống nhất đó của mình lại đang bị miễn chức và bắt giam vì vi phạm kỷ luật.
Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút khó tiếp nhận. Cảm xúc cũng có chút bất ổn. Cấp dưới nhiều năm lại bị xuống bởi vì vi phạm kỷ luật. Nhiếp Chấn Bang thật sự khó tiếp nhận.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:
- Anh Trần, Dịch Quân có chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?
Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là người không hiểu chuyện. Nhiếp Chấn Bang cũng đã từng công tác ở trong Ban Kiểm tra kỷ luật, đương nhiên là hiểu rõ quy tắc và kỷ luật của Ban Kiểm tra kỷ luật. Có một số việc liên quan đến vụ án không thể nói cho người ngoài biết được, cần phải nghiêm khắc giữ bí mật. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang mới hỏi như vậy.
Đầu dây bên kia, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
- Đương nhiên, Bí thư Nhiếp, sở dĩ gọi cú điện thoại này cho ngài cũng là vì tôi đã xin ý kiến của Bí thư Chân Quân. Nếu không tôi làm sao dám gọi.
Lời này của Trần Á Chu rất đúng sự thật. Theo quy củ, chuyện của tỉnh Giang Bắc không hề liên quan đến Nhiếp Chấn Bang. Đừng nói chỉ là điều tra cấp dưới cũ của Nhiếp Chấn Bang, dù là điều tra người trong gia đình Nhiếp Chấn Bang thì cũng không liên quan.
Nếu Trần Á Chu muốn nhờ Nhiếp Chấn Bang hỗ trợ, vậy nghĩa là muốn tìm một số Bí thư tỉnh ủy khác, lên báo cáo với cấp trên.
Trần Á Chu nghiêm mặt nói:
- Bí thư Nhiếp, vụ án của đồng chí Dịch Quân cũng rất đơn giản. Chủ yếu là liên lụy đến mấy công ty bất động sản ở thành phố Lương Khê. Trong quá trình đấu thầu nhận đất, đồng chí Dịch Quân có vi phạm nguyên tắc, giúp đối phương lấy được đất với giá thấp, ngoài ra còn nhận hối lộ, số tiền rất lớn, còn có cả vấn đề bao nuôi tình nhân.
Nghe những lời này, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu nghiêm lại. Số tiền rất lớn, làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như Trần Á Chu hẳn là phải hiểu nhiều biết rộng, ông ta bảo là số tiền rất lớn thì chắc chắn là không ít. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói:
- Anh Trần, nói đi, cần tôi làm gì?
- Bí thư Nhiếp, hai ngày này, nếu như ngài thuận tiện thì ý của chúng tôi là, hy vọng ngài có thể đến thành phố Giang Châu một chuyến. Nếu thật sự là không tiện thì chúng tôi đưa đồng chí Dịch Quân đến cũng được.
Trần Á Chu khẽ nói.
Nhiếp Chấn Bang không hề ngập ngừng, gật đầu nói:
- Được. Tôi sẽ sắp xếp một chút rồi khoảng sáng ngày kia sẽ tới Giang Châu. Thời gian cụ thể thì tôi sẽ liên hệ lại với anh.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang gác máy, ngồi lặng người trên ghế. Dịch Quân xảy ra chuyện, đây là chuyện mà Nhiếp Chấn Bang không bao giờ nghĩ tới. Trong trí nhớ, một người có chí vươn lên như thế, sao lại hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện như vậy chứ.
Nhìn lên bàn, Nhiếp Chấn Bang cầm chiếc điện thoại ở trên mặt bàn lên, bấm số của Trần Nhạc. Bên kia, rất nhanh liền vang lên giọng nói của Trần Nhạc:
- Bí thư, có việc gì thế?
- Anh Trần, không bận chứ, qua chỗ tôi ngồi một chút.
Đối với Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang luôn thoải mái nhất. Cấp dưới nhiều năm nên cũng không cần khách sáo gì.
Đầu dây bên kia, Trần Nhạc hơi ngạc nhiên, nói:
- Được, tôi lập tức tới ngay.
Trần Nhạc vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên, rót cho Trần Nhạc một chén nước lạnh rồi ngồi xuống ghế, nhìn Trần Nhạc nói:
- Anh Trần, tôi vừa mới nhận được tin từ tỉnh Giang Bắc. Dịch Quân xảy ra chuyện rồi, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, hiện giờ đã bị miễn chứ điều tra. Trần Á Chu của tỉnh Giang Bắc nói, Dịch Quân bị nghi ngờ là ba nuôi nhân tình, tham ô nhận hối hộ, thiên vị. Nghe nói là Dịch Quân không nói gì cả, cứ ngoan cố chống đối. Phía Trần A Chu xin chỉ thị, hy vọng tôi có thể ra mặt, xem có thể làm thông tư tưởng của Dịch Quân hay không.
Trần Nhạc vốn đang thoải mái, nghe Nhiếp Chấn Bang nói xong, lập tức lặng cả người nhìn Nhiếp Chấn Bang. Trần Nhạc sửng sốt một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, nói:
- Haiz, Dịch Quân thật là hồ đồ.
Chuyện của Dịch Quân khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng khá ủ rũ:
- Cẩn thận nhớ lại thì có lẽ là do tôi hại cậu ấy. Lúc trước, nếu tôi không cho cậu ấy cùng đến Giang Bắc mà còn ở lại Lê Châu thì sẽ không xảy ra chuyện này. Nơi như Lương Khê có quá nhiều cám dỗ. Tình hình của tỉnh Giang Bắc cũng phức tạp. Ninh Thủ Thường vừa về, người của tôi, Dịch Quân, Ninh Trí Viễn đã không còn chỗ dựa nữa, tỉnh cảnh ở Giang Bắc cũng không được tốt. Nhiều năm nay, Dịch Quân mới là một Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Có lẽ vì không vừa ý với chuyện ở trong quan trường nên tâm tính mới sinh ra như vậy.
Sau khi nói chuyện cùng với Trần Á Chu, Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Dịch Quân gặp chuyện không may, khả năng lớn nhất chính là thất vọng về tiền đồ, về con đường phía trước nên mới bước về phía vực sâu như vậy. Muốn nói là hoàn toàn không có nhân tố bên ngoài cũng không phải.
Có lẽ, suy nghĩ của Dịch Quân chỉ đơn giản là, nếu tiền đồ của tôi ở trong thể chế đã không tốt thì chi bằng tôi tranh thủ kiếm chác là được.
Trần Nhạc lắc đầu nói:
- Bí thư cũng đừng nói vậy. Theo tôi thấy, vấn đề lớn nhất vẫn là ở bản thân Dịch Quân. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy năm nay cũng 40 tuổi rồi. Ở tuổi này đã là một phó Chủ tịch thường trực thành phố, tuy rằng cũng không xuất sắc, nhưng tuyệt đối cũng không thấp, còn có yêu cầu gì cao xa nữa? Là do bản thân cậu ta không chống lại được cám dỗ, không chống lại được sự hấp dẫn của tiền bạc nên mới rơi xuống nướ. Tôi cảm thấy đây vẫn là vấn đề của bản thân cậu ấy. Bí thư cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.
Nghe Trần nhạc nói vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói:
- Anh Trần, ngày kia cùng tôi đi Giang Châu nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận