Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1176: Quyết định cuối cùng

Chỉ còn lại có hai chức vụ cuối cùng, cũng là hai chức vụ quan trọng nhất trong việc điều chỉnh nhân sự tỉnh Lũng Tây lần này. Sau khi đến chức vụ hai cấp giám đốc Sở duy nhất, sắc mặt mọi người đều có vẻ nghiêm trọng.
Trong việc chọn người làm Bí thư Thành ủy, dựa theo ý kiến đề cử của Trương Phóng Văn Ban Tổ chức thì một người là Trần Hiên Nhiên Phó bí thư Thành ủy thành phố Lâm Châu, một vị là Vương Đạo Kính Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Còn trong việc chọn người cho Chủ tịch thành phố thì một người là Lục Vệ Minh, Bí thư Quận ủy khu Đông Thành thành phố Cố Đô, một vị là Cao Kiến Quốc Giám đốc Sở Nông nghiệp.
Nhìn từ chỗ sắp xếp này thì thấy trình độ của Trương Phóng Văn vẫn là rất đủ, việc sắp xếp nhân sự này thể hiện nguyên vẹn một loại cân bằng.
Trần Hiên Nhiên trong phong ba Lâm Châu lần này vẫn còn là cán bộ vững vàng, sau khi nhân vật số một, số hai ở thành phố Lâm Châu đều dời đi thì là người làm tạm thời chủ trì toàn diện công tác của ủy ban thành phố Lâm Châu, công tác của thành phố Lâm Châu đoạn thời gian gần đây rất tốt. Mặt khác, mở ra lý lịch Trần Hiên Nhiên thì người này cùng Trương Phóng Văn quan hệ cũng tốt lắm, hai người là bạn đại học.
Ngoài ra Trần Hiên Nhiên và Trần Triết Văn quan hệ cũng rất tốt, hơn nữa trong khoảng thời gian này ông ta đang chủ trì công tác ủy ban thành phố Lâm Châu, những thứ này đều là tình tiết bên trong.
Đối với Vương Đạo Kính, Nhiếp Chấn Bang từng có một lần tiếp xúc ngắn ngủi, lúc mình đi thăm Hồ Thượng Chí ở thủ đô thì Vương Đạo Kính liền ở bên ngoài. Theo lý mà nói, Vương Đạo Kính xem như là người của Hồ Thượng Chí, nhưng lúc ấy Nhiếp Chấn Bang cũng có chút cái nhìn đối với sự khéo đưa đẩy của Vương Đạo Kính. Hồ Thượng Chí còn chưa lui ra thì Vương Đạo Kính đã liền vội chọn chỗ dựa mới vững chắc, loại biểu hiện này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút không vui.
Vương Đạo Kính mặc dù là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhưng về tương đối mà nói thì điều nhiệm về Lâm Châu đảm nhiệm nhân vật số một cũng vẫn là thuộc loại lên chức rồi.
Hơn nữa, nghe nói gần đây giữa Vương Đạo Kính và Phó bí thư tỉnh ủy Vương Bản Xương liên hệ khá chặt chẽ, ngoài ra đương nhiên là bởi vì hai người là người trong họ, nhưng Nhiếp Chấn Bang cảm thấy Vương Đạo Kính đầu nhập vào Vương Bản Xương sợ là chiếm đa số.
Cứ như vậy, liền tạo thành cạnh tranh giữa Trần Hiên Nhiên và Vương Đạo Kính, trên thực chất cũng là một loại cục diện tranh giành giữa Trần Triết Văn và Vương Bản Xương.
Sự sắp xếp này của Trương Phóng Văn không thể bảo là không khéo, cho dù cuối cùng kết cục như thế nào, chỉ sợ lúc này trong lòng hai người cũng khó mà không để lại một chút vướng mắc.
Ngoài ra, lại nói thêm là việc sắp xếp ứng cử viên Chủ tịch thành phố thì Lục Vệ Minh là Bí thư Quận ủy khu Đông Thành, thành phố Cố Đô là thành phố cấp phó tỉnh, dựa theo quy định thì cấp bậc Lục Vệ Minh là cấp Phó giám đốc Sở. Nhưng Lục Vệ Minh không vào ủy viên thường vụ Thành ủy Cố Đô, cứ như vậy thì điều nhiệm Lâm Châu tuyệt đối xem như là lên chức.
Về phần Cao Kiến Quốc hiện tại đã là cán bộ cấp Sở rồi, nhưng về tương đối mà nói thì sở Nông nghiệp và thành phố Lâm Châu, một cái là Bộ thuộc loại bên cạnh Phòng, Cục Ủy, một cái là quan lớn ở địa phương.
Đâu nặng đâu nhẹ vẫn có khác nhau đấy, nghiêm chỉnh mà nói thì điều nhiệm Lâm Châu cũng coi là lên chức. Tuy nhiên độ mạnh yếu không lớn mà thôi, nhưng tin là đối với Cao Kiến Quốc mà nói thì vẫn rất bằng lòng.
Mặt khác, trong hai người này thì quan hệ của Lục Vệ Minh và Lưu Dược Quang không tệ, còn Cao Kiến Quốc lại là người của Lưu Chấn Đào. Tuy nhiên, khiến Nhiếp Chấn Bang có chút bất ngờ chính là lúc trước Lưu Chấn Đào đích thân đề cử ứng viên là vị đồng chí ở trường đảng tỉnh ủy kia lại không xếp vào trong phạm vi khảo sát.
Sau khi im lặng ngắn ngủi cũng không phát biểu ý kiến và cái nhìn nhiều lắm, Vương Bản Xương giờ phút này giơ tay lên, sau khi nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đồng ý, mở miệng nói:
- Tôi nói vài lời, trong việc chọn người vào Bí thư Thành ủy của thành phố Lâm Châu thì cá nhân tôi cảm thấy đồng chí Vương Đạo Kính là khá thích hợp. Đầu tiên đồng chí Vương Đạo Kính đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nhiều năm, lý lịch kinh nghiệm là không thể nghi ngờ, mặt khác đồng chí Vương Đạo Kính năng lực cũng rất mạnh, nhiều năm vào cơ quan như vậy, một bước một dấu chân, mạnh mẽ đi tới, tôi thấy hoàn toàn có thể để đồng chí Vương Đạo Kính đi xuống quản lý một vùng, tôi cho rằng là hoàn toàn đúng quy cách. Điều này cũng nguyên vẹn thể hiện cán bộ lãnh đạo Tỉnh ủy trong việc chọn lựa không bám vào một khuôn mẫu tôn chỉ.
Không có bao nhiêu khiêm tốn và khách khí, trong loại chuyện này khiêm tốn và khách khí là tuyệt đối không được, càng là như vậy càng dễ dàng làm cho người ta cảm thấy nhượng bộ, ở trong loại vấn đề này nhất định phải có loại khí thế việc đáng làm thì phải làm, việc nói làm thấp đi người khác và nâng cao bản thân mình như vậy lại là bình thường.
Có người nói thương trường như chiến trường, trên thực tế trong thể chế còn hơn như vậy, đôi khi tranh giành là nhất định phải cần, anh không tranh giành thì người khác sẽ tranh giành, thường xuyên qua lại thì anh sẽ dừng ở mức dưới rồi, từ nay về sau thì chỉ có thể nhìn cái mông của người khác, theo ở phía sau ăn bụi mà thôi.
Lời của Vương Bản Xương đi thẳng trực chỉ vào trung tâm, lập tức khiến sắc mặt của Trần Triết Văn cũng trầm xuống. Vương Bản Xương giờ phút này đang chuẩn bị phát biểu cũng nhìn Trần Triết Văn liếc mắt một cái, tiếp tục nói:
- Ngoài ra cá nhân tôi cảm thấy đồng chí Trần Hiên Nhiên trong công việc vẫn có không ít chỗ chưa đạt, lần này thành phố Lâm Châu xuất hiện vấn đề lớn như vậy, đương nhiên là bí thư tiền nhiệm, Chủ tịch thành phố có phần trách nhiệm, nhưng cái nhìn của tôi là đồng chí Trần Hiên Nhiên làm Phó bí thư Thành ủy cũng là có trách nhiệm. Tôi đề nghị Tỉnh ủy cẩn thận châm chước và suy xét lại một chút.
Tiếng nói vừa dứt sắc mặt của Trần Triết Văn cũng có chút khó coi, lời của Vương Bản Xương có thể nói là từng lời đâm chém, nhưng Trần Triết Văn cũng không thể nào phản bác, Vương Bản Xương nói đều là sự thật. Lần này chuyện của thành phố Lâm Châu, bí thư và Chủ tịch thành phố đều đã gặp phải liên lụy thì không có lý do gì mà Phó bí thư Thành ủy còn có thể bình yên vô sự.
Đây thật là Trần Hiên Nhiên lần này một bước thăng thiên.
Trầm mặc một chút, Trần Triết Văn cũng chậm rãi nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, đồng chí Vương Đạo Kính vẫn có rất nhiều chỗ chưa được, đầu tiên chúng ta nhìn từ lý lịch Vương Đạo Kính, đồng chí Vương Đạo Kính sau khi tốt nghiệp đại học vẫn công tác ở cơ quan Tỉnh ủy, nhiều lần đảm nhiệm cán sự cơ quan Cục sự vụ, cơ quan Cục sự vụ Tỉnh ủy, Phó trưởng phòng phòng Tuyên giáo, Trưởng phòng hậu cần, Phó chủ nhiệm, chủ nhiệm trung tâm, tiếp theo đảm nhiệm Phó cục trưởng cơ quan Cục sự vụ, Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Đoạn đường này đi tới, đồng chí Vương Đạo Kính, hoàn toàn không có kinh nghiệm chấp chính. Tuy đã đảm nhiệm Bí thư Thành ủy ở dưới địa phương nhưng trong năng lực sợ cũng vẫn có không ít chỗ khiếm khuyết.
Tâm tư của Trần Triết Văn người này thật là lanh lợi, nhằm vào lời của Vương Bản Xương, không chữ nào đề cập tới vấn đề của Trần Hiên Nhiên, không nói lên chỗ ưu điểm của Trần Hiên Nhiên đang nói mà tự nhiên đi vào điểm yếu, toàn bộ bài phát biểu chỉ nói khuyết điểm của Vương Đạo Kính.
Vương Đạo Kính ưu thế không nhỏ, nhưng khuyết điểm cũng nhiều, không có kinh nghiệm chấp chính bất kỳ địa phương nào, đây thật là một yếu thế không nhỏ của Vương Đạo Kính, điểm này cũng đủ để ngăn cản con đường đi lên của Vương Đạo Kính.
Mấy năm nay trong thể chế lại càng coi trọng đối với kinh nghiệm công tác cơ sở, thậm chí đã đạt đến mức tiêu chuẩn cứng nhắc, đại đa số tỉnh khi đề bạt cán bộ thì điều đầu tiên chú ý chính là cái này, lý lịch đồng chí có công tác dưới cơ sở hay không, có rồi thì sau đó lại suy xét đến bước tiếp theo.
- Trong việc chọn người làm Chủ tịch thành phố, các vị có ý kiến gì không?
Lúc phòng họp có vẻ có chút khó xử thì Nhiếp Chấn Bang cũng mở miệng rất thích hợp.
Đây là thủ đoạn của nhân vật số một để giữ gìn bộ máy đoàn kết, điều tiết không khí bộ máy. Lúc này, Trần Triết Văn và Vương Bản Xương tranh chấp không nhượng bộ, cục diện khá lúng túng, còn bây giờ Nhiếp Chấn Bang vừa nói như vậy liền lập tức chấm dứt loại cục diện xấu hổ này.
Bên này, Lưu Chấn Đào cũng gật đầu, mở miệng nói:
- Trong việc chọn người của Chủ tịch thành phố Lâm Châu, cá nhân tôi có khuynh hướng đồng chí Cao Kiến Quốc Sở Nông nghiệp.
Lời của Lưu Chấn Đào tiếng nói không lớn, nhưng rõ ràng, nói năng có khí phách, sau khi nói xong câu này Lưu Chấn Đào còn cố ý dừng lại một chút, đây là một loại khí độ, một loại phong thái, một chút liền bày tỏ ra.
Ánh mắt nhìn chung quanh mọi người, Lưu Chấn Đào tiếp tục nói:
- Đồng chí Cao Kiến Quốc bản thân cũng đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi, đảm nhiệm ở Sở Nông nghiệp cũng có thành tích khá xuất sắc, các phương diện công tác mấy năm nay trong tỉnh đều hết sức xuất sắc, mặt khác, trải qua công tác ở cơ sở cũng khá phong phú. Tổng thể mà nói đồng chí này vẫn rất có năng lực và ý tưởng, điều nhiệm lần này tính là một loại điều chuyển ngang, cá nhân tôi cảm thấy vẫn là rất thích hợp.
Đối với lời nói của Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, Lưu Chấn Đào đây là chọn dùng một loại phương thức lớn tiếng doạ người, Cao Kiến Quốc so sánh với Lục Vệ Minh ưu thế không ít. Hơn nữa Lưu Chấn Đào vừa nói như vậy thì Lưu Dược Quang bên kia tất nhiên sẽ có một chút kiêng kị.
Quả nhiên tiếp theo Lưu Dược Quang tuy rằng cũng đứng ra nói một bài về ưu điểm của Lục Vệ Minh, nhưng rất rõ ràng là vừa nghe đã thấy Lưu Dược Quang lên tiếng chẳng qua là đi một đường ngang qua sân khấu mà thôi.
Một chữ cũng không đề cập tới khuyết điểm đối thủ cạnh tranh, chỉ là từ phía Lục Vệ Minh bên này đưa ra một lần đánh giá cùng với đề cử, nhìn thế nào cũng giống như đang có lệ, coi như đã nhắc đến một chút, đề cập một chút. Đây cũng là cần thiết, bất kể như thế nào thì Lưu Dược Quang tóm lại cũng là muốn giải thích cho tay chân của mình một chút, tranh giành cũng không tranh giành mà bỏ qua thì ai cũng không thể chấp nhận, về sau cũng sẽ không có người nào đi theo nữa.
Loại chuyện này cũng là chuyện không có cách nào, Lưu Dược Quang phải thấy rõ ràng hơn nhiều so với ủy viên thường vụ bình thường, án ở Lâm Châu thì Lưu Dược Quang tham dự toàn bộ, từ mặt này Lưu Dược Quang đương nhiên là nhìn ra được quan hệ bên trong giữa Lưu Chấn Đào và Nhiếp bí thư.
Lúc này, Lưu Chấn Đào mở miệng rõ ràng dứt khoát như vậy, mục đích chính là lớn tiếng doạ người, chút nhãn lực này Lưu Dược Quang vẫn phải có, không có Nhiếp bí thư cho phép thì Lưu Chấn Đào làm sao như vậy? Sợ là sẽ không đâu.
Chọn người vào Chủ tịch thành phố bên này, trên cơ bản không có quá nhiều tranh chấp, tiêu điểm tranh luận chỉ sợ vẫn còn là vị trí Bí thư Thành ủy.
Biết là đến lúc này thì trên cơ bản đã gần đến cuối, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu như vậy tôi thấy bắt đầu giơ tay biểu quyết đi, từng người một.
Nhiếp Chấn Bang nói xong thì từ chức vụ hiệu trưởng sư chuyên Lâm Châu đến chọn người cho chức vụ lớn của thành phố Lâm Châu đều không có bất kỳ trì hoãn, tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, toàn bộ phiếu vé thông qua. Cuối cùng là chức vụ bí thư thành ủy thành phố Lâm Châu, Nhiếp Chấn Bang nâng chén trà lên, uống một hớp nước, nhìn mọi người chung quanh nói:
Tán thành đồng chí Trần Hiên Nhiên làm Bí thư Thành ủy xin giơ tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận