Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1107: Sắp đặt

Tại văn phòng thường trú tỉnh Hồng Giang tại thủ đô, Lưu Tam Hải đặt vé máy bay tám giờ tối cho Nhiếp Chấn Bang. Tại phòng ăn tự phục vụ ở lầu hai cao ốc Hồng Giang, dưới sự tháp tùng của Lưu Tam Hải, sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, Nhiếp Chấn Bang đến sân bay thủ đô.
Trên xe, Nhiếp Chấn Bang lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hồng Phong:
- Tiểu Hồng! Tôi đi chuyến bay tám giờ, cậu và Tiểu Đới cùng đến sây bay đón tôi nhé.
Sau khi dặn dò xong, Nhiếp Chấn Bang lại bấm một số khác:
- Trưởng ban thư ký à? Tối nay hãy gọi tất cả mọi người tới, chúng ta gặp mặt một buổi.
Sự việc cho đến hiện nay, đối với cấp dưới của mình đã không có gì giấu giếm được nữa. Cấp trên đã cho mình chút thời gian, cũng chỉ từ ba đến năm ngày. Sắp xếp cần thiết là việc tất yếu phải làm.
Làm quan một lần, tạo phúc một phương, câu nói này không giả tạo. Nhưng, đối với bản thân mà nói, chấp chính ở một địa phương cũng là tự thân tích lũy mạng lưới quan hệ. Cũng giống như Lê Châu, Vọng Hải và Ba Thục trước đây, những cấp dưới cũ lưu lại tại những địa phương này, cũng đều có mối liên hệ với mình. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, Tạ Dật của Lê Châu, hiện nay có khả năng tiếp cận vị trí của Lý Dật Phong, trở thành nhân vật chủ quản của khu tự trị mới Tây Bắc. Đây chính là thể hiện của mạng lưới quan hệ. Những người này của tỉnh Hồng Giang, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không thể bỏ mặc.
Máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Hồng Thành. Là hành khách của khoang hạng nhất, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là ở trong nhóm xuống đầu tiên.
Tại cổng đến nội địa, vừa bước ra, Hồng Phong đã chạy lên đón, cùng lúc đó, Tiểu Đới cũng lái xe chạy lên theo cùng.
Mở cửa, bước lên xe, xe chạy ra khỏi sân bay rẽ lên cao tốc, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Tiểu Hồng! Lần này đi thủ đô, cương vị của tôi rất có khả năng sẽ tiến hành một số điều chỉnh. Về bản thân cậu, có ý kiến gì không?
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, cả người Hồng Phong đều sững lại, hơi chút bối rối. Nhưng, vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại:
- Bí thư! Tôi muốn đi cùng với ngài.
Nghe Hồng Phong nói, gương mặt của Nhiếp Chấn Bang có vẻ hết sức thản nhiên. Đối với lựa chọn này của Hồng Phong, Nhiếp Chấn Bang sớm đã có dự tính đến.
Đây cũng là việc hết sức bình thường. Trong trường hợp này, Hồng Phong đương nhiên không thể nói tôi muốn ở lại nơi này.
Một mặt, ai cũng biết, đi cùng lãnh đạo, ở bên cạnh lãnh đạo làm Thư ký tốt hơn nhiều so với ở bên dưới. Đương nhiên, cũng không loại trừ một vài Thư ký hy vọng mình có thể chủ quản một phương, phát huy tài năng và khát vọng của mình.
Nhưng, đại bộ phận Thư ký đều không thể nghĩ như vậy. Dù sao, đi theo lãnh đạo, việc này và chủ quản một phương hoàn toàn khác nhau.
Quả thật, đều là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Nhưng, ở bên cạnh lãnh đạo, e rằng cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở gặp mình cũng phải khách sáo. Nhưng, nếu chủ quản một phương, một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, bên trên vẫn còn nhân vật số một và số hai, vẫn còn không ít lãnh đạo, đương nhiên không thể hãnh diện bằng làm Thư ký.
Mặt khác, đi theo bên cạnh lãnh đạo, coi như là con đường tắt để thăng chức, không cần phải cân nhắc ba thứ đồ lộn xộn kia, chỉ cần làm tốt một chuyện, đi sát bên cạnh lãnh đạo, vây là được rồi. Cùng với sự thăng chức của lãnh đạo, một cách tự nhiên, địa vị của Thư ký cũng là nước lên thì thuyền lên
- Ha ha! Tiểu Hồng à! Thiên hạ làm gì có buổi tiệc nào không tàn? Người trẻ tuổi vẫn nên cắm lại ở cơ sở, chủ quản một phương, tạo phúc một phương cho dân chúng, đi theo tôi làm gì? Mấy năm nay công tác ở Hồng Giang, năng lực và trình độ làm việc của cậu tôi biết. Về vấn đề của cậu, tôi cũng đã suy tính một chút. Ý kiến của tôi vẫn là hy vọng cậu có thể thâm nhập sâu vào cơ sở, cọ sát một chút, rèn luyện một chút. Như vậy cậu mới càng có thể trưởng thành hơn.
Mỉm cười, Nhiếp Chấn Bang nói ra suy nghĩ của mình.
Thâm nhập sâu vào cơ sở, chủ quản một phương. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, thái độ cũng rất kiên định. Hồng Phong tiếp tục điều xuống phía dưới, đây đã là việc đương nhiên.
Trầm ngâm giây lát, Hồng Phong cũng gật đầu nói:
- Tôi nghe theo sự sắp đặt của Bí thư. Bí thư cảm thấy giữ tôi lại đây thích hợp, vậy thì tôi ở lại.
Nghe Hồng Phong nói, Nhiếp Chấn Bang bật cười ha hả:
- Ha ha! Tiểu Hồng này a! Đừng nghe tôi, việc của mình, mình cần phải có chủ kiến. Công việc của Thư ký, đây là một công việc mang tính phục vụ, không thể so sánh với cương vị lãnh đạo cơ sở. Cậu cũng không thể làm lãnh đạo cả đời. Gốc của cậu là ở Hồng Giang. Về vấn đề của cậu, tôi cũng đã suy xét và cân nhắc cẩn thận. Xuống cơ sở, phải tiếp tục kiên định. Lúc ăn no ấm áp cần phải suy nghĩ đến khó khăn của nhân dân. Lúc khó khăn, lo ngại công tác quản lý nhà nước gian khổ, đừng làm mất mặt tôi. Cho dù tôi rời đi, tỉnh Hồng Giang vẫn còn rất nhiều lãnh đạo ở đây. Sau này, cậu phải học tập và thỉnh giáo Trưởng ban Thư ký và các lãnh đạo khác nhiều. Tôi tin rằng, cậu không có vấn đề gì.
Sau khi nói xong vấn đề của Hồng Phong, Nhiếp Chấn Bang lại nói với Đới Phi đang ở vị trí tài xế:
- Thủ trưởng! Quan hệ tổ chức của tôi ở Cục Cảnh vệ, tôi đi theo anh. Anh đi đâu, tôi đi đó.
Tiểu Đới đang lái xe, lại trực tiếp nói ra.
Lời nói này khiến Nhiếp Chấn Bang dở khóc dở cười. Mặc dù là cảnh vệ, nhưng, tác phong của Tiểu Đới lại mang một kiểu kiên định của quân nhân. Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang khoát tay nói:
- Tiểu Đới à! Về chuyện của cậu, tôi cũng đã bàn bạc với cấp trên. Ý kiến của tôi là, hy vọng cậu có thể xuất ngũ, ở lại Hồng Giang. Hai mươi sáu tuổi rồi, thời thanh xuân tươi đẹp của một người, giữ lại cho đất nước. Cậu theo tôi thời gian lâu như vậy, phải suy xét đến vấn đề của bản thân. Cảnh vệ, không thể làm cả đời. Xét cho cùng, cậu vẫn nên về lại địa phương. Lần này, cậu và Tiểu Hồng cùng ở lại, các cậu cùng giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm chiếu cố lẫn nhau. Việc này, cứ định như vậy. Đây là mệnh lệnh.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, rõ ràng quả quyết. Nhưng, Đới Phi lúc này lại cảm động. Đi theo lãnh đạo, có thể làm đến trình độ này, mình chết cũng không tiếc nữa.
Xe dưới sự chỉ huy của Nhiếp Chấn Bang, không đi vào nội thành và hướng về ngoại ô phía đông thành phố Hồng Thành. Câu lạc bộ Golf Thúy Sơn Hồ Hồng Giang tọa lạc tại ngoại ô phía đông.
Đã hơn mười một giờ đêm, lúc này đương nhiên không thích họp để đánh golf. Xe trực tiếp dừng tại cổng đại sảnh của câu lạc bộ.
Lúc này, trên bậc thềm, lãnh đạo của hệ phái Nhiếp Chấn Bang đều đã đứng trên bậc thềm, Lý Úy Nhiên, Hứa Hồng Chuyên, Trần Lạc, Chu Truyền Gia, Lưu Diệu Văn về cơ bản, những người tâm phúc nhất, chính thống nhất đều đến.
Về những người đi lại gần gũi, Tần Quảng Hán, Diêu Định Quốc, Hoàng Văn Vỹ và Vy Lâm, Nhiếp Chấn Bang cũng không gọi đến. Điểm này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ. Bốn người này, sở dĩ dựa vào tương đối gần gũi, chủ yếu nhất vẫn là vì mình ở đây. Thế mạnh của mình có thể đàn áp được bộ máy Ủy viên thường vụ. Nhưng, những người khác lại không giống nhau. Một khi mình rời khỏi, đám người Tần Quảng Hán sẽ có thái độ gì, rất khó nói.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang cũng không sợ. Cho dù thế nào, Tần Quảng Hán vẫn cần sự ủng hộ. Mình đi khỏi, nhưng hệ phái mình ở đây, Lý Úy Nhiên, Hứa Hồng Chuyên, Chu Truyền Gia lại thêm Lưu Diệu Văn vừa bổ sung lần này, bốn người, cột vào một khối, ở trong bộ máy cũng không dễ cho người khác xem thường.
- Mọi người đều đã ra, đi vào đi. Muộn thế này còn để chư vị chờ đợi tôi, thật sự xin lỗi.
Nhiếp Chấn Bang nói rất khách khí.
Bên cạnh, Hứa Hồng Chuyên mỉm cười nói:
- Bí thư! Nên như thế mà!
Lý Úy Nhiên cũng cười, nói:
- Bí thư Nhiếp quá khách sáo rồi. Ngài từ thủ đô trở về, đón gió tẩy trần cho ngài là việc nên làm.
Lưu Diệu Văn và Chu Truyền Gia lúc này cũng cười nói vài câu khách sáo. Chỉ có Trần Lạc, lúc này lại cảm nhận được một ít gì đó. Chỗ Trần Lạc cũng đã nhận được một số tin tức ở Bộ. Lần này, mình rất có khả năng sẽ điều chỉnh chức vụ. Hiện tại xem ra, Bí thư Nhiếp chắc là đã biết.
Câu lạc bộ này, là của tập đoàn Ốc Gia đầu tư xây dựng. Ở Hồng Giang, đây là một sân golf tiêu chuẩn duy nhất.
Nơi đây, không chỉ có thể đảm nhận hạng mục vận động, đồng thời cũng là một câu lạc bộ sex tổng hợp. Ngày bình thường, cũng có thể tổ chức một số dạ tiệc rượu.
Trong một căn phòng ở tầng năm câu lạc bộ, theo lời dặn dò của Nhiếp Chấn Bang, Hứa Hồng Chuyên đã gọi món ăn lên bàn, món ngon, sơn hào hải vị, rượu là dùng loại Mao Đài đặc biệt.
Một bàn thức ăn, dựa theo tiêu chuẩn của Tam công, chắc chắn vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. Ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang mở rượu, sau khi rót cho mỗi người một ly, lúc này mới mỉm cười, nói:
- Đến Hồng Giang thời gian dài như vậy, trước đây vẫn chưa chính thức mời mọi người một bữa cơm. Ngày thường, đều là cơm công tác, lần này, tôi trả tiền, mời mọi người một bữa.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại mỉm cười, nói:
- Lần này đến thủ đô gặp mấy vị thủ trưởng. Ý của cấp trên là, hy vọng tôi điều chuyển công tác đến Lũng Tây chủ trì. Đồng chí Hồ Thượng Chí của Lũng Tây vì đột ngột phát bệnh, đã không thích hợp đảm nhận chức vụ lãnh đạo nữa. Như vậy, công tác của tỉnh Lũng Tây tương đối khó giải quyết. Suy xét từ đại cục, trong phạm vi cả nước, cấp trên xem xét đến một số tình huống của cá nhân tôi tương đối thích hợp, cho nên đã trưng cầu ý kiến của tôi, hy vọng tôi có thể đến Lũng Tây chủ trì công tác. Tôi đã đồng ý. Khoảng sau ba đến năm ngày, đồng chí Túc Châu sẽ đến đây tuyên đọc quyết định bổ nhiệm miễn nhiệm mới của tỉnh Hồng Giang.
Đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn bộc trực, điều này cũng thể hiện nguyên vẹn phong cách nhất quán của Nhiếp Chấn Bang, làm việc nói chuyện đều lòng ngay dạ thẳng, tương đối cụ thể.
Nghe được tin tức này, gương mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc. Việc này, thật sức quá sức đột ngột. Trước đó, lại không nghe được bất kỳ phong thanh nào, hoàn toàn là đột ngột tập kích. Lần này khiến mọi người đều trở nên bối rối.
Trần Lạc trầm ngâm một lát, cũng chậm rãi mở miệng nói:
- Chuyện của tôi chắc chắn Bí thư cũng đã biết. Ý của Bộ là muốn rút tôi lên đảm nhiệm phân công công tác Thứ trưởng quản lý hình sự.
Trần Nhạc dứt lời, bên cạnh, Lý Úy Nhiên cũng trợn mắt há mồm nói:
- Lão Trần! Anh cũng muốn đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận