Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 569: Trong tỉnh đánh nhau

Bản tin buổi chiều sáu giờ ba mươi hàng ngày là thời gian nửa tiếng tin tức "Tiếp sóng bản tin Phúc Kiến” của truyền hình vệ tinh Phúc Kiến sau chương trình "Mỗi ngày bảy giờ" của đài truyền hình quốc gia, đây đã trở thành một thói quen.
Vừa đến sáu giờ, trên màn hình TV xuất hiện chữ "Tiếp sóng bản tin Phúc Kiến", ngay sau đó hai người dẫn chương trình xuất hiện.
- Các vị khán giả, hôm nay là thứ ba, ngày hai mươi ba tháng tám, nội dung chủ yếu của bản tin Phúc Kiến gồm có: hôm nay, Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Phó bí thư tỉnh ủy Dịch Minh Dương đến thành phố Tuyền Hải tiến hành công tác thị sát điều tra nghiên cứu, sau khi thăm việc xây dựng khu công nghiệp Tĩnh Giang của thành phố Tuyền Hải Phó bí thư Dịch đánh giá rất cao công tác kinh tế của thành phố Tuyền Hải. Cũng nêu ra chỗ dựa kinh tế kinh doanh cá thể, mô phỏng hóa, chính quy hóa, từ bỏ phương thức kinh tế gia đình truyền thống, dần dần tạo ra ý thức thương hiệu kinh tế kinh doanh cá thể là phương hướng và tư tưởng phát triển sản nghiệp tương lai...
Tiếp theo là một số tin tức về các hoạt động của lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Sáng nay, đồng chí Lâm Hậu Vinh Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực tỉnh tại khách sạn Mân Châu tiếp kiến những thương gia từ Đài Loan đến thăm quan, Lâm Hậu Vinh nêu ra Đài Loan và Phúc Kiến cách nhau một cùng biển, giao lưu kinh tế văn hóa ngày càng thường xuyên, giao lưu kinh tế hai hai bờ eo biển chắc chắn phải càng phát triển mạnh. Việc xây dựng khu công nghiệp Đài Loan ở thành phố Mân Châu có được hiệu quả thành tích rõ ràng, xứng đáng được mở rộng.
- Chủ tịch tỉnh, thời gian gần đây nhân sự là trong tỉnh ngày càng sôi nổi, ông xem, trong bản tin hàng ngày không phải là Phó bí thư Dịch thì là Chủ tịch tỉnh Hậu Vinh.
Trong khu nhà ở số hai của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Phúc Kiến, Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Triệu Khải Minh cười nói, nhưng trong giọng nói có thể cảm thấy rất rõ vị chua chát.
Kiều Dịch Nhân mỉm cười lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Khải Minh, đây là bình thường mà, hiện giờ chỉ còn khoảng một tháng sẽ mở đại hội Đảng, đến lúc đó Trần Thư Vỹ chắc chắn thuyên chuyển về trung ương, vị trí trống này ai cũng đang suy nghĩ, thăng tiến là chuyện ai cũng muốn, đến lúc này có mấy người có thể nhịn được.
Lời của Kiều Dịch Nhân làm Triệu Khải Minh gật đầu đồng ý, vị trí Bí thư Tỉnh ủy là chỗ nhiều người mơ ước, nhìn chung trong bộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Phúc Kiến bây giờ người có hi vọng cũng có vài người, Chủ tịch tỉnh Kiều thì khỏi nói, Phó bí thư tỉnh Dịch Minh Dương là một, Lâm Hậu Vinh cũng coi như một, về phần Đinh Gia Thụ nếu như không có liên luỵ của vụ án Á Hải chỉ sợ hắn cũng sẽ ngồi không yên. Tới mình, Triệu Khải Minh cũng là không nghĩ đến vì kém quá xa, bản thân mình là một ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, vị trí trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy còn kém hơn cả Lý Thái Thạch Bí thư Thành ủy thành phố Vọng Hải, nên đương nhiên không có ý nghĩ đấy, đây cũng là nguyên nhân Triệu Khải Minh tha thiết đi theo Kiều Dịch Nhân. Trong suy nghĩ của Triệu Khải Minh, Chủ tịch tỉnh Kiều có cơ hội lớn nhất tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, một khi thành công thì mình cũng có thể “Nước lên thuyền lên”, Phó chủ tịch thường trực tỉnh là đương nhiên, nói không chừng một bước lại làm Chủ tịch tỉnh cũng không phải không thể, Ninh Thủ Thường của tỉnh Binh Bắc năm đó không phải là từ vị trí ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh một bước lên đúng chỗ sao?
Nhưng bây giờ Dịch Minh Dương và Lâm Hậu Vinh đều đang tăng thêm hào quang cho mình, hoạt động rất sôi nổi, đây chính là đang tăng thêm lợi thế.
Ở trong thể chế, lên tới cấp tỉnh rồi, mỗi một bước tiến lên cũng không dễ dàng như vậy, phía trên phải có người đỡ, phía dưới phải có người đẩy, ngoài ra tiếng tăm cũng là một mặt không thể thiếu.
Không thể thiếu một trong ba thứ, một khi thiếu một thứ thì có khả năng bị người khác đẩy rơi bất cứ lúc nào. Hiện giờ, hai người khác đều triển khai, lại còn nếu không phải là thị sát nơi này thì lại tiếp kiến đoàn đại biểu gì đó. Ngược lại Kiều Dịch Nhân lúc này vẫn không xuất hiện, vẫn hoạt động bình thường, cũng không có chỗ nào tỏ ra yếu kém, điều này làm cho Triệu Khải Minh cũng có chút bối rối.
Chủ tịch tỉnh Kiều không nghĩ cách thì mình làm sao tiến lên, trầm tư một chút, Triệu Khải Minh cũng nói:
- Chủ tịch tỉnh, lúc này ông không thể coi thường.
Kiều Dịch Nhân rất hiểu suy nghĩ của Triệu Khải Minh, đây gọi là “Hoàng đế không vội thái giám vội”, đương nhiên là không so sánh Triệu Khải Minh với thái giám.
Quả thực thế cục của tỉnh Phúc Kiếnbây giờ là như vậy, có thể có cơ hội tranh thủ vị trí này cũng có vài người, người khác đều triển khai rồi duy chỉ có bản thân mình là “Lã Vọng buông cần”, Triệu Khải Minh cũng có một chút ý đồ nên mình bất động mà hắn không vội mới là lạ.
Nhưng lúc này không phải là thời cơ hành động tốt nhất, bây giờ thế cục ở Bắc Kinh còn chưa sáng tỏ, Lý gia trong lúc thay đổi nhiệm kỳ đã làm một lần đánh cược cuối cùng, mọi chuyện ở các mặt đều rất khó nói.
Bây giờ hành động ở tỉnh Phúc Kiến cũng không phải thời cơ tốt nhất, phía dưới còn liên lụy đến thành phố Vọng Hải.
Bây giờ Kiều Dịch Nhân cũng có chút lo lắng, bên thành phố Vọng Hải còn có Nhiếp Chấn Bang oai phong ở đó, không dễ giải quyết.
Nhiếp Chấn Bang là bản thân mình tiến cử vào thành phố Vọng Hải đấy, lúc ấy là có chút suy nghĩ nhờ vả Nhiếp gia, Dương gia để đối phó Lý gia và Trần gia. Bước cờ của Kiều Dịch Nhân thành công rồi, Nhiếp Chấn Bang vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nói khó nghe một chút là chỉ đáng làm Sĩ.
Nhưng bây giờ Kiều Dịch Nhân cảm thấy chính mình lại bị rơi vào thế cục này, tuy rằng có Tổng bí thư Viên chiếu cố, Nhiếp gia và Dương gia ở bên ngoài cũng không nói gì nhưng chuyện tính kế cho lớp người sau thì ở Bắc Kinh vẫn truyền ra.
Hiện nay chỗ Nhiếp Chấn Bang mình nhất định vẫn phải chăm sóc, bằng không thanh danh mình cũng chẳng còn, trong quan trường sợ nhất là không còn danh dự, không còn tiếng tăm, mất đi những thứ này là mất đi tất cả cơ sở hợp tác, chẳng có ai chấp nhận hợp tác với người không giữ lời. Nhưng chăm sóc Nhiếp Chấn Bang liền bị phân tán tinh lực, lúc này trong đầu Kiều Dịch Nhân suy tính đến vấn đề điều động nhân sự thành phố Vọng Hải, làm sao còn có tư tưởng để lo việc này.
Trầm ngâm một chút, Kiều Dịch Nhân cũng chậm chậm nói:
- Chuyện này, tôi thấy vẫn từ từ đã, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất.
Triệu Khải Minh nghe Kiều Dịch Nhân nói vẻ mặt liền có chút phức tạp, đổi mới phòng ban là hạ sách, căn bản là chuyện không thể. Im lặng một chút, Triệu Khải Minh gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh, ý của ông là để bên thành phố Vọng Hải được xác định trước?
Triệu Khải Minh có thể ngồi vào vị trí ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, có thể được Kiều Dịch Nhân khen ngợi thì năng lực các mặt cũng rất khá, lúc này Triệu Khải Minh cũng hiểu ngay.
Hội nghị thường vụ thông lệ nửa tháng cuối tháng tám của tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiếntổ chức đúng hạn vào ngày hai mươi tư tháng tám, lần hội nghị thường ủy này cũng là lần hội nghị cuối cùng trước khi tổ chức đại hội Đảng vào tháng chín.
Tuy rằng đại hội Đảng toàn quốc thời gian tổ chức thường vào mùa thu, nhưng dựa vào khoá quản lý đại hội Đảng trước kia cũng không quy định và hạn chế một thời gian cụ thể nào. Không tính trước khi xây dựng đất nước, sau thời kỳ đó có nhiều lần đại hội Đảng tổ chức vào tháng bảy, tháng tám cũng có tháng mười, tùy theo trung ương tiến hành sắp xếp và thảo luận cụ thể. Lần đại hội này Đảng đã định ra thời gian là ngày mùng năm đến ngày mười hai tháng chín.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Phúc Kiếnlà lần hội nghị thông lệ lần cuối trước đại hội Đảng nên nhận được sự chú ý của cán bộ toàn tỉnh.
Không phải là vì đây là hội nghị lần cuối của bộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà nguyên nhân chủ yếu lần hội nghị thường vụ này sẽ quyết định bao quát việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự, có liên quan đến ích lợi của bản thân, quan hệ đến chức vụ nên mới được mọi người chú ý.
Trong phòng họp Tỉnh ủy
Đèn đuốc sáng trưng, hai góc phòng họp có hai điều hòa không khí dạng tủ đang chạy, nhiệt độ trong phòng duy trì ở mức hai mươi lăm độ.
Nhiệt độ này là thoải mái, thích hợp nhất, trong nhiệt độ này có thể mặc áo cộc tay sẽ không thấy lạnh hoặc mặc áo vest cũng không bị nóng.
Hội nghị thường ủy Tỉnh ủy không như hội nghị thường vụ cơ sở phía dưới, vừa họp trong phòng họp liền mịt mù khói thuốc. Ở đây tất cả mọi người đều là cán bộ cấp tỉnh nên phải chú ý hình tượng, trong trường hợp chung thế này mà không hề ngại ngần hút thuốc thì coi là chuyện gì. Cho nên trong phòng họp Tỉnh ủy có vẻ rất vệ sinh, không khí sạch sẽ có mùi thơm ngát, bên cạnh, còn có phòng hút thuốc riêng.
Lúc này mười ba ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều đã có mặt, Lý Thái Thạch ngồi ở vị trí của mình cúi đầu nhìn mặt bàn phía dưới, bút máy trong tay chuyển động liên tục.
Tám giờ năm mươi chín phút.
Bên ngoài cửa phòng họp, Phó bí thư tỉnh ủy Chủ tịch tỉnh Kiều Dịch Nhân đi trước, sau đó là Bí thư Tỉnh ủy Trần Nhân Thanh.
Ngồi vào vị trí nét mặt Trần Nhân Thanh nghiêm túc nhìn xung quanh nói: Bắt đầu đi.
Trần Nhân Thanh nói xong cửa phòng họp được nhân viên công tác khép lại, Trần Nhân Thanh cao giọng nói:
- Lần hội nghị thường ủy này có ý nghĩa quan trọng, đây là lần hội nghị thường ủy lần cuối cùng trước đại hội Đảng, cũng là lần hội nghị liên quan đến sự phát triển của tỉnh Phúc Kiếnchúng ta, đề tài thảo luận của hội nghị lần này tin là các đồng chí đã biết, đó là thảo luận phương án bổ nhiệm và miễn nhiệm của vài người.
Vừa dứt lời, Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Kiều Dịch Nhân bên cạnh giơ tay nói:
- Bí thư Trần, trước khi thảo luận tôi xin nói vài lời.
Biến cố này làm sắc mặt Trần Nhân Thanh có chút lung túng nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại, mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, đồng Dịch Nhân có lời gì cứ nói.
- Thời gian gần đây mấy thành phố trong tỉnh ồn ào khiến lòng người lo lắng, tình hình như vậy rất không tốt. Một số đồng chí chỉ suy tính đến lợi ích của bản thân, hoàn toàn không quan tâm đến đại cục xây dựng kinh tế, muốn làm gì thì làm, cá nhân tôi cho rằng rất không được. Làm cái gì vậy, đây không phải sân thi đấu, cũng không phải chỗ để đấu tranh, một lần làm quan tạo phúc một phương, đây là phải thực sự chứng tỏ với quần chúng nhân dân. Cá nhân tôi đối với sự điều chỉnh nhân sự của một số địa khu vẫn bảo lưu ý kiến. Tôi nói xong rồi.
Rõ ràng, lưu loát, đúng điểm mấu chốt, thẳng thắn. Đây là toàn bộ ý nghĩa lần phát biểu này của Kiều Dịch Nhân, những lời này khiến cả phòng họp yên lặng.. Bí thư và Chủ tịch tỉnh công nhiên ‘chặt chém’ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận