Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 702: Mua tứ hợp viện.

Chươn 702: Mua tứ hợp viện.
Tháng mười hai, đoàn người Nhiếp Chấn Bang đã hoàn thành công tác kiểm tra của tỉnh Hắc Thủy, cũng cùng thời điểm đó bên tỉnh Liêu Đông, Tào Định Khôn cũng đã truyền tin tức tốt đến.
Ở tỉnh Liêu Đông, trong cuộc họp hội nghị thường ủy, ngoài dự đoán, Lâm Mặc Hàn với 8 người đồng ý, 4 người phải đối, kết quả cuối cùng đã thành người được chọn trong cuộc bỏ phiếu lần này.
Trong đó, một phiếu nhiều hơn chính là phiếu của Ủy ban kỷ luật. Đây cũng là tin tức mà Tào Định Khôn nói ra, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng không lấy làm lạ, suy nghĩ một chút rồi cũng hiểu được ra ý nghĩa bên trong, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu Tam Hải, là một con người chú trọng về công việc chứ không phải về tính cách con người. Nói thực lòng, con người Lâm Mặc Hàn, nói về tính cách hay năng lực, thì ông ta cũng sẽ ủng hộ.
Cùng với việc bên Liêu Đông đưa ra báo cáo về việc đã chọn người, thì phía trung ương cũng đã có cuộc thảo luận, cuối cùng đồng chí Thạch Kiến Đông cũng đích thân đến Liêu Đông, với vai trò là chính thức tuyên bố đồng chí Lâm Mặc Hàn lên nhận chức.
Trong cuộc họp cán bộ tỉnh Liêu Đông, Thạch Kiến Đông đọc văn kiện tuyên bố đồng chí Lâm Mặc Hàn lên nhận chức, sẽ miễn chức tại Cương Thành để làm ủy viên Tỉnh ủy thành phố Liêu Đông, giữ chức Phó chủ tịch Tỉnh, quản lý công nghiệp.
Thạch Kiến Đông đích thân đến cuộc họp, điều này cũng thể hiện được sự coi trọng của cấp trên, đồng thời cũng thể hiện ý cho dù bên Liêu Đông thảo luận đến kết quả thế nào, giờ này đại cục đã định, cũng không cần thiết phải nói thêm nữa.
Cùng với chuyện này, nháy mắt cũng đã đến cuối năm, hiện giờ cách Tết nguyên đán cũng chỉ còn không đến một tháng nữa.
Đoàn người Nhiếp Chấn Bang tiếp tục đến tỉnh Yến Bắc, toàn bộ Ban Tam công, phía Nhiếp Chấn Bang điều tra tỉnh Yến Bắc sẽ là trạm dừng chân cuối cùng.
Bắt đầu từ tháng ba năm ngoái, Ban Tam công đã được kiểm tra thí điểm tại hai mươi tư tỉnh tành, tổ của Nhiếp Chấn Bang đã đến được tám tỉnh thành. Trong khoảng thời gian 10 tháng cũng đã đi hết 8 tỉnh thành, đây cũng là một công trình lớn. Ngày 27 tháng giêng năm đó Ban Tam công đã chính thức hoàn thành việc kiểm tra ở thành phố Yến Bắc rồi trở về Bắc Kinh.
Lúc này, thời gian cách Tết cũng chỉ không đến một tuần. Những tổ công tác khác của Ban Tam côngcũng đều đã trở về thành phố Bắc Kinh.
Trong năm tổ, tổ trách nhiệm nhẹ nhàng nhất là tổ của bí thư Vương Hạo. Thời điểm tháng sáu năm nay, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra, đội của Lý Quốc Binh và Trần Ba cũng đã đến giai đoạn kết thúc. Sau khi ăn Tết xong chắc chắn cũng sẽ hoàn thành xong công tác này. Nhiệm vụ quan trọng nhất là nhóm Cao Vệ. Phải hoàn thành công tác điều tra của các doanh nghiệp trực thuộc trung ương. Đây được coi là công việc nặng nhọc nhất. Thời gian mười tháng, cho dù đội Cao Vệ có bỏ qua tất cả thời gian nghỉ ngơi, ngay cả 1/3 công việc cũng chưa hoàn thành xong. Mà vẫn là bên tổ Vương Hạo Quân hoàn thành xong công việc trước.
Nhưng cũng không cần phải phải lo lắng, sau khi ăn Tết, phía Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ tiến hành thực tế, trong thời gian một năm, hoàn toàn có thể xong công tác kiểm tra lần này.
Cùng với không khí sắp đến Tết, bên Ban Tam công cũng đều đã được nghỉ Tếttrước, đối với việc này, toàn thể từ trên xuống dưới Ban Tam công chẳng ai là có ý kiến gì.
Trên thực tế, đây là chuyện nên làm, có thể nói năm nay, người của Ban Tam công cũng đã vất vả, không có được nghỉ ngơi chút nào.
Giờ nghỉ trước hai ba hôm, cũng chẳng có vấn đề gì.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng đã về đến nhà, vừa vào nhà, đã thấy Phán Phán chạy ra đón nói:
- Cha, Phán Phán rất nhớ cha. Còn cả anh Đô Đô và chị Văn Văn cũng nhớ cha lắm đấy...
Cô bé mặc chiếc áo lông hồng. Đội chiếc mũ nhung hình thỏ trắng, nét mặt trong mùa đông lạnh giá có chút ửng hồng.
Nhiếp Chấn Bang ôm lấy Phán Phán, quay lại nhìn Lý Cư Bằng nói:
- Cư Bằng, giờ bên Ban Tam công cũng đã nghỉ Tết rồi. Cậu cũng về Vọng Hải đi, bên này đã vất vả rồi, cậu cho tôi gửi lời hỏi thăm cha mẹ cậu, còn chuyện hôn nhân của cậu nữa, cũng phải suy xét đi nhé.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Cư Bằng, đây là chuyện đại sự, cũng là thể hiện một con người đã trưởng thành hay chưa đó.
Với chuyện này, Lý Cư Bằng đương nhiên là hiểu được rồi, trong hệ thống, cân nhắc cán bộ đã trưởng thành chưa sẽ liên quan chặt chẽ đến việc kết hôn, Lý Cư Bằng đương nhiên hiểu được chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy nghĩ cho mình, lập tức gật đầu nói:
- Chủ Nhiệm, tôi sẽ cố gắng, chủ nhiệm cũng biết rồi, chuyện tình cảm không thể cầu mà được, tôi xin phép về trước. Chủ nhiệm, chúc chủ nhiệm ăn Tết vui vẻ!
Sau khi Lý Cư Bằng ra về Nhiếp Chấn Bang cũng bế lấy Phán Phán rồi về phòng. Vừa vào phòng chính, cũng thấy bà đã ngồi đó, An Na cũng đứng đó. Lần này sau khi Nhiếp Chấn Bang điều tra trở lại Bắc Kinh, Dương An Na cũng đã theo đoàn điều tra về Bắc Kinh để làm trong Hội liên hiệp Phụ Nữ. Nhàn thì rõ nhàn, còn cấp bậc cũng cứ thế mà lên thôi. Đến giờ Dương An Na cũng đã lên cán bộ cấp Cục.
- Ông xã đã về rồi, buổi nay em vừa nhận được điện thoại của chị Lệ Tuyết và chị Uyển Nhi. Khoảng chiều mai hai người họ sẽ xuống đến sân bay Bắc Kinh.
Dương An Na nói ra những lời này mà không hề có chút ghen tỵ gì.
Nếu nói trước kia Dương An Na trong lòng có chút khúc mắc, từ ngày hai người này ra nước ngoài, thì khúc mắc kia đã không còn tồn tại nữa. Nghĩ ra thì mấy người đàn bà đều như vậy, một năm gặp nhau một lần, đây cũng như Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- An Na, năm nay em vất vả rồi.
- Hí hí, cha đang nịnh mẹ kia kìa...
Ôm chặt cổ Nhiếp Chấn Bang, Phán Phán liền nói.
Cô bé này cũng đã 5 tuổi rồi, cũng đã hiểu nhiều chuyện, câu nói này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na phải sửng sốt. Dương An Na nghiêm khắc nói:
- Phán Phán, con nói gì vậy?
- Thì đúng là cha đang nịnh mà...
Cô bé nhìn cha nói lại, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- An Na, Phán Phán nói đúng mà.
Những lời này cũng đã khiến Dương An Na mỉm cười:
- Anh cứ nói đi, rồi đến khi nó giống cha nó đó thì anh vui rồi...
Nói xong Dương An Na nghiêm mặt lại nói:
- Chấn Bang, có một chuyện em muốn bàn với anh. Sức khỏe của bà hai năm qua không được tốt. Cũng thích yên tĩnh, bên chỗ bà chỉ có bốn năm trăm mét, đến Tết rồi cùng phải tụ họp, như thế sẽ rất chật chội. Chẳng cần nói đến gia đình bác hai, chỉ nhà mình thôi cũng đã chật rồi. Hay là chúng ta nên mua thêm căn nhà tứ hợp nữa, khi Tết đến có thể đón bà qua, nhà bác hai và nhà chúng ta cùng nhau tụ họp, cũng sẽ gần gũi hơn.
Suy nghĩ một chút rồi Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, đúng là bên nhà cũ đã quá chật.
Nếu nói về thế hệ trưởng thành, một nhà bốn thế hệ. Cộng thêm cô lớn cô bé nữa, đúng là y như An Na nói, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- An Na, xem ra em đã tìm được nhà rồi phải không?
Đã là vợ chồng nhiều năm nay, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên hiểu vợ mình, từ trước đến giờ không phải nói suông, đúng là thừa kế được tính cách nhà họ Dương, thấy Nhiếp Chấn Bang nói như thế Dương An Na cười nói:
- Đúng là em đã ngắm được chỗ thích hợp, ở gần Quốc Tử Giám. Khoảng 6200 mét vuông nhưng là hai mươi mấy nhà. Trong đó nhà lớn nhất là 2000 mét, nhà nhỏ nhất là 60 mét.
Nghe lời nói của Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang chau mày. Đây mới là tình huống khó xử nhất đây. Nếu là một nhà thì còn dễ nói chuyện, nhưng đằng này lại bao nhiêu nhà như thế. Lại còn phải đến đàm phán với từng nhà, nhỡ đâu có một hai nhà không đồng ý bán thì sao.
- Chấn Bang, anh đang lo lắng người ta sẽ khó đàm phán phải không. Anh yên tâm, chuyện này em đã nhờ anh hai ra tay rồi. Đã bước vào vòng đàm phán đầu tiên. Về cơ bản không có vấn đề gì lớn. Ngoài ra em cũng ngắm một nhà khác, ở gần ngõ Mạo Nhi, khoảng 5100 mét vuông, là nhà của một gia đình. Vấn đề là giá cả ở đây có chút khác biệt. Người ta nói giá 150.000 đồng một mét.
Nét mặt Nhiếp Chấn Bang liền khác lạ, Dương An Na liền biết ý ngay, ở địa vị hiện nay của Nhiếp Chấn Bang, nếu như là người đơn thuần, làm chuyện gì tý thì làm, không có vấn đề gì nhưng Nhiếp Chấn Bang chức vị cao, chỉ cần chút sơ sẩy sẽ khiến cho người ta tóm được nhược điểm mà tấn công, Dương An Na đương nhiên hiểu điều đó.
150000 một mét, 5100 mét, những hơn bảy trăm triệu một căn nhà, trong khu 2 của thành phố giá nhà cũng không đến 200.000 một mét, giá này đúng là quá cao rồi.
Trầm ngâm một chút Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Đợi mai hai người kia về, chúng ta hẹn lúc nào đó cùng nhau đi xem, đến lúc đó để chọn nhà nào thì chọn.
Nói đến chuyện mua nhà, Nhiếp Chấn Bang cũng đã bắt đầu nghĩ đến nó. Đã thấm được câu “không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”. Cũng giống như “rừng lớn thì nhiều thú”. Hiện giờ phải sống phân tán như vậy, đương nhiên cũng là vì công việc, nhưng ngoài ra còn một lý do khác chính là không tìm được một ngôi nhà hợp lý.
Nếu có được căn nhà hợp lý rồi sau này cũng sẽ có thể tụ họp được với cả nhà Nhiếp Gia Lương, rồi anh em con cháu dòng họ Nhiếp cũng sẽ được gần gũi. Nhưng đến đời của Phán Phán và con gái của anh trai Nhiếp Gia Lương sẽ trở nên xa lạ dần nếu như không sống gần nhau. Có được căn nhà như này rồi, thì đời đời thế hệ đều quan tâm, gần gũi bên nhau. Chỉ như thế mới giữ được nề nếp gia tộc. Nhiếp Chấn Bang muốn làm là để cả dòng họ Nhiếp được đoàn tụ bên nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận