Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1119: Không đi theo lối mòn

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm tại cổng Nhà khách Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang đứng tiễn đoàn Vương Túc Châu đi. Đây cũng một điểm lo lắng của Vương Túc Châu đối với Nhiếp Chấn Bang. Theo lý mà nói, Vương Túc Châu là lãnh đạo xuống địa phương, dù thế nào cũng cần phải đích thân tiễn đến sân bay mới được. Nhưng, xét đến tình hình Nhiếp Chấn Bang vừa mới nhậm chức, Vương Túc Châu chủ động đề xuất không cần đưa tiễn.
Cho nên, tại cổng Nhà khách Tỉnh ủy, Nhiếp Chấn Bang cùng với các lãnh đạo khác trong bộ máy Tỉnh ủy có mặt đủ tại đây, tiễn Vương Túc Châu trở về thủ đô, tiếp sau đó, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Lưu Hiểu Mẫn thay mặt Tỉnh ủy Lũng Châu, thay mặt Nhiếp Chấn Bang tiễn Vương Túc Châu ra sân bay. Nhiếp Chấn Bang đã ăn một bát cháo và ba chiếc bánh bao nhỏ cho bữa sáng tại phòng ăn của Ban Tiếp đón Tỉnh ủy.. Đồ ăn của vùng tây bắc, Nhiếp Chấn Bang cũng rất quen thuộc. Những ngày tháng ở huyện Lê và quân khu Cam Châu thật không uổng phí.
Vừa ra khỏi cửa, một chàng trai trẻ tuổi cao ráo đã bước đến:
- Bí thư!
Đây là cảnh vệ mới của Cục cảnh vệ trang bị cho mình, Vương Kiếm, người Mai Sơn, Sở Nam, xuất thân từ gia đình võ thuật, đừng nhìn dáng người anh ta không cao lớn lắm. Chỉ có vẻ cao một mét bảy lăm, nhưng, trong dáng người cân xứng lại ẩn giấu sức bật cực lớn. Điểm nhãn lực này, Nhiếp Chấn Bang vẫn có được.
Mỉm cười gật đầu, nói:
- Tiểu Vương! Đã ăn sáng chưa?
Nhìn thấy Vương Kiếm gật đầu, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, đây là một chàng trai không câu nói cười. Ngẫm lại, cũng chỉ có loại tính cách cứng nhắc như Vương Kiếm này mới có thể có thành công hiện nay. Huy hoàng của mỗi người đều làm từ vô số giọt mồ hôi.
- Tiểu Vương, đừng câu nệ, địa phương và cấp trên vẫn có khác biệt nhau quá lớn. Đảm nhiệm công tác cảnh vệ cho lãnh đạo địa phương, chủ yếu nhất vẫn là phối hợp trong cuộc sống hằng ngày. Thần kinh không cần phải căng thẳng. Thói quan trong võ đạo, cần phải căng chùng có độ mới được. Cậu như thế, lúc nào cũng kéo mình căng chặt quá. Như vậy không thể được.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.
Những lời này lập tức khiến Vương Kiếm ngạc nhiên, có chút giật mình. Có thể nhìn ra được, Bí thư Nhiếp cũng là một người giỏi võ đạo.
Lập tức Vương Kiếm cũng gật đầu đi theo Nhiếp Chấn Bang hướng về phía trụ sở Tỉnh ủy. Trên đường, Nhiếp Chấn Bang dặn dò Vương Kiếm:
- Tiểu Vương! Đợi lát nữa cậu lấy mẩu giấy mà Trưởng ban Thư ký Lưu phê chuẩn, đến Ban xe cộ nhận một chiếc xe về kiểm tra qua một chút, những bảo dưỡng cần phải làm vv… đều phải thật cẩn thận. Về sau, vấn đề đi lại của tôi đều giao cả cho cậu.
Hai người chia tay trước trụ sở làm việc, Vương Kiếm đến Ban xe cộ, Nhiếp Chấn Bang cũng đi vào văn phòng làm việc của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh.
Lúc này, đang đúng giờ cao điểm đi làm, nhìn thấy Bí thư Nhiếp không ít người hôm qua tham dự hội nghị cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh đều tự động dừng bước chào hỏi Nhiếp Chấn Bang.
Đối với việc này Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là hết sức quen thuộc thái độ của những người này. Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, đơn giản chính là muốn lưu lại trong lòng mình một ấn tượng, khiến cho mình chú ý mà thôi. Đây là việc vô cùng bình thường.
Mỉm cười, dùng một thái độ gần gũi bình dị gật đầu chào từng đám nhân viên, vào thang máy lên thẳng tầng mười.
Vừa mở cửa bước vào phòng làm việc của mình, Nhiếp Chấn Bang liền nhìn quanh bốn phía, so sánh với ngày hôm qua các chi tiết của phòng làm viecj đều đã điều chỉnh xong. Cây xanh bốn góc phòng đều đã dọn đi. Vị trí của máy nước uống tại khu tiếp khách cũng đã có sự điều chỉnh nhỏ. Bức tranh đại bàng giương cánh bên phải bức tường cũng đỡ gỡ xuống. Lúc này, vách tường trắng tinh như mới.
Đối với việc này Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không chút cảm giác bất ngờ. Là Trưởng ban Thư ký, nếu một chút việc này Lưu Hiểu Mẫn vẫn không thể làm tốt, như vậy thì bà ta quá sức kém cỏi. Với thân phận là một người phụ nữ, vào thời điểm tuổi tác hiện tại đảm nhiệm Trưởng ban Thư ký, đương nhiên năng lực của Lưu Hiểu Mẫn rất mạnh mẽ.
Trên bàn làm việc, phân chia vị trí để công văn. Nhìn qua một chút, đều là một vài việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục. Dưới văn kiện là một số tờ báo của ngày hôm nay, phía trên cùng là “Nhật báo Quần chúng” và “Nhật báo Hy vọng”, sau đó phía dưới là báo Đảng của Tỉnh ủy Lũng Tây “Nhật báo Lũng Tây” vv….
Khoảng tầm mười giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cùng lúc giọng nói của Lưu Hiểu Mẫn đã truyền vào:
- Bí thư có đó không?
- Đồng chí Hiểu Mẫn hả? Mời vào!
Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu, buông tờ báo trong tay, mỉm cười nói.
Ngay sau đó, cửa phòng từ từ đẩy ra từ bên ngoài, Lưu Hiểu Mẫn mặc trang phục công sở đi vào. Đồ tây kiểu nữ, cổ áo hình chữ V trước ngực làm lộ ra da thịt nõn nà không bỏ sót, trên cổ đeo một bộ vòng ngọc trai làm tôn lên dáng vẻ thướt tha của Lưu Hiểu Mẫn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đã đứng lên:
- Đồng chí Hiểu Mẫn, mời ngồi! Trưởng ban Túc Châu đã đi?
Lưu Hiểu Mẫn gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện Nhiếp Chấn Bang, hai người cách một chiếc bàn, bày ra dáng vẻ đang báo cáo công tác.
Cửa phòng khép hờ, để lại một khe hở hoàn toàn không đóng hẳn. Đối với việc này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại rất hài lòng. Điều này chứng tỏ con người Lưu Hiểu Mẫn này rất chú ý đến những chi tiết nhỏ.
- Máy bay của Trưởng ban Túc Châu đã đi. Trước khi đi, Trưởng ban Túc Châu còn ủy thác cho tôi tỏ lòng biết ơn đến Bí thư.
Lưu Hiểu Mẫn mỉm cười trả lời. Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng thản nhiên cười, khoát tay nói:
- Đồng chí Hiểu Mẫn. Chị quá khiêm tốn rồi. Tôi cũng vừa mới đến, chưa nói được thịnh tình khoản đãi gì. Trước ngày hôm qua, tôi cũng coi như làm một người khách. Những việc này đều là công lao của đồng chí Hiểu Mẫn, công lao của Ban Tiếp đón Tỉnh ủy, tôi không dám kể công.
Nói xong, Lưu Hiểu Mẫn lại lấy một tập văn kiện đưa cho Nhiếp Chấn Bang, nghiêm mặt nói:
- Bí thư quá khen. Ngài xem qua một chút, đây là mấy tập tài liệu tôi chỉnh lý ra ngày hôm qua, trong Phòng Thư ký của văn phòng Tỉnh ủy, đây là những ứng cử viên Thư ký tương đối thích hợp. Mời Bí thư quyết định.
Sau khi Lưu Hiểu Mẫn nói xong, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang lại thản nhiên lướt qua tập tài liệu, tương đối sơ lược, lật xem qua văn kiện, lập tức ngẩng đầu nhìn Lưu Hiểu Mẫn, nói:
- Đồng chí Hiểu Mẫn! Tôi vừa nhậm chức, đối với tình hình của tỉnh Lũng Tây có thể nói là hai mắt như mù. Chị giới thiệu cho tôi tình hình sơ lược của những đồng chí này nhé. Như thế tôi cũng có điều hiểu biết thêm.
Lưu Hiểu Mẫn hơi ngạc nhiên. Bí thư Nhiếp này, thật đúng là không đi theo chiêu thức tầm thường, cơ bản đều không đi theo lối mòn.
Thông thường mà nói, về mặt lựa chọn Thư ký, các lãnh đạo đều không thể như Nhiếp Chấn Bang, phần lớn đều hết sức thận trọng và dè dặt.
Nói cho cùng, Tia Chọn thư ký không phải là chuyện nhỏ, một thư ký tốt, đối với công tác của lãnh đạo có thể tạo ra được một xúc tiến lớn, một thư ký trung thành lại có năng lực, có thể khiến cho lãnh đạo thoải mái vô cùng. Nhưng, nếu ứng cử viên thư ký không được lựa chọn tốt, hoặc là chọn một thư ký phẩm hạnh bất lương, đối với lãnh đạo mà nói, đó tuyệt đối là một tai họa.
Cho nên, về mặt tuyển chọn ứng cử viên thư ký, Lưu Hiểu Mẫn dựa theo lệ thường mà làm, có thực tài thực học, cũng có một chút ít qua hệ.
Nhưng, Lưu Hiểu Mẫn lại chưa bao giờ nghĩ đến Bí thư Nhiếp có thể trưng cầu ý kiến của mình. Ai cũng rõ, thư ký là quan trọng, cho nên, trong tình huống bình thường, lãnh đạo mới nhậm chức hoặc là trực tiếp mang thư ký đến, thư ký cũ dùng đã quen, biết rõ gốc gác, cùng nhậm chức ở địa phương mới, có thể nói là gần gũi gắn bó, tuyệt đối có thể tin cậy. Nếu dám tuyển chọn thư ký mới, về cơ bản đối với lời nói của bất cứ ai lãnh đạo cũng đều không thể suy xét. Hơn nữa, đa số đều phải trải qua một thời gian quan sát, dài thì mười ngày nửa tháng, ngắn thì năm ba ngày sau, ứng cử viên thư ký mới có thể định ra.
Làm giống như Nhiếp Chấn Bang, trực tiếp bảo cấp dưới giới thiệu tình hình, gần như là không có. Chẳng lẽ, Bí thư Nhiếp không sợ mình ăn nói lung tung, đem tốt nói thành xấu, đem xấu khen thành tốt sao?
Trong lòng Lưu Hiểu Mẫn kinh ngạc vô cùng, cũng không tránh khỏi thầm hỏi một câu trong bụng, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng tác phong làm việc không như số đông của Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một chút, Lưu Hiểu Mẫn mỉm cười nói:
- Bí thư đã nói như vậy, tôi cũng mạo muội nói vài lời.
Cơ bản đều không xem tài liệu, cũng không mở xem máy tính của mình, Lưu Hiểu Mẫn giống như hạ bút thành văn, mở miệng nói:
- Bí thư! Hôm qua, dựa theo yêu cầu của ngài, tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng và tổng hợp lại, cuối cùng đã lựa chọn ra ba ứng cử viên.
- Người ứng cử viên đầu tiên, đồng chí Lý Duy, năm nay hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp khoa Trung văn Đại học Bắc Kinh, tham gia công tác ba năm, tài văn chương hạng nhất. Trong Tỉnh ủy cũng là một cây bút nổi danh, không ít công văn hành chính và dự thảo diễn thuyết đều xuất phát từ bút tích của đồng chí Lý Duy.
- Ứng viên thứ hai là đồng chí Lưu Quang Minh, năm nay ba mươi tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành ngôn ngữ văn học Hán Đại học Lũng Tây.
- Là một đồng chí nhân viên cấp Phó phòng, tổng hợp các mặt tố chất đều rất tốt, mặt khác, tuổi tác lớn một chút là người khá điềm tĩnh.
- Ứng viên thứ ba là đồng chí Hạ Cương, năm nay hai sáu hai bảy tuổi, tốt nghiệp khoa Anh ngữ học viện Sư phạm Thi An. Đồng chí Hạ Cương, thi đậu công chức vào năm kia. Đồng chí này là người xử sự khá điềm tĩnh, tính tình hướng nội. Nhưng tuyệt đối là người dám làm dám nhận.
Lời nói của Lưu Hiểu Mẫn đơn giản rõ ràng, đều điểm ra tường tận đặc điểm của từng ứng cử viên, nhưng lại không có vẻ rườm rà.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng hơi bất ngờ. Nhưng ngẫm nghĩ lại, lại ở trong tình huống hợp lý, Lưu Hiểu Mẫn nếu không có chút năng lực, cũng không thể đi đến vị trí ngày hôm nay.
Nhìn Lưu Hiểu Mẫn, trong lòng Nhiếp Bang lại có chút thâm ý. Lời tuy là như thế, nhưng từ trong lời nói của Lưu Hiểu Mẫn vẫn có thể nhận thấy chút ít manh mối.
Thời điểm ứng cử viên đầu tiên, Lưu Hiểu Mẫn vẫn dùng là người ứng cử viên đầu tiên, nhưng tiếp theo, thứ hai và thứ ba lại tóm lượt đi một chữ, biến thành ứng viên thứ hai và ứng viên thứ ba. Ở đây, rõ ràng có một kiểu nhận thức ảnh hưởng và dẫn dắt sai bản thân, vô hình trung, Lý Duy đã trở thành ứng cử viên số một.
Mặt khác, về mặt giới thiệu năng lực, Lý Duy cũng rõ ràng trội hơn hai người khác. Lúc nói đến Lưu Quang Minh, là dùng tuổi tác lớn, trầm ổn làm đặc điểm. Nói như vậy, cũng có một ý là tuổi tác lớn. Lúc nói đến Hạ Cương, là tính cách hướng nội. Những điều này, nhìn có vẻ như là công bằng chính trực, nhưng, ý tiểm ẩn trong đó lại là một cảm giác khuyết điểm.
Xem ra, Lưu Hiểu Mẫn này cũng không phải là một nhân vật đơn giản như vậy. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lại cầm văn kiện đặt bên cạnh, mỉm cười nói:
- Rất cảm ơn giới thiệu của đồng chí Hiểu Mẫn. Việc này, trước mắt không vội, cứ để ở đây đã. Bây giờ, tôi muốn cùng đồng chí Hiểu Mẫn sắp xếp một số việc tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận