Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 986: Lời nói và việc làm đều mẫu mực

Khách sạn sinh thái Tô Viên
Tên nghe rất nổi nhưng trên thực tế, Tô Viên nằm trong tỉnh Hồng Giang là một cơ sở kinh doanh tư nhân ở Hồng Thành, có đủ tư cách để vào Tô Viên phần lớn đều là những nhân vật tai to mặt lớn trong tỉnh Hồng Giang, không phải là giới kinh doanh cổ phiếu thì là những tinh anh trên chính trường, dù gì cũng phải là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đây là quy cách, là cấp bậc.
Trong quyển “Lậu Thất Minh” của Lưu Vũ Thiếc có nói đến: Đàm tiếu có Hồng Nho, lui tới không có người thường, những lời này vốn miêu tả văn nhân cao nhã.
Nhưng tới bây giờ, theo loại câu lạc bộ tư nhân này xuất hiện, dần dần đã trở thành một loại tượng trưng cho tư cách, địa vị.
Khách sạn Tô Viên trên thực tế chính là thuộc loại hình câu lạc bộ tư nhân này.
Đã là câu lạc bộ tư nhân đương nhiên là ở chỗ khá yên lặng, khách sạn sinh thái Tô Viên sở dĩ có hai chữ “Sinh thái” vì đây cũng là một đặc sắc của Tô Viên.
Tô Viên ở ngoại ô thành phố Hồng Thành, cách nội thành khoảng mười tám km, ở phía tây ngoại ô Hồng Thành, diện tích khoảng chừng hơn một ngàn mẫu đều được ông chủ Tô Viên mua lại.
Kết hợp địa hình có sẵn, ở giữa vùng đồi núi, vốn có một đập chứa nước nên tất cả đều được ông chủ Tô Viên sử dụng, toàn bộ khách sạn được xây tường rào bao quanh tạo thành một khu vực kín đáo.
Trong bộ phận nhà hàng, các loại biệt thự được xây dựng dựa vào núi, có biệt thự ở lưng chừng sườn núi, cũng có biệt thự ở cạnh bờ hồ.
Mấy chục tòa biệt thự chằng chịt xen vào nhau phân bố ở một khu vực này, ở khu vực phía sau còn có nhà hàng dành riêng sân golf cùng với trung tâm suối nước nóng. Có thể nói toàn bộ khách sạn Tô Viên hoàn toàn là một thể tổng hợp tụ tập nghỉ ngơi, ăn uống, giải trí.
Chỗ Nhiếp Chấn Bang vừa hết giờ làm thì ở bên đường Xây Dựng có một chiếc xe màu đen lao nhanh vào ven đường, đợi lúc Nhiếp Chấn Bang đến gần, cửa xe mở ra, Hạ Ngọc Sanh từ bên trong đi ra mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp, anh nghỉ rồi.
Thành ý này của Hạ Ngọc Sanh khiến Nhiếp Chấn Bang bất ngờ, nhìn xe của Hạ Ngọc Sanh, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Hạ, xe đẹp quá.
Lời của Nhiếp Chấn Bang có một chút xa cách, trong xưng hô không gọi là lão Hạ, cũng không gọi đồng chí Ngọc Sanh, hoàn toàn gọi theo công thức, còn mang theo cả chức vụ, ngoài ra lời nói của Nhiếp Chấn Bang còn có hàm ý khác, dựa vào thân phận của Hạ Ngọc Sanh hiển nhiên là mua không nổi xe tốt như vậy.
Hạ Ngọc Sanh hoàn toàn không có chút lung túng, cười nói:
- Để bí thư Nhiếp chê cười rồi, tôi nghiêm khắc quán triệt và chấp hành điều lệ Tam công đấy, ngày bình thường đi làm cũng học tập tinh thần bảo vệ môi trường của bí thư, vừa làm tấm gương cho cán bộ lãnh đạo cấp cơ sở, lại đề xướng bảo vệ môi trường, quan trọng hơn là còn phải rèn luyện thân thể, đoạn thời gian này kiên trì nên sức khỏe của tôi tốt lên rất nhiều.
Nói tới đây Hạ Ngọc Sanh nhìn Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Nghĩ tới quãng đường đi Tô Viên khá xa cho nên tôi mượn xe của con trai, bí thư anh xem chúng tôi bây giờ đi luôn được chứ.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu rất sảng khoái, nói:
- Một khi đã như vậy thì cùng đi đi.
Sau k hi gửi xe vào khu bảo vệ chung cư, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi vào trong xe, xe nhanh chóng khởi động chạy về hướng tới Tô Viên.
Rõ ràng hoặc là Hạ Ngọc Sanh hoặc là là con trai Hạ Miểu của ông ta, giữa hai người nhất định có một vị là khách quen của Tô Viên, xe đi vào cổng chính nhà hàng Tô Viên thì không bị bất cứ cái gì ngăn cản, gần như là đúng lúc đi đến thì cổng chính liền mở ra, lái xe rất là quen thuộc đi thẳng vào một biệt thự ở giữa sườn núi thì ngừng lại.
Dựa theo quy định của Tô Viên cả ngôi biệt thự giống như một phòng đặt, nói cách khác một ngôi biệt thự trong một buổi tối chỉ tiếp một khách, đây cũng là một đặc sắc của Tô Viên.
Nơi này vốn là một câu lạc bộ tư nhân thuộc loại tính riêng tư rất cao, sau khi áp dụng loại sách lược kinh doanh này, tính riêng tư được ư tiên lớn nhất ở trong này, mỗi khách hàng một biệt thự độc lập, hoàn toàn đảm bảo tính bí mật của nội dung câu chuyện cho nên đây cũng là nguyên nhân Tô Viên ở Hồng Giang rất đắt khách.
Đi vào biệt thự, Nhiếp Chấn Bang nhìn bốn phía xung quanh, biệt thự phong cách kiến trúc tạo hình kỳ lạ, bốn phía cảnh quan và biệt thự phô bày vẻ tuyệt đẹp, thể hiện nguyên vẹn phong cách độc đáo của người kinh doanh.
Điều này làm Nhiếp Chấn Bang cũng hơi bất ngờ, nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Hạ, anh có tâm rồi, lần này sợ là chi phí không nhỏ.
Hạ Ngọc Sanh lúc này có vẻ rất khiêm tốn lễ độ, khẽ gật đầu nói:
- Nên làm, nên làm, xin bí thư yên tâm, hôm nay tôi tuyệt đối là bỏ tiền cá nhân để mời, tuyệt đối không dùng hình thức gì, danh mục gì để dùng tiền nhà nước chi trả.
Lời nói thẳng này làm cho Nhiếp Chấn Bang mỉm cười ha ha nhìn Hạ Ngọc Sanh nói:
- Lão Hạ anh, tôi cũng không biết nói như thế nào.
Sự thay đổi trong cách gọi làm Hạ Ngọc Sanh rất vui, cũng cười theo nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi kiên quyết đi theo tổ chức.
Trong biệt thự vẫn chia rõ ra phòng khách và phòng ăn, nhưng phòng khách không giống với nhà ở thông thường, ở đây được đổi thành một phòng karaoke rộng mở, máy chiếu sang trọng, màn hình lớn nhỏ, còn có một hệ thống máy tính chọn bài riêng.
Đồ ăn cũng rất đặc sắc, phần lớn đều là thuộc loại món ăn quý và lạ, hai người ăn cơm nên không khí toàn bộ bữa ăn cũng không náo nhiệt, không uống quá nhiều rượu, chỉ là một chút rượu vang đỏ.
Bữa cơm ăn rất nhanh, Nhiếp Chấn Bang buông đũa sang phòng tiếp khách ngồi trên ghế sa lon, Nhiếp Chấn Bang và Hạ Ngọc Sanh vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ trong biệt thự liền bưng trà nóng lên.
Nhiếp Chấn Bang rút ra một điếu thuốc đưa cho Hạ Ngọc Sanh bên cạnh còn bản thân mình cũng châm một điếu, tựa vào ghế sa lon hít mấy hơi rồi mới ngồi ngay ngắn nhìn Hạ Ngọc Sanh nói:
- Lão Hạ, lần này tỉnh Hồng Giang tham gia hội chợ du lịch, đây là chuyện lớn thứ nhất hiện nay của tỉnh Hồng Giang, là việc lớn liên quan đến sự phát triển tổng thể của Hồng Giang, là Phó chủ tịch thường trực tỉnh anh là nhân vật chính đấy.
Lời của Niếp Chấn Bang làm Hạ Ngọc Sanh lộ ra vẻ tươi cười, là nhân vật chính, Hạ Ngọc Sanh vẫn tự mình biết mình, chuyện này rõ ràng là Văn Bảo Quý đang phụ trách, muốn tranh công thì chắc chắn không thể, nhưng Nhiếp Chấn Bang nói như vậy cũng là không gạt bỏ ông ta ra ngoài, đây là thành công, đây chính là mục đích mình mời hôm nay.
Lúc này, Hạ Ngọc Sanh cũng nghiêm mặt nói:
- Xin bí thư yên tâm, gấp gáp hay thong thả tôi cũng hiểu, Hồng Giang tài nguyên du lịch phong phú, tôi vốn cũng có suy nghĩ này từ lâu, lần này có cơ hội tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua, bây giờ tôi cũng xin tỏ thái độ với bí thư, tôi nhất định chăm chỉ, dốc sức làm tốt các hạng mục công tác, tích cực phối hợp Chủ tịch tỉnh Văn làm tốt công việc chuẩn bị, nhất định không phụ sự kỳ vọng của bí thư Nhiếp, nhất định không để cho Hồng Giang bị cản trở.
Nói chuyện từ mặt kinh tế rồi theo đề tài này dẫn đi, dần dần toàn bộ câu chuyện có vẻ trôi chảy.
Từ câu chuyện đi sâu vào thì cái nhìn của Nhiếp Chấn Bang về Hạ Ngọc Sanh cũng có không ít thay đổi, công bằng mà nói, năng lực của Hạ Ngọc Sanh thực sự rất tốt, về mặt phát triển kinh tế cũng có những ý kiến độc đáo của bản thân.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Lão Hạ, có một chuyện tôi vẫn muốn nói với anh, đồng thời với chuyện chú ý công việc, quan tâm đến mọi người, vẫn nên chú ý một chút gia đình, nhà nước thì nhà nước, tuy nói có nước mới có nhà nhưng nhà nước cũng chính là do ngàn vạn cái gia đình nhỏ tạo thành, cổ nhân có câu: Một phòng không quét, dùng cái gì quét thiên hạ, tinh thần Đại Vũ trị thủy đương nhiên phải học tập nhưng cũng phải quan tâm thích hợp tới gia đình.
Lời của Nhiếp Chấn Bang nói xong lập tức làm ánh mắt của Hạ Ngọc Sanh lúng túng, lời nói bí thư Nhiếp có hàm ý khác, ý tứ của mặt này Hạ Ngọc Sanh cũng hiểu.
Rõ ràng Nhiếp Chấn Bang là có ám chỉ gì khác, hẳn là đối với chuyện con trai Hạ Miểu của mình có điều không hài lòng, nghĩ vậy Hạ Ngọc Sanh cũng thành khẩn gật đầu nói:
- Bí thư nói đúng, do tôi lơ là sơ suất, đồng thời với công việc lại không để ý dạy bảo người nhà, sự giáo dục đối với con trai con gái cũng thiếu sót nhiều, tôi xin kiểm điểm với tổ chức, tuy nhiên xin bí thư Nhiếp yên tâm, sau này tôi nhất định tăng cường quản lý giáo dục người nhà, lời nói và việc làm đều mẫu mực, nhất định không phụ sự kỳ vọng của tổ chức.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, thái độ này của Hạ Ngọc Sanh làm Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, tuy rằng, cũng không nói đến chuyện khác, nói dường như rất tiện thể giống như đang nói đến chuyện gia đình, nhưng ý tứ thái độ của phương diện này cũng tỏ ra, thái độ muốn dựa vào mình của Hạ Ngọc Sanh đương nhiên cũng thể hiện rõ ràng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Lão Hạ, người không phải là thánh, cái gì cũng không quá, tinh thần lơ là gia đình, quan tâm đại cục vẫn xứng đáng được khẳng định, cái nhìn của tổ chức đối với anh vẫn rất tốt, anh không cần phải băn khoăn quá nhiều, trong công việc cũng không cần có cảm giác bó tay bó chân, không thể bởi vì chút chuyện này mà trói buộc tay chân của anh đấy.
Lời nói này của Nhiếp Chấn Bang coi như bày tỏ thái độ rõ ràng rồi, hơn nữa ý tứ cũng nói rất rõ với Hạ Ngọc Sanh, đối với đứa con trai kia thì anh phải quản lý tốt, trong tỉnh không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa, ngoài ra trong công việc anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ không vì Văn Bảo Quý mà phiến diện áp chế anh.
Có câu này trên mặt của Hạ Ngọc Sanh cũng tươi cười tự nhiên rất nhiều, hôm nay mục đích muốn đạt tới xem như đạt được rồi
Dừng một chút, Hạ Ngọc Sanh cũng nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư, thật ra lần này còn có một chuyện muốn báo cáo anh một chút.
Nói xong, Hạ Ngọc Sanh mỉm cười nói tiếp:
- Là vấn đề nhà máy cơ giới Hồng Thành thay đổi chế độ.
Vừa nghe thấy đề tài này, Nhiếp Chấn Bang lập tức nhíu mày, nhà máy cơ giới Hồng Thành thay đổi chế độ? Phàm là dính đến loại chuyện doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ này thì chắc chắn đều là chuyện phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận