Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 888: Không bạc đãi quần chúng

- Ông là ai? Nơi này đã canh gác rồi, người không liên quan xin rời đi lập tức, chỗ này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm.
Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong thì trong đám cảnh sát nhân dân canh gác bên cạnh có một người cảnh sát trung niên chạy ra nói. Lời nói tuy rất khách khí nhưng, lại tỏ ra thái độ chân thật đáng tin cậy, đây cũng là chuyện rất bình thường, lúc này mười một ủy viên thường vụ Thành ủy Cam Lam thì có tới mười người ở đây, còn bao gồm bí thư Thành ủy Hoàng nên cảnh sát toàn thành phố đều phải trong tư thế sẵn sàng.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, cũng không trách người cảnh sát, dù sao người ta cũng là trung thành với cương vị công tác, lập tức cao giọng nói:
- Đồng chí lo nhiều quá, năm xưa lãnh tụ vĩ đại đã nói: Đến từ quần chúng, đi từ quần chúng, Đảng chúng ta từ trước tới nay luôn chú ý quan hệ Đảng và nhân dân, cán bộ và nhân dân, chúng ta dùng gạo, dùng lúa mạch của dân, dùng từng đôi giầy lính, dùng từng đôi chân để đưa đến vị trí này. Tôi tin là chúng ta bất kể là ở vùng nào trong cả nước, ở giữa người của dân tộc nào thì ở trước mặt mọi người dân chúng ta mới là an toàn nhất.
Tiếng nói bên này làm Hoàng Đại Dũng và Dương Kỳ Phong đều quay đầu nhìn, Hoàng Đại Dũng biết Nhiếp Chấn Bang nên vừa nhìn thấy sắc mặt hai người thay đổi, Hoàng Đại Dũng vội chạy ra đón chào.
- Chủ tịch Nhiếp, thật là xấu hổ, công việc chúng tôi làm chưa được tốt, làm cản trở việc xây dựng tập đoàn Hoa Hạ.
Hoàng Đại Dũng khiêm tốn tự phê bình.
Đối với thái độ của Hoàng Đại Dũng, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu, Hoàng Đại Dũng như vậy chủ yếu nhất là vì thân phận của mình, bởi vì bản thân mình không chỉ là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Hạ mà còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Cam Châu.
Nói cách khác thì mình cũng là một trong lãnh đạo Tỉnh ủy Cam Châu, nói về cấp bậc thì mình là cấp Bộ trưởng, lại thêm chức vụ uỷ viên Đảng ủy quân khu Tây bắc, xếp hạng trong Đảng đương nhiên cao hơn nhiều so với một bí thư thành phố trực thuộc tỉnh như ông ta.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười xua tay nói:
- Bí thư Đại Dũng, anh quá khiêm tốn, thành phố Cam Lam vì việc xây dựng tập đoàn Hoa Hạ đã nhường bước rất lớn, chỉ là Khu công nghệ cao này cũng chính là một tổn thất rất lớn, việc này tôi rất hiểu.
Nói xong ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang từ Hoàng Đại Dũng chuyển sang Dương Kỳ Phong, nói tiếp:
- Lúc trước đồng chí ở văn phòng Thành ủy thông báo với thư ký của tôi là cuộc họp phối hợp sáng nay tạm thời hủy bỏ. Tôi liền chuẩn bị đi sang quân khu Tây bắc, đến đây thấy nhiều xe như vậy liền tò mò đi xuống xem, thật không ngờ là bí thư Đại Dũng các anh, quấy rầy rồi, vô cùng xin lỗi.
Lời của Nhiếp Chấn Bang làm Viên Thụy Thanh Trưởng ban thư ký Thành ủy bên cạnh cảm kích, Nhiếp Chấn Bang thật cao minh, lần này mới thực sự được thưởng thức thủ đoạn chính trị của quan lớn cấp tỉnh Bộ.
Lời nói như vậy là Nhiếp Chấn Bang đã đưa ra khẳng định trực tiếp đối với công việc của văn phòng Thành ủy, ít nhất thì trong chuyện này Hoàng Đại Dũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của ai, bởi vì việc cần làm thì bọn họ đã làm, Chủ tịch hội đồng quản trị Nhiếp là bởi vì muốn đi Tư lệnh quân khu Tây bắc, vừa lúc đi ngang qua nơi này nổi tò mò mới xuống xem.
Hoàng Đại Dũng lúc này cũng hơi cười, ai cũng biết Nhiếp Chấn Bang hôm nay sợ là vì chuyện này mà đến, nhưng nếu Nhiếp Chấn Bang nói thẳng thì Hoàng Đại Dũng cũng không dám nói quá nhiều, loại chuyện này anh biết tôi biết là được.
Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang đã đến đây thì phải biết thời biết thế, nếu làm cho Nhiếp Chấn Bang bỏ đi thì sợ Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ có chút bất mãn, còn chẳng bằng thẳng thắn thành khẩn một chút. Vừa vặn Hoàng Đại Dũng cũng muốn nghe xem Nhiếp Chấn Bang có cao kiến gì, dù sao Nhiếp Chấn Bang cũng là đơn vị liên quan.
Lập tức, Hoàng Đại Dũng cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh quá khen, vẫn là công tác tư tưởng không làm được tốt, tuyên truyền không có quán triệt thực tế nên dân chúng đối với việc xây dựng đất nước không hiểu và không ủng hộ. Chủ tịch Nhiếp, nói thật chúng tôi vốn định giấu các anh, dù sao cũng là Thành ủy Cam Lam làm việc không tốt, mặt mũi cũng chẳng hay ho gì, nhưng Chủ tịch đã tới thì mời anh ở lại chỉ đạo giúp chúng tôi.
Vừa mới nói dứt lời, trong đám người dân đang giằng co với đám người Hoàng Đại Dũng đột nhiên có một tiếng hô lên:
- Hắc, bên kia, các ông lại tán gẫu không dứt rồi, nếu nói chuyện phiếm các ông về phòng làm việc, phòng họp của các ông đi tán gẫu đi. Chuyện của chúng tôi mà không đưa ra một câu trả lời hợp lý, không đưa ra một kết quả cho chúng tôi vừa lòng thì chúng ta sẽ không dời đi.
Nói vừa xong Nhiếp Chấn Bang tiến lên một bước, tiếp theo lời của người này mà nói:
- Vị huynh đệ kia nói đúng, là do chúng ta chậm trễ, việc này tôi xin lỗi. Tiếp theo chuyện của anh tôi xin tự giới thiệu trước một chút, tôi là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Cam Châu, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Hạ. Nói cách khác, lần này đất đai, nhà ở của mọi người đều là do tôi trưng thu. Mọi người nếu không hài lòng giá tiền này thì tôi đây bày tỏ thái độ tuyệt đối không để anh em nông dân, quần chúng nhân dân chịu thiệt. Hôm nay, chúng ta thương lượng trực tiếp, bình tĩnh hoà nhã, ngồi xuống từ từ nói một chút. Thế nào?
Sau khi nói xong, dân làng đều yên lặng, không ai mở lời, đều sợ ngây người, dân làng xem ra lãnh đạo, quan lớn như vậy nói ra hẳn là: cần quán triệt chắc chắn, cần phải chăm chỉ học tập, khắc sâu nhận thức... phải nghe không hiểu lời nói mới đúng, sao lãnh đạo lớn như vậy lại nói thẳng thắn thế, đây thật sự là lãnh đạo sao?
Đối với sự im lặng này Nhiếp Chấn Bang không quan tâm, những lúc thế này đương nhiên cần có thời gian hòa hoãn, nhìn những người dân liên quan Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Các đồng hương, thế nào? Tôi cùng bí thư Hoàng muốn đi vào làng mọi người để chúng ta ngồi xuống nói chuyện, tin tôi chưa?
Cái gọi là: Tướng mạo do tâm sinh ra, có người bẩm sinh đã có một loại khí chất có thể làm cho người khác tin tưởng, người như thế từ xưa đến nay vẫn có, trong thành ngữ không phải có: Đại Gian giống như Trung, đại Trung giống như Gian sao? Đương nhiên ý nghĩa của thành ngữ này không đơn thuần là chỉ tướng mạo, nhưng thực sự không thể phủ nhận có người bẩm sinh đã rất dễ làm người ta tín nhiệm.
Nhiếp Chấn Bang là như thế, thân hình cao lớn, nét mặt nghiêm chỉnh, kiên cường chính trực, thái độ nói chuyện hòa nhã thẳng thắn, không vòng vèo, ngôn ngữ đánh thẳng vào nội tâm nên tức khắc đã có được thiện cảm của dân làng.
Nhìn thấy dân làng đã có thay đổi, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn Hoàng Đại Dũng nói:
- Bí thư Đại Dũng, xem ra phải phiền anh theo giúp tôi một chuyến rồi.
Lúc này, Hoàng Đại Dũng cũng nhìn ra, đi vào theo Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không gặp nguy hiểm, những người dân này tuy ghê gớm nhưng không ngốc, bọn họ cũng hiểu hậu quả chống lại chính phủ, bọn họ cũng biết rõ hậu quả nếu cấp lãnh đạo quan trọng ở trong này gặp chuyện không may, sở dĩ làm như thế này vì mục đích của bọn họ chẳng qua là muốn có thêm một chút lợi ích mà thôi.
Lập tức, Hoàng Đại Dũng cũng cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp khách khí quá, được đi vào cùng Chủ tịch Nhiếp thì tôi có cảm giác hào khí tỏa ra, cảm thấy như “Quan Vân Trường đơn đao đi họp”.
Hoàng Đại Dũng vừa nói xong, đám cảnh sát và quản lý đô thị dân làng phía trước mặt đang cảnh giác xung quanh như Hổ rình mồi cũng chủ động nhường ra một con đường, một người đàn ông Tây bắc chừng năm mươi tuổi đi ra, ánh mắt nhìn quét qua người Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức gật đầu nói:
- Ông Nhiếp, xin mời.
Nhiếp Chấn Bang cũng chấp nhận cách gọi này, thân phận của mình bây giờ “Không quan không thương”, mà lại “Giống quan giống thương”, thực sự không biết xưng hô thế nào cho đúng, dùng từ “Ông” này cũng là thỏa đáng nhất.
Gật đầu, Nhiếp Chấn Bang bước chân đi vài bước, rồi đột nhiên dừng lại nói với Hoàng Đại Dũng bên cạnh:
- Bí thư Đại Dũng, anh xem Cục Công an và Cục Quản lý đô thị cùng với các đồng chí nghành tương quan đều rút lui đi, nhiều người như vậy ở đây làm ảnh hưởng công việc hàng ngày thì không nói mà ảnh hưởng cũng không tốt. Ngược lại sẽ làm cho họ có một cảm giác đối lập, cảm giác khoảng cách, chúng ta vẫn phải liên hệ chặt chẽ quần chúng, không thể rời xa quần chúng.
Mặt mũi của Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là phải nể rồi, Hoàng Đại Dũng hơi trầm ngâm quay đầu dặn dò:
- Chủ tịch thành phố Kỳ Phong, tôi thấy thế này các đồng chí liên quan của văn phòng Thành ủy lưu lại, ngoài ra Cục Công an thành phố để lại vài đồng chí còn những người khác, đều rút lui đi.
Có mệnh lệnh của Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố lại đích thân giám sát nên tốc độ rút lui có vẻ hết sức nhanh chóng, mấy trăm cảnh sát nhân dân, quản lý đô thị và hơn một trăm chiếc xe thêm xe cứu thương ngừng ở ven đường đều quay đầu rời đi rất nhanh.
Nhiếp Chấn Bang cùng Hoàng Đại Dũng đi vào trong làng, đây là một làng điền hình Tây bắc rất bình thường, dân trong làng phần lớn đều cùng họ, sức tập trung của loại làng này mạnh hơn nhiều so với những làng có nhiều họ. Khu nhà Ban quản lý của làng xây dựng từ những năm một chín bảy mươi của thế kỷ trước, nhà gạch mái bằng. Ở trên vách tường hai đầu chính giữa phía trên có một ngôi sao năm cánh làm bằng xi măng, sơn đỏ loang lổ, không rõ ràng, nhìn cũng có thể tưởng tượng ra ngôi sao năm cánh đỏ tươi uy phong ngày xưa.
Bàn làm việc kiểu cũ màu đen, gẫy một chân nên dùng hòn đá kê lên, ghế cũng có vẻ rất tan hoang, đi vào đây nhìn cái văn phòng này làm Hoàng Đại Dũng rất ngượng ngùng, đây chính là làng thuộc thành phố Cam Lam, đây chính là tỉnh lị, tình hình lúc này không phải làm Hoàng Đại Dũng mất mặt mà đây rõ ràng là giả tạo.
- Thưa ông, ông họ gì? Sao các ông ở đây không xây dựng cải tạo tòa nhà văn phòng? Cả thành phố ba tháng trước không phải đã trích một khoản tiền chuyên dành cho các làng, khu dân cư trong toàn thành phố, xây dựng cải tạo văn phòng làm việc công sao?
Hoàng Đại Dũng cau mày hỏi thăm.
Ông lão nghe Hoàng Đại Dũng nói thì mỉm cười một chút:
- Tôi họ Mã, trong huyện thật ra đã nói có khoản chuyên dành cho việc này, nhưng, sau lại bảo là muốn thống nhất bố trí, sau đó nghe nói nơi này phải thu hồigiải phóng mặt bằng nên việc này không có tin tức.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang và Hoàng Đại Dũng cũng bất ngờ khi ông cụ họ Mã đột nhiên nói:
- Hai vị đại lãnh đạo, nói thật chúng tôi không phải không đồng ý di dời, thật sự là nông dân như chúng tôi rời khỏi đất đai thì trong lòng thiếu tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận