Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 941: Đặc sản Hồng Giang

Vụ trưởng Thường không nể mặt chút nào, những lời này nghe thì thấy dường như rất bình thường, nhưng toàn bộ lãnh đạo liên quan của Hồng Giang, bao gồm cả Hạ Ngọc Sanh sắc mặt đều có chút khó coi.
Nghe những lời này dường như không có vấn đề gì “Ngoài ngọt, trong đắng”, tất cả mọi người ở đó đều hiểu rất rõ, nhưng nghe lời phải nghe âm, Vụ trưởng Thường rõ ràng không phải ý này.
Nói như vậy chỉ là đang tố khổ tỉnh Hồng Giang mà thôi.
Trước mặt người bên ngoài cán bộ Hồng Giang vẫn có một điểm mấu chốt cơ bản và hành vi thường ngày, ví dụ như bây giờ, Hạ Ngọc Sanh hay Hứa Hồng Chuyên hoặc là những lãnh đạo chức phó khác có không ít người nhíu mày, từ thực tế mà nói anh chẳng qua là cán bộ một cấp Vụ, Cục các Bộ và uỷ ban trung ương, nói về cấp bậc cũng chỉ là cấp giám đốc sở, bây giờ các quan lớn địa phương ở Hồng Giang đều đích thân trình diện chiêu đãi cho dù đồ ăn như thế nào thì ít nhất cũng thể hiện thành ý. Hơn nữa, Ba lệnh, Năm thân của trung ương đề xướng bỏ chiêu đãi; không huy động nhiều người, không tùy ý nhiễu dân, không rào đường mở lối, không làm tiệc rượu. Làm như thế này hoàn toàn chấp hành nghiêm khắc yêu cầu cấp trên, anh là một cán bộ các Bộ và uỷ ban trung ương sao lại không có trình độ như vậy.
Vụ trưởng Triệu bên cạnh có vẻ suy nghĩ, ông ta đương nhiên nhìn ra sắc mặt của mọi người ở Hồng Giang, lão Thường này thật không đúng chỗ, lời nói này sao lại nói như vậy?
Lập tức, cười mỉa nói:
- Lão Thường, tư tưởng giác ngộ còn phải nâng cao, cơm gạo đỏ, canh bí đỏ này chính là đặc sản của vùng giải phóng cách mạng cũ, quên cái gì cũng không thể quên cái gốc, cuộc sống bây giờ so với hồi cách mạng đã là một trời một vực rồi, đứng trên đất Hồng Giang nhớ lại vì quốc gia, dân tộc độc lập mà mất đi một tiền bối cách mạng, tôi cảm thấy cơm tự chọn rất hay, muốn ăn thế nào thì ăn.
Vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng nói:
- Nói rất hay.
Mọi người quay lại thấy Nhiếp Chấn Bang từ ngoài cửa đi vào, trên mặt đang cười rất thản nhiên, chuyện vừa rồi xảy ra Nhiếp Chấn Bang cũng nghe thấy, trong lòng mặc dù có chút khó chịu nhưng lúc này cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hứa Hồng Chuyên cũng mỉm cười nói:
- Vụ trưởng Triệu, Vụ trưởng Thường, giới thiệu với hai vị lãnh đạo một chút, vị này là đồng chí Nhiếp Chấn Bang bí thư tỉnh ủy tỉnh Hồng Giang chúng tôi.
Cái tên Nhiếp Chấn Bang ở trong thể chế từ trước đến nay cũng vang danh rất lớn, hơn nữa hiện này ở Bắc Kinh các lãnh đạo Bộ lớn đều tránh không kịp, việc Nhiếp Chấn Bang một ngày chạy tám Bộ lớn và uỷ ban trung ương, lấy về không ít chính sách và dự án đã vang danh ở Bắc Kinh.
Vụ trưởng Triệu và Vụ trưởng Thường là người của các Bộ và uỷ ban trung ương đi xuống đương nhiên cũng biết. Ở Hồng Giang hoặc là ở những địa phương khác, hai người dựa vào quyền lực trong tay mình có thể gây khó khăn một chút, nhưng bây giờ ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang hai người cũng không dám lên mặt.
Vụ trưởng Triệu nhanh chóng đổi thái độ, đưa tay ra, cười nói:
- Bí thư Nhiếp, thật vinh hạnh qua, trong lúc bận rộn lại phiền anh đích thân đến làm chúng tôi thấy xấu hổ.
Vụ trưởng Thường ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu:
- Bí thư Nhiếp khách sáo quá
Nhiếp Chấn Bang cười ha hả, tỏ vẻ rất nhiệt tình nhìn xung quanh, nói:
- Thức ăn hôm nay ngon quá: Khoai tây nấu sườn, Kiến leo cây, rau xanh xào cải thảo, còn có canh tảo tía trứng, ngon thật, ngon thật, phối hợp dinh dưỡng rất cân đối, tôi thấy đầu bếp ban tiếp đãi của tỉnh ủy chúng ta rất chú ý khoa học và dinh dưỡng.
Lời nói này nghe như đang khen đồ ăn, nhưng trên thực tế là đang nhắc nhở hai người các bộ và uỷ ban trung ương, các anh lên mặt cái gì, những thức ăn này không ăn nổi sao? Tôi đường đường là một nhân vật số một tỉnh ủy cũng có thể ăn còn các anh chẳng lẽ lại một nhóm đặc biệt?
Là cơm trưa nên không có rượu, nhìn thấy thái độ Nhiếp Chấn Bang như vậy, Vụ trưởng Triệu ra hiệu cho Vụ trưởng Thường, hai người cũng đều cầm đĩa lên, tuy nhiên nhìn thấy rất rõ là hai người đã quen ăn thịt cá, sơn hào hải vị nên đối với loại cơm tự chọn này chẳng thích thú gì, chẳng qua là: Đâm lao phải theo lao mà cầm bát đĩa để tỏ vẻ một chút mà thôi. Một bữa cơm không có mời chào ăn uống, không hùa vào đón ý, diễn ra rất bình thản.
Cơm nước xong, đoàn người đi tới phòng họp trong nhà khách tỉnh ủy, ở đó chờ sẵn phóng viên và truyền hình, hai bên phân ngôi vị rồi ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang trước hết giới thiệu một chút về tình hình Hồng Giang và một số hành động trong quá trình cứu trợ, sau đó biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh với việc đến đây của tổ công tác Bộ Dân chính.
Trong góc độ của camera thấy không khí rất vui vẻ.
Buổi chiều, tổ công tác được sắp đặt cho ở tại nhà khách tỉnh ủy, đợi cho người xung quanh của tỉnh ủy Hồng Giang đều rời khỏi, Vụ trưởng Thường ngay lập tức chạy tới phòng Vụ trưởng Triệu.
Lần này việc nghỉ ngơi của tổ công tác cũng thể hiện theo nguyên tắc lấy tiết kiệm làm gốc của Hồng Giang, trên thực tế đây không chỉ là sự nổi bật của Hồng Giang mà là một loại xu thế bây giờ.
Vừa vào cửa, nét mặtVụ trưởng Thường sa sầm nhìn thần thái thản nhiên của Vụ trưởng Triệu bên cạnh, hạ giọng nói:
- Lão Triệu, anh còn có thể bình thản như thế? Tỉnh Hồng Giang này quá đáng quá, làm như vậy giống như là chúng ta là đến xin cơm, đây là định làm gì? Chúng ta đến chỉ đạo cứu tế, đến khảo sát xây dựng hệ thống cứu trợ xã hội dân chính Hồng Giang, chúng ta là đến đưa tiền đấy.
Lời của lão Thường làm cho Vụ trưởng Triệu có chút khinh bỉ, cười nhạt một tiếng, nói:
- Lão Thường, suy nghĩ này của anh không được, nếu không điều chỉnh lại thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự trong bộ phận đấy, tỉnh Hồng Giang là vùng giải phóng cách mạng cũ, kinh tế khá lạc hậu, cần thông cảm thì phải thông cảm, người ta cũng không dễ dàng gì. Chúng ta cũng không phải đến hưởng thụ, chúng ta là đến công tác, đặc sản của Hồng Giang tôi thấy cũng rất ngon. Ngoài ra, đoạn đường xuống đây tôi lại cảm thấy các đồng chí sở Dân chính tỉnh Hồng Giang có chút nói quá sự thật rồi, nhìn qua thì thiên tai đóng băng cũng không phải nghiêm trọng như vậy.
Nghe Vụ trưởng Triệu nói, lão Thường không hiểu ra sao, lão Triệu này là thế nào? Bình thường còn là người tỉ mỉ hơn cả mình, hơn nữa Vụ cứu tế xã hội vốn là một chức vụ còn béo bở hơn so với Vụ cứu trợ.
Nhưng lập tức Vụ trưởng Thường lại hiểu ra, gật đầu nói:
- Lão Triệu, cảm ơn.
Những lời này, Vụ trưởng Thường thực sự là nói ra từ đáy lòng, lúc trước, lão Thường thực sự rất không hài lòng, hơn nữa cũng định tìm người của sở Dân chính tỉnh Hồng Giang để nói, nhưng lúc này được lão Triệu nhắc nhở như vậy nên lão Thường cũng có chút nghĩ mà sợ.
Việc này nếu để cho bên trong bộ phận biết thì bản thân chắc chắn sẽ phải bị xử phạt, cho nên đây chính là nguyên nhân lão Thường phải cảm ơn.
Ý của lão Triệu, đã rất rõ ràng, đặc sản Hồng Giang chúng tôi đồng ý, công nhận, vùng giải phóng cũ nên nghèo một chút có thể hiểu được, tôi cũng không nói gì, tất cả đều dựa theo nguyên tắc, tiêu chuẩn của các anh đi, cơm không ăn nổi thì tự mình nghĩ cách, nhưng dự án có cho hay không, tiền cấp nhiều hay ít lại do bọn tôi định đoạt, đến lúc đó đặc sản của Hồng Giang chẳng có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, lão Thường cũng mỉm cười nói:
- Lão Triệu, tôi nghe nói ở thành phố Hồng Thành Hồng Giang có một quán cơm không tệ, hay là đến tối chúng ta cùng đi nếm thử?
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là sẽ không đi cùng toàn bộ hành trình với tổ công tác Bộ Dân chính, việc này phía dưới đã có đơn vị phù hợp Sở Dân chính, còn có lãnh đạo phân công quản lý của bên chính quyền, nếu chuyện này cũng cần mình quan tâm thì thời gian của mình chắc chắn không đủ dùng.
Nhiếp Chấn Bang cũng không ngồi một chỗ, đầu tiên là chạy tới điều tra nghiên cứu bên Sở Tài chính, là một bộ phận rất quan trọng của tỉnh, công việc tốt xấu của Sở Tài chính có quan hệ đến phát triển kinh tế toàn tỉnh, mặt khác nói cho thực tế một chút chuyện công việc của Sở Tài chính cũng là một nhân tố liên quan đến việc mình có ngồi vững vàng ở vị trí này hay không.
Trong thể chế việc tạo dựng uy tín không phải là một hai câu có thể tạo ra, cũng không phải nói tạo ra là tạo ra được, nắm quyền tài chính là có sự trợ giúp rất lớn với việc tạo dựng uy tín, bộ phận quan trọng như vậy Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không thể bỏ qua.
Công việc điều tra nghiên cứu Sở Tài chính làm cho Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, Thịnh Đức Chương Giám đốc Sở Tài chính là một người biết tiến lui, trong một vài vấn đề nên lấy hay bỏ như thế nào Nhiếp Chấn Bang tin là Thịnh Đức Chương có thể hiểu rõ.
Ngày hôm sau, Nhiếp Chấn Bang vừa mới bước vào văn phòng, chân chưa dừng hẳn, áo khoác chưa cởi đã thấy hai người Hứa Hồng Chuyên và Lưu Diệu Văn nét mặt nghiêm trọng đứng ở cửa.
Vừa vào cửa, Hứa Hồng Chuyên liền nói:
- Bí thư, đồng chí Diệu Văn có chuyện quan trọng muốn báo cáo anh.
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, ấn tượng về Lưu Diệu Văn thực sự chẳng có gì, thêm nữa Lưu Diệu Văn này là điển hình cho người làm việc, giao tiếp không tốt, ngoài ra công việc phân công quản lý của Lưu Diệu Văn và xếp hạng ở Ủy ban nhân dân tỉnh cũng làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút xem nhẹ.
Gật gật đầu, Nhiếp Chấn Bang đem áo khoác treo vào trong tủ ở phòng nghỉ ngơi rồi nói:
- Đồng chí Diệu Văn, có chuyện gì sao?
Lúc này nét mặt của Lưu Diệu Văn khá nghiêm trọng, nói:
- Bí thư Nhiếp, tôi nghĩ, không biết có phải vì cách tiếp đãi của Hồng Giang chúng ta làm cho đồng chí các Bộ và uỷ ban trung ương có một chút ý kiến hay không, Vụ trưởng Triệu và Vụ trưởng Thường ngày hôm qua ở các thành phố trực thuộc tỉnh trong tỉnh cưỡi ngựa xem hoa nhìn một vòng, sáng sớm hôm nay bọn họ gọi điện thoại tới bảo là muốn về Bắc Kinh.
Lưu Diệu Văn đang đau đầu, bỏ qua chuyện đồng chí các Bộ và uỷ ban trung ương đương nhiên khó chịu với sự chiêu đãi của bí thư Nhiếp mà lúc này mới vội vã đòi về, nhưng ngoài ra với một số thứ muốn có nhanh thì phải có chút “chiết khấu”, việc này làm Lưu Diệu Văn có chút lo lắng.
Vừa nghe được câu này Nhiếp Chấn Bang lập tức nhướng mày, cách làm việc của các Bộ và uỷ ban trung ương Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, ý nghĩ của những người này thế nào Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, hay thật, bản thân mình còn đang lo không có chỗ lập uy thì chuyện này cũng tốt, chủ động đưa tới cửa.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang đứng lên nói:
- Chúng ta lập tức sang đó, tôi rất muốn cho đồng chí các Bộ và uỷ ban trung ương thực sự thưởng thức một chút đặc sản của Hồng Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận