Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 782 - Xác lập quân lệnh.

Hứa Ái Quốc của thành phố Thường Hồng? Còn có lãnh đạo của các thành phố cấp địa khác?
Nhiếp Chấn Bang nghe Lý Cư Bằng báo cáo, nói thầm một câu, lập tức lông mày sầm xuống, gật đầu nói:
- Được, bảo họ cùng vào cho tôi, tôi muốn xem những người này chuẩn bị làm con thiêu thân gì.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nói với Lã Thành Đống bên cạnh:
- Chủ tịch Thành Đống, sau khi trở về, dựa theo tư duy trước đây, xác nhận từng manh mối một, tôi tin rằng thành phố Thiên Phủ dứt khoát không có vấn đề gì.
Lã Thành Đống cũng hiểu, lời đã nói đến mức độ này, về cơ bản hôm nay đến đây là chấm dứt, đây là một thông lệ của chốn quan trường.
Gật đầu, lập tức nói:
- Vâng, Chủ tịch, vậy tôi về trước đây.
Bước ra khỏi phòng của Nhiếp Chấn Bang, ngoài cửa, trên bộ ghế salon hình dáng dài mảnh, Hứa Ái Quốc, Hoàng Chấn Cầu của thành phố Thường Hồng và Bí thư Thành ủy thành phố Hưng Châu Lý Vân Hạc, Chủ tịch Hồ Bảo Quang bốn người ngồi trên ghế salon, nét mặt có vẻ hơi lúng túng.
Lúc này, tình hình này là chạm mặt rồi, theo tình hình chung, các cán bộ lãnh đạo có kinh nghiệm không thể làm chuyện như vậy.
Nhìn thấy Lã Thành Đống từ trong bước ra, bốn người đều đứng lên, đương nhiên bốn người đều là cán bộ cấp địa sở, là nhân vật đứng đầu số một số hai nhưng trước mặt Lã Thành Đống, bốn người đều không dám sơ suất.
Không đợi Lã Thành Đống lên tiếng, bên cạnh Bí thư Thành ủy thành phố Hưng Châu Lý Vân Hạc đã cười nói:
- Anh Lã ở trong đó hả?
Nói xong, Lý Vân Hạc tiến lên một bước, nói:
- Anh Lã, tâm trạng sếp bây giờ thế nào?
Lã Thành Đống cười thầm trong bụng, vẫn muốn từ chỗ mình dò la tin tức, nếu là quan hệ đặc biệt tốt Lã Thành Đống sẽ tiết lộ đôi chút, nhưng giữa đôi bên chẳng qua chỉ là sơ giao, vì quan hệ công việc, hội họp trong tỉnh đôi bên gặp nhau vài lần, đều là tầng lớp lãnh đạo không hơn kém bao nhiêu, chỉ qua mấy lần kết giao mà thôi nên nếu bảo mình nói trước thì Lã Thành Đống tuyệt đối không thể nói.
Tục ngữ nói rất đúng, nhiều lời tất sẽ thất bại, người xưa cũng nói: làm bạn với vua như chơi với cọp, vừa rồi chủ tịch Nhiếp với mình đương nhiên là trò chuyện rất tốt, nhưng việc tiếp theo ai có thể nói rõ ràng, nếu chẳng may lãnh đạo từ vui vẻ chuyển sang buồn bực hoặc từ không vui chuyển sang vui thì bản thân mình ngược lại sẽ bị oan ức làm kẻ tiểu nhân.
Ngập ngừng một lát, Lã Thành Đống cũng cười nói:
- Vân Hạc, việc này thật khó nói, nhưng trước lúc tôi báo cáo thì thái độ của sếp rất tốt, sếp đang đợi các cậu, đừng chậm trễ, đi vào đi!
Về việc tiếp hai nhóm người này, Nhiếp Chấn Bang áp dụng phương thức cùng tiếp kiến. Việc này cũng đã suy nghĩ kỹ, hai bên đã cùng đến đây thì có thể xác định là việc mà hai bên muốn cáo cáo đều là việc có thể bàn bạc công khai, nếu là việc không để người khác biết thì những người này không thể có bộ dạng này.
Không còn e dè, Nhiếp Chấn Bang làm như vậy đương nhiên là có lý của nó, đợi sau khi Lý Cư Bằng rót cho mỗi người môt tách trà, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang đảo qua, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Ái Quốc, mở miệng nói:
- Hai vị đại lão của thành phố Hưng Châu và hai vị đại lão của thành phố Thường Hồng cùng dắt tay nhau đến thăm, có chuyện gì sao?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang có hàm ý khác, cũng là thẳng thắn ngầm nói ra những bất mãn của mình đối với Hứa Ái Quốc, một câu nói này khiến cho bốn người hơi sửng sốt, Lý Vân Hạc và Hồ Bảo Quang hơi ngạc nhiên, ánh mắt hướng về Hứa Ái Quốc bên cạnh, Hoàng Chấn Cầu lúc này lại là một bộ dạng thích thú.
Thái độ này của Chủ tịch tỉnh hoàn toàn vượt qua dự trù của Hoàng Chấn Cầu, bình thường mà nói cho dù thế nào thì là lãnh đạo tỉnh lúc nên đắn đo cân nhắc vẫn nên đắn đo cân nhắc một chút, biểu đạt rõ ràng sự bất mãn ra như thế đã rất nghiêm trọng.
Nghe câu này, thái độ của Hứa Ái Quốc hơi xấu hổ, trầm ngâm một lát nói:
- Chủ tịch, đầu tiên tôi xin cấp trên, xin anh phê bình góp ý về mặt công tác của thành phố Thường Hồng, phương thức làm việc có hơi cấp tiến, không suy xét thấu đáo đến cảm nhận của đồng chí ở cơ sở, làm tổn hại đến nhiệt tình công tác của cán bộ cơ sở, tôi đã làm kiểm điểm xin lãnh đạo góp ý.
Những lời này, Hứa Ái Quốc nói hết sức có thứ tự, ngoan ngoãn dễ bảo, thoạt nhìn hình như không có bất cứ khó chịu nào, một bộ dạng thản nhiên, kiểu tự xin xử phạt này, thái độ hết sức lo sợ cũng biểu hiện ra hết mức.
Cảnh này khiến Nhiếp Chấn Bang chau mày, con cái nhà họ Hứa này thật không đơn giản, càng như vậy càng không bình thường, là trọng tâm bồi dưỡng của con cháu nhà họ Hứa mà Hứa Ái Quốc không có chút kiêu ngạo, không có chút hách dịch thì là không thể.
Bản thân bối cảnh xuất thân Bắc Kinh, điểm này Nhiếp Chấn Bang thấu hiểu, năm đó ở Tây Bắc, mình chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp huyện, dám đối nghịch với Cục trưởng Cục thuế cấp địa Sở, dám đối nghịch cùng Chủ tịch khu tự trị cấp tỉnh Bộ, việc này chứng minh đầy đủ điểm này.
Hơn nữa, Hứa Ái Quốc từ lúc bắt đầu nhậm chức liền quyết đoán mạnh mẽ điều khiển công việc, cũng đủ để chứng minh rõ điểm này, hiện nay, đột nhiên trong một lúc lại chuyển biến lớn như vậy, dường như trở thành một cô vợ bé chịu ấm ức, việc này rất không bình thường. Sự việc của thành phố Thường Hồng, nói đúng đắn cũng đúng đắn, nói làm bậy cũng là làm bậy, vốn dĩ chính là việc người nhân ái thì nhìn thấy chữ nhân, kẻ trí thức thì nhìn thấy chữ trí, chỉ có điều chiêu này của Hứa Ái Quốc thật làm khiếp sợ thành phố Thường Hồng, thậm chí mẫn cảm dây thần kinh của cán bộ cơ sở trong toàn tỉnh, lần này mới vấp phải ngăn chặn, nhưng Hứa Ái Quốc nếu vẫn cứng rắn cầm chắc không buông thì thật sự không có đối sách gì tốt.
Nhìn bộ dạng hiện nay thì Hứa Ái Quốc đã biết việc cải cách chế độ tỉnh quản lý huyện, biết tiếp tục làm cũng không có chút ý nghĩa nào nữa.
Càng kiểu thái độ này Nhiếp Chấn Bang càng cảnh giác, dân gian có câu tục ngữ nói rất đúng: Chó biết cắn người sẽ không sủa, Hứa Ái Quốc chính là như thế.
Nếu Hứa Ái Quốc một mực không phục thì còn dễ nói, chẳng qua là một người có ít nhiều tâm địa mà thôi, bây giờ thế này không thể không khiến người ta cảnh giác.
Suy tính một lát, Nhiếp Chấn Bang khoát tay nói:
- Nếu tự trách mình thì không cần nói nữa, chuyện của thành phố Thường Hồng có thể dừng lại ở đây, kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm vẫn là đáng để ăn mừng. Biết sai chịu sửa thì còn gì tốt hơn, bản tân là lãnh đạo lại là nhân vật số một của bộ máy lãnh đạo Đảng ủy, càng phải chú ý. Bí thư quản lý con người, Chủ tịch quản lý vụ việc, là người đứng đầu, trong lòng muốn nhanh chóng khiển khai công việc thì có thể hiểu, nhưng phải chú ý cách thức phương pháp, không thể lấy việc đả kích tính tích cực của cán bộ cơ sở làm cái giá phải trả, đây là một bài học sâu sắc, có thái độ này thì được rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang không nhìn Hứa Ái Quốc nữa, quay người nhìn ba người bên cạnh, cười nói:
- Chủ tịch Chấn Cầu, thành phố Thường Hồng các anh lại xảy ra chuyện gì sao?
Nói đến đây liền dừng thì được rồi, hôm nay đặc biệt cùng gặp lãnh đạo hai thành phố cũng là cố ý, những lời nói vừa rồi tuy không có bất cứ chỗ nào giọng điệu quá nặng, nhưng ý trách cứ, bất mãn đã biểu đạt rất rõ ràng, tin rằng sau hôm nay, trong lòng cán bộ của các thành phố địa châu trong toàn tỉnh đều sẽ có một cơ sở, những ngày tháng sau này ở Ba Thục của Hứa Ái Quốc không hẳn sẽ dễ chịu.
Hiện tại, thái độ của mình đối với Hoàng Chấn Cầu lại càng có chỗ khác biệt về bản chất, như vậy cũng coi như cho Hoàng Chấn Cầu một áp lực.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói, Hoàng Chấn Cầu lộ vẻ vui sướng, gật đầu nói:
- Chủ tịch, lần này đến đây, chủ yếu muốn báo cáo với anh phương án cải tạo khu thành cũ của thành phố chúng tôi.
Vừa nghe đến đây, mày Nhiếp Chấn Bang lập tức vắt ngang, việc này lộ ra một cách quái lạ! Vừa nãy Lã Thành Đống mới báo cáo qua phương án cải tạo khu ổ chuột, ngay sau đó thành phố Thường Hồng lại báo cáo cải tạo khu thành cũ, nhìn bộ dạng kinh ngạc của hai vị thành phố Hưng Châu, Nhiếp Chấn Bang trong lòng không yên, nhìn Lý Vân Hạc và Hồ Bảo Quang nói:
- Bí thư Vân Hạc, Chủ tịch Bảo Quang, thành phố Hưng Châu các anh chắc không thể cũng là việc này chứ?
Nghe Chủ tịch tỉnh hỏi, Lý Vân Hạc và Hồ Bảo Quang liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Hồ Bảo Quang làm đại diện, kiên trì nói:
- Chủ tịch, anh tính toán thật thần diệu, tôi và Bí thư Lý đến đây cũng chính là vì việc này.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Nhiếp Chấn Bang, Hồ Bảo Quang tiếp tục nói:
- Chủ tịch, lần này công trình Đại Giang Tam Hiệp đã hoàn thành xong công trình tích nước, nội thành quận Hưng Giang thành phố Hưng Châu chúng tôi chìm ngập trong lòng sông, diện tích nội thành hiện có chủ yếu lấy khu thành cũ làm chính, đồng thời với việc di dời toàn bộ quận Hưng Giang thì Bí thư Lý và toàn bộ thành viên bộ máy Thành ủy đang suy nghĩ là có thể nhân cơ hội này tiến hành xây dựng khu thành mới và cải tạo khu thành cũ đối với nội thành thành phố Hưng Châu.
Việc này là trùng hợp ngẫu nhiên hay cố ý? Nhiếp Chấn Bang trong lòng trầm ngâm, thành phố Thiên Phủ về cơ bản có thể loại trừ. Một mặt, xác định vị trí lựa chọn của thành phố Thiên Phủ hiện nay, khu ổ chuột chính xác là hạn chế sự phát triển của thành phố Thiên Phủ, nhưng thành phố Thường Hồng và thành phố Hưng Châu có phải nhân cơ hội này để cùng quấy rối? Nhiếp Chấn Bang cũng không dễ phán đoán.
Cải tạo khu thành cũ, cần chính là tài chính, chỉ một thành phố Thiên Phủ cũng khiến tỉnh phải chịu áp lực ba bốn trăm triệu tài chính, thêm hai thành phố này, cho dù là nhiều thì hai tỷ cũng là cần phải có, nhưng tài chính của tỉnh hiện tại một đồng ước gì có thể chia thành hai để dùng. Đầu tư lớn của tỉnh Ba Thục cho xây dựng công trình cơ bản đều đặt lên vai chính quyền tỉnh, khoản tài chính này nếu lại tiếp tục chia ra thì các thành phố cấp 3 khác sẽ học theo, tới tấp đến cần tiền đầu tư, vậy cái chức Chủ tịch tỉnh này của mình đừng làm nữa.
Nếu chỉ là trùng hợp thì cũng miễn đi, nếu là cố ý buông lỏng cửa này vậy là mình phiền phức to rồi, sau này chắc chắn sẽ bị động.
Kế hoạch ba năm đã công khai trên tin tức tiếp sóng Ba Thục, hứa hẹn với quần chúng cán bộ toàn tỉnh quá đáng, nếu thật sự không thể thực hiện thì uy tín của mình ở đâu? Sĩ diện của mình ở đâu?
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang hơi trầm ngâm, nhìn bốn người đều là một dáng vẻ cúi đầu nghe giáo huấn, cắn răng nói nhỏ hạ giọng:
- Cải tạo khu thành cũ là việc tốt, có kế hoạch chi tiết thì thái độ của tỉnh đương nhiên là ủng hộ, nhưng nếu muốn nhận được sự ủng hộ của tỉnh thì bốn các anh đều cần phải đưa ra cho tôi một phương án quy hoạch chi tiết. Phương án này, cần bao gồm đầu tư công trình cơ bản, xác định vị trí thương mại, thu hút đầu tư, kiến trúc cổ văn cổ vật, bảo vệ cổ thụ... các mặt khác... Sau khi có dự toán, các anh tự đến ký quân lệnh, nếu ai làm không tốt, người đó chủ động rút ra..
Bạn cần đăng nhập để bình luận