Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1147: Một món quà hậu hĩnh.

Khí thế của Lăng Bảo Đông cũng không tầm thường. Kỹ năng hẹn người lại có kiểu tính chất bắt buộc. Nhiếp Chấn Bang nghe có vẻ hơi chói tai.
Chuẩn bị rượu nhạt ở Hilton, mời mình vui lòng đến dự, còn hỏi thẳng mình có nhã hứng hay không. Lăng Bảo Đông, quả thật là!
Cha nào con nấy. Sự ương ngạnh của Lăng Tiêu Nhiếp Chấn Bang coi như đã nhìn thấy căn nguyên. Kiểu khí thế không trâu bắt chó đi cày này của Lăng Bảo Đâu, con trai ông ta Lăng Tiêu lại học được toàn bộ. Không có nhã hững, đây chính là tát thẳng vào mặt. Nhiếp Chấn Bang cười nhạt một tiếng, mời khách, mời người ta, có kiểu mời như vậy sao? Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, mọi người đều cùng là thân phận Ủy viên nhập Cục, Lăng Bảo Đông cậy già lên mặt, việc này cũng rất bình thường. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng muốn nghe xem hai cha con nhà này đặc biệt mời mình đến rốt cuộc là mục đích gì. Lập tức gật đầu nói:
o Bí thư Bảo Đông khách sáo quá! Theo lý mà nói phải là tôi mời anh mới đúng.
o Ha ha! Cậu mời tôi hả? Không phải đều là gặp nhau sao? Vậy cứ định như vậy đi, bảy giờ tối nay tôi và Khuyển Tử kính mong cậu hạ cố đến thăm.
Lăng Bảo Đông rất phấn chấn, Nhiếp Chấn Bang nể tình như vậy, Lăng Bảo Đông cũng cố làm ra vẻ hào sảng cười nói.
Kiểu thái độ này của Lăng Bảo Đông càng khiến Nhiếp Chấn Bang chau mày. Lúc này vẫn còn đang họp, tuy đã hạ thấp giọng, nhưng Lăng Bảo Động không e dè như vậy cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút không hài lòng. Từ những dấu hiệu này cho thấy, con người Lăng Bảo Đông này đều có vẻ khá ngang ngược. Nhưng, một người ngang ngược như thế có thể làm được đến vị trí ngày hôm nay? Điều này khiến Nhiếp Chấn Bang thực sự khó hiểu. Hay là Lăng Bảo Đông đang cố ý thể hiện ra phong cách như vậy?
Buổi chiều, khi hội nghị vừa kết thúc, lãnh đạo các Bộ và Ủy ban trung ương đến từ thủ đô cùng với lãnh đạo cấp Phó nhà nước đều không ở lại Cổ Đô dùng cơm mà ngồi thẳng xe đến sân bay.
Nhiếp Chấn Bang là nhân vật số một đương nhiên cũng đích thân đưa tiễn. Trên xe, Nhiếp Chấn Bang cùng một loạt các lãnh đạo cũng giao lưu với nhau một hồi, đặc biệt là Tài Tang Đa Kiệt, hai người năm đó cũng là quan hệ bạn học, đương nhiên cũng khá quen thuộc.
- Bí thư! Lăng Bảo Đông tìm cách giao lưu rồi hả?
Trên đường ngồi xe trở về, Lưu Chấn Đào cười hỏi.
Cử động trong hội trường, đương nhiên không thể giấu được Lưu Chấn Đào. Lúc này, đối với Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang cũng không có bất kỳ e dè nào, đạo cư xử với mọi người quý ở chỗ thổ lộ tâm tình. Cục diện của tỉnh Lũng Tây rất tốt, trên dưới đoàn kết một lòng. Lưu Chấn Đào đối với thân phận của chính bản thân mình cũng nắm chắc rất đến nơi đến chốn. Khắp nơi đều thể hiện ra một kiểu tôn trọng và bảo vệ đối với mình.
Như vậy, về việc phân công trợ giúp trong bộ máy, toàn tỉnh Lũng Tây có thể nói là trên dưới một lòng. Cục diện này, Nhiếp Chấn Bang rất trân trọng. Lúc này cũng không đáng vì những chuyện nhỏ như thế này mà khiến Lưu Chấn Đào sinh lòng khúc mắc. Lúc này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang, không nghi ngờ gì nữa, vị trí của Lưu Chấn Đào cao hơn so với Lăng Bảo Đông
Cười thản nhiên, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Mời cơm tối lúc bảy giờ ở Hilton. Lời của Lăng Bảo Đông e rằng không được ngon lắm.
Nghe đến đây, Lưu Chấn Đào cũng gật đầu:
- Bí thư Chấn Bang! Nếu… Bí thư chuẩn bị xử lý thế nào?
Có những lời nói không dễ nói ra, nhưng ý tứ mọi người đều có thể hiểu được. Nói đến việc này gương mặt của Nhiếp Chấn Bang lộ ra một tia ngang ngạnh, lãnh đạm nói:
- Làm thế nào? Giả vờ không nghe cũng không nói. Vương tử phạm pháp tội như thứ dân. Ở trên đất Lũng Tây này, tôi mặc kệ anh ta là ai, có gan làm chắc chắn phải có gan gánh chịu trách nhiệm. Thiên Vương Lão Tử đến đây cũng không được.
Bảy giờ đúng.
Hết sức đúng giờ, Nhiếp Chấn Bang chạy đến bên Hilton, đạp xe đạp đến. Không phải Nhiếp Chấn Bang cố ý tỏ ra tinh tướng, trên thực tế, quy củ này đích thân Nhiếp Chấn Bang định ra. Thời gian hết giờ làm việc, trừ phi là có công vụ xác thực, nếu không trên dưới toàn tỉnh, lãnh đạo các địa phương các ban ngành nhất loạt không được sử dụng xe công. Đây là quy định mang tính cứng nhắc. Nếu mình làm trái, vậy sau này làm sao dẫn dắt bộ máy.
Cảnh này khiến nhân viên đón khách ở cửa chính khách sạn Hilton đều nhìn ngây người. Sao hôm nay không lưu hành xe sang, bắt đầu thình hành phong trào phục cổ sao? Đạp xe đạp đến khách sạn năm sao? Chuyện này là thế nào?
Tầng hai của khách sạn Hilton là phòng ăn. Tại cửa chính tầng hai, Lăng Bảo Đông đã đích thân đợi ở đây, bên cạnh ông ta, một người đàn ông trẻ tuổi chừng ba mươi, trán rất giống với Lăng Bảo Đông. Xem ra, đây là con trai của Lăng Bảo Đông – Lăng Tiêu.
Lúc này so với lúc chiều, khí thế của Lăng Bảo Đông có vẻ yếu đi rất nhiều. Không nói đến việc đích thân nghênh đón, gương mặt còn mỉm cười, rất khách sáo.
Ba người ngồi xuống. Bên cạnh, rõ ràng là người có vẻ là Thư ký củ Lăng Bảo Đông bước đến, rót cho ba người một tách trà nóng.
Lăng Bảo Đông mỉm cười, nói:
o Cậu Chấn Bang! Giới thiệu với cậu một chút, đây là Lăng Tiêu, hiện nay, thật trùng hợp đang kinh doanh nho nhỏ trong sự quản lý của cậu Chấn Bang.
Nói xong, Lăng Bảo Đông nhìn Lăng Tiêu, nói:
o Lăng Tiêu! Mau gọi chú Nhiếp đi.
Giờ phút này, Lăng Tiêu cũng không có thái độ vênh vênh váo váo, đứng dậy, có vẻ rất cung kính:
o Chú Nhiếp!
Nhiếp Chấn Bang quan sát Lăng Tiêu. Lông mày Lăng Tiêu lộ ra một cảm giác ưu việt cùng với ác khí. Với con mắt nhìn người của Nhiếp Chấn Bang ngày hôm nay để đánh giá, con người của tên Lăng Tiêu này, là loại tính cách cái tôi rất cao, là người coi trời bằng vung.
Trước mặt phụ huynh và các trưởng bối, có lẽ là một kiểu thái độ, nhưng trước mặt người ngoài, chắc chắn là một thái độ khác.
Hơi hơi há miệng, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
o Lăng Tiêu quả nhiên tuấn tú lịch sự. Tôi nghe nói, mỏ than Lăng Tiêu là sản nghiệp của cháu. Rất tốt, tuổi trẻ tài cao.
Lời nói chốn quan trường, Nhiếp Chấn Bang nói ra đương nhiên cũng như xe ngựa chạy đường quen. Đang hàn huyên với cha con Lăng Bảo Đông, bên này, khách sạn cũng nhanh chóng dọn tất cả các món ăn lên.
Rượu là dùng rượu Mao Đài, thứ rượu tốt lên men ba mươi năm. Điều này cũng chứng tỏ sự long trọng của Lăng Bảo Đông hôm nay. Vô sự mà ân cần không phải gian xảo cũng là đạo chích.
Mở rượu ra, Lăng Bảo Đông đích thân đứng lên, sau khi rót đầy một ly cho Nhiếp Chấn Bang, cũng rót đầy cho mình một ly, cười nói:
o Chấn Bang! Ly rượu thứ nhất, tôi mời cậu, sau này đứa trẻ Lăng Tiêu này ở đây vẫn cần cậu quan tâm chiếu cố nhiều.
Dứt lời, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói:
o Bí thư Bảo Đông! Rượu tôi sẽ cạn, nhưng xin sửa một chút. Hiện nay là thời đại kinh tế thị trường, địa phương muốn phát triển không thể tách rời sự ủng hộ tài chính của thương nghiệp. Bây giờ, phải là Lăng Tiêu quan tâm chiếu cố tôi.
Nhiếp Chấn Bang cũng không nói gì về mặt nguyên tắc như là nhất định quan tâm chiếu cố mà thẳng thắn bộc trực, tránh chủ đề này, cơ bản cũng không trả lời.
Một hành động này cũng khiến Lăng Bảo Đông hơi sững lại, nhìn Nhiếp Chấn Bang hơi có chút thâm ý. Lập tức, Lăng Bảo Đông mỉm cười nói:
- Ha ha! Cậu Nhiếp không hổ danh là chuyên gia kinh tế, ba câu không rời nghề chính. Câu này, nói một cách triệt để, hiện nay kinh tế nắm giữ điều kiện tiên quyết.
Nói đến đây, Lăng Bảo Đông chuyển chủ đề, lại mỉm cười nói:
- Cậu Chấn Bang! Lần này, đặc biệt mời cậu đến đây chủ yếu có một việc muốn thương lượng với cậu.
- Chấn Bang, cậu cũng biết, Lăng Tiêu đã kiếm được bao nhiêu tiền từ khai khoáng, tôi thật ra cũng chưa hỏi nó. Lần này, nó nói với tôi ở Lũng Tây nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng tách rời sự quan tâm và ủng hộ của Đảng và chính quyền, không tách rời sự thương yêu bảo vệ và giúp đỡ của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây. Cho nên nó muốn xuất ra một phần lợi nhuận quyên góp ủng hộ cho hệ thống chính trị pháp luật tỉnh Lũng Tây là một ngàn hai trăm chiếc xe cảnh sát việt dã hiện đại, hai trăm chiếc xe cứu thương Iveco mới hoàn toàn. Ngoài ra, xuất ra một trăm triệu tiền mặt thành lập một quỹ chuyên nghiệp bảo vệ môi trường do Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây cùng quản lý. Ha ha! Thằng nhóc này da mặt mỏng, ngại không dám nói, cho nên mới tìm tôi.
Lăng Bảo Đông cười nói.
Nghe được lời này, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức ngạc nhiên. Một khoản kinh phí lớn, thật sự là một khoản kinh phí lớn. Xe cảnh sát việt dã hiện đại, căn cứ vào giá cả thị trường hiện nay, một chiếc xe, toàn bộ ít nhất cũng hai trăm ngàn một chiếc. Ba trăm chiếc, chính là một trăm bốn mươi triệu. Bao gồm Công an tỉnh, Viện kiểm sát tỉnh, tòa án cao cấp tỉnh và bốn ngành Sở Tư pháp. Thêm vào các thành phố cấp địa trong toàn tỉnh, bình quân ra, mỗi một thành phố cấp địa đều có thể phân phối đến khoảng tám mươi chiếc, rộng khắp đến tận bốn ban ngành, mỗi một ban ngành chính là hai mươi chiếc.
Đây chính là một món quà hậu hĩnh.
Xe cứu thương hai trăm chiếc, Sở trong tỉnh cùng với các bệnh viện lớn trực thuộc tỉnh phân phối một trăm chiếc, ngoài ra, một trăm chiếc phân phối bình quân đến các thành phố cấp địa, mỗi một thành phố cấp địa cấp riêng mười chiếc. Dựa theo giá cả xe đặc chủng Iveco, trang bị thiết bị cứu hộ chuyên nghiệp, giá cả mỗi chiếc ít nhất cũng năm trăm ngàn trở lên. Hai trăm chiếc, chính là một trăm triệu. Ngoài ra, còn có một trăm triệu tiền mặt bảo vệ môi trường.
Tổng cộng xuất ra ba trăm bốn mươi triệu, không thể nói không phải là một khoản kinh phí lớn. Nhưng, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang lại cảm thấy Lăng Tiêu này thật không bình thường. Ánh mắt hướng về Lăng Bảo Đông ở bên cạnh, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cười gằn.
Trước đây, trong tình huống tài xế vẫn chưa tỉnh lại, thật ra vẫn chỉ là một loại suy đoán. Nhưng, hiện nay Lăng Tiêu đưa ra những thứ này, về cơ bản có thể khẳng định, Lăng Tiêu này và nguyên nhân cái chết của Lý Hoằng Nghị chắc chắn có mối quan hệ lớn.
Đối với đám người ở thủ đô, Nhiếp Chấn Bang vẫn có được hiểu biết nhất định. Tiền đối với những người này mà nói cũng giống như giấy.
Các gia tộc lớn thì không nói rồi, các nhà tất nhiên đều có người trong giới kinh doanh, hoặc là con cháu trực hệ, hoặc là con cháu các chi thứ, hoặc là họ hàng gần vv...
Nhưng, nếu công ích cho địa phương nhiệt tình như vậy, Nhiếp Chấn Bang lại chưa từng nhìn thấy nhiều. Mỏ than Lăng Tiêu tồn tại ở tỉnh Lũng Tây thời gian gần năm năm, trong năm năm này, cũng chưa từng thấy Lăng Tiêu làm sự nghiệp từ thiện công ích gì. Bây giờ đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.
Vì sao? Ba trăm bốn mươi triệu, muốn mua một sự bình an sao? Vậy thì, cái chết của Lý Hoằng Nghị cũng không thật sự đáng giá? Một cán bộ cao cấp cấp phó tỉnh, chết một cách vô duyên vô cớ như vậy. Bây giờ người có nghi ngờ lớn nhất lại chạy đến, đưa ra ba trăm bốn mươi triệu, tưởng rằng mình là người chưa từng nhìn thấy qua tiền sao?
Ba trăm bốn mươi triệu, nhiều hả? Đối với một người bình thường có lẽ đây là của cải cả đời cũng khó lấy được. Nhưng, đối với mỏ than Lăng Tiêu mà nói, thật sự không phải là nhiều, một triệu một trăm nghìn tấn than mà thôi. Mỏ than Lăng Tiêu, sản lượng hằng năm năm triệu tấn. Ba tháng hay là hai tháng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận