Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 614: Đổng lão qua đời.

Trầm mặc một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghĩ thông suốt. Chuyện như thế này, tự nhiên xảy ra như cậy, nếu mượn điểm tư liệu này là có thể tra ra, thì Hồ Gia Vượng kia cũng không thể là nào làm tới mức độ như hiện giờ. Chỉ e cũng đã sớm bị bắt vào tù rồi.
Hồ Gia Vượng này, bản lĩnh thể hiện ra tuyệt đối xuất sắc, trong tác phong cuộc sống, toàn bộ cán bộ thành phố Vọng Hải đều biết Hồ Chủ tịch có tiếng là bị vợ quản nghiêm ngặt. Ngày thường ăn mặc giản dị, sau khi thực hiện điều lệ tam công chi còn kiên trì đạp xe đạp đi làm, dù là thể diện hay cái gì cũng được, ít nhất Hồ Gia Vượng trong suy nghĩ của quần chúng nhân dân vẫn là một cán bộ ưu tú.
Manh mối này, bản thân anh ta cũng không nên ôm hy vọng quá lớn. Trong ngân hàng vào thời đại này, những thứ theo dõi vừa mới khởi sắc, vài khoản mục hiện giờ đã hoàn toàn mất đi giá trị, không thể tra ra đầu, cũng không thể tiếp tục làm sáng tỏ, hiện giờ chỉ có thể từ bỏ mà thôi. Chuyện này điểm tốt duy nhất chính là xác định được con người Hồ Gia Vượng không hề mộc mạc giống như biểu hiện của hắn bề ngoài.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Đồng chí Cửu Cân, chuyện này thật ra cũng đã sớm dự liệu được, anh không cần lưu tâm. Về việc xử lý công ty Phi Thiên, ý kiến của tôi là dựa theo pháp luật thuế nhà nước nghiêm khắc xử phạt, không khuếch trương, cũng không thu nhỏ lại, thực sự cầu thị, dựa vào quy định xử phạt, nên khởi tố thì khởi tố, nên phạt tiền thì phạt tiền. Ai có ý kiến gì có thể đến nói chuyện với tôi.
Nói xong, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang cũng đột nhiêu reo vang. Tiết Cửu Cân thật sự rất thông minh, nhìn thấy Chủ tịch Nhiếp có chuyện, lập tức đứng lên, nói:
- Chủ tịch, tôi hiểu rồi, xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý dựa vào tinh thần và chỉ thị của anh.
Số điện thoại khiến trong lòng Nhiếp Chấn Bang trở nên căng thẳng. Đây là số điện thoại của Đổng Uyển, tính cách của Uyển Nhi Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Tình hình như những ngày bình thường, Đổng Uyển rất ít gọi điện thoại cho anh, lúc này đây lại gọi điện thoại tới khiến cho Nhiếp Chấn Bang có một sự cảm bất thường.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng của Đổng Uyển có chút nghẹn ngào. Giọng điệu trầm thấp, rõ ràng là vừa khóc:
- Chấn Bang, ông nội đi rồi.
Quả nhiên, quả nhiên là Đổng lão gia đi rồi, không thể chịu đựng được thời gian khảo nghiệm, Đổng lão gia cuối cùng cũng buông tay nhân giam, cưỡi hạc về Tây Thiên rồi.
Trầm mặc một hồi, Nhiếp Chấn Bang hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng nói:
- Uyển Nhi, anh sẽ lập tức trở về, em chờ anh và An Na nhé.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lập tức cúp điện thoại, sau đó cầm chiếc điện thoại trên bàn làm việc, bấm số điện thoại của văn phòng nội các Chính phủ. Vọng Hải là thành phố phụ thuộc trực tiếp Trung ương chỉ thị, Nhiếp Chấn Bang là cán bộ quản lý Trung ương, dựa theo quy định Nhiếp Chấn Bang muốn xin phép nhất định phải thông qua phê chuẩn của văn phòng nội các Chính phủ. Sau khi tiến hành báo cáo chuẩn bị tại văn phòng nội các Chính phủ mới có thể rời khỏi địa phương đang cầm quyền.
Tuy nhiên, xin phép như thế này đối với cán bộ cao cấp như Nhiếp Chấn Bang mà nói cơ bản cũng chỉ là một loại hình thức mà thôi. Rất nhanh, Nhiếp Chấn Bang đã làm xong hết thảy thủ tục xin nghỉ phép thông qua văn phòng nội các Chính phủ và Phó chủ nhiệm Phương Lê.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, ra khỏi văn phòng, nói với lcb ngồi ở phòng bên:
- Cư Bằng, tôi có chuyện gấp, nhất định phải quay về thủ đô. Trong thành phố co chuyện gì, tình hình thế nào cậu nhớ bất cứ lúc nào cũng thông báo cho tôi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang chạy thẳng ra ngoài. Về đến nhà, Dương An Na lúc này đang cho Nha Nha ăn bữa sáng.
Nhìn bộ dạng Nhiếp Chấn Bang vô cùng lo lắng, Dương An Na cũng hiếu kỳ hỏi:
- Ông xã, xảy ra chuyện gì thế?
Gật gật đầu, lập tức thấp giọng nói:
- An Na, vừa rồi anh nhận được điện thoại của Uyển Nhi, Đổng lão gia qua đời rồi.
Câu nói vừa dứt, bên này, điện thoại di động Dương An Na đặt trên bàn trà cũng vang lên, Dương An Bang gọi điện thoại tới. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Dương An Bang liền truyền tới:
- An Na, mau trở về đi, lão gia gần đây đã không ổn rồi, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Em là cháu gái mà ông thương yêu nhất, quay về thủ đô chăm sóc ông khoảng thời gian cuối này đi.
Sức khỏe của Đổng lão gia và Dương lão gia trên cơ bản kẻ tám lạng người nửa cân. Quả nhiên Đổng lão gia bên này vừa mới qua đời, thân thể Dương lão gia cũng đột ngột chuyển xấu.
Không dám chậm trễ, hai người nhanh chóng kiếm tra lại hành lý, quần áo trên cơ bản đều không cần mang theo, những thứ đó ở thủ đô đều có đủ cả.
Đi thẳng tới sân bay Vọng Hải, từ sau khi Dương An Na tới thành phố Vọng Hải, máy bay công vụ vẫn còn giữ trong kho chứa máy bay của sân bay Vọng Hải, tất cả các thành viên của đội bay đều đã ở bên này đợi lệnh. Chút tiền ấy đối với Nhiếp Chấn Bang cũng chẳng đáng gì.
Máy bay nhanh chóng làm xong các chuẩn bị để lên đường, trên đường cũng thông qua Dương An Na tiến hành liên hệ khẩn cấp với Tổng cục Hàng không dân dụng bên kia. Sau nửa giờ, máy bay máy bay cất cánh, hướng về phía bắc bay tới thủ đô.
Vừa ra khỏi sân bay thủ đô, xe của Dương An Bang cũng đã đứng chờ gần đó, biển số của Quân khu Thủ đô, mặc dù đỗ xe hơi bừa bãi nhưng cũng không ai tới nói gì.
Giờ phút này, ánh mắt của Dương An Bang cũng trở nên nghiêm túc. Tuy rằng Dương gia hiện giờ trước sau như một đều rất mạnh mẽ, cường thế. Bố vợ Dương Thắng Lợi cũng đã thuận lợi tiến vào trung tâm cửu đỉnh, xem như hoàn thành kết nối của thế hệ này. Nhưng đối với Dương gia mà nói, địa vị và uy vọng của ông cụ Dương Thắng Lợi vẫn không thể bì được.
Bệnh viện Quân tổng thủ đô, tại khu vực phòng bệnh cho cán bộ cao cấp.
Nơi này là khu vực canh phòng nghiêm ngặt nhất cả cái bệnh viện Quân tổng này. Sau cánh cửa của toàn bộ bệnh viện, một khu vực diện tích chừng hơn một trăm mẫu bị chia ra, ở giữa dùng tường vây cách ly.
Lúc này, bên ngoài một phòng bệnh cán bộ cao cấp, ba anh em đời thứ hai của Dương gia, Dương Quang Vinh, Dương Kiến Quân và Dương Thắng Lợi đều đứng gần đó, phía sau là vài anh em đời thứ ba của Dương gia.
Vừa đi vào khu vực phòng bệnh, trong hốc mắt Dương An Na, nước mắt đã không kiềm chế được mà rơi xuống, đứa nhỏ đương nhiên được phu nhân của Dương Thắng Lợi, mẹ vợ của Nhiếp Chấn Bang đón lấy.
- Ông nội thế nào? Liệu có nguy hiểm tới tính mạng không?
Dương An Na nhìn bác cả, bác hai và cha cô, nức nở hỏi.
Dương Thắng Lợi giờ phút này cũng gật đầu nói:
- Bác sĩ Trần nói, lão gia không phải là bệnh mà thuộc loại cơ thể bị lão hóa chức năng. Cái này căn bản không có thuốc để chữa trị, có thể gắng gượng qua khỏi hay không còn phải dựa vào ý chí của bản thân lão gia nữa.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ta, một vị bác sĩ chừng sáu mươi tuổi đi ra, đây là bác sĩ chuyên trách chăm sóc sức khỏe cho Dương lão gia, bác sĩ Trần của bệnh viện Quân tổng, chuyên gia uy tín nhất về nội khoa
Nhìn mọi người, bác sĩ Trần gật đầu nói:
- Chủ tịch Dương, bệnh tình của thủ trưởng e là không lạc quan cho lắm. Tôi thấy người nhà các vị cũng nên vào trong gặp mặt thủ trưởng đi. Theo tình hình, sợ là không thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng đi tới bên cạnh Dương An Na, ôm nhẹ bả vai cô, thấp giọng an ủi:
- An Na, đừng lo lắng quá, ông nội người hiền ắt gặp lành, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lúc này, Dương Thắng Lợi cũng dành chút thời gian đi qua bên này, nhìn Nhiếp Chấn Bang, Dương Thắng Lợi trầm giọng nói:
- Chấn Bang này, con bảo cha phải nói con thế nào thì tốt đây? Dù thế nào thì con cũng là cán bộ cấp cao rồi, chuyện làm thế nào mà không có đầu óc như vậy. Cho dù con thật sự vô tội nhưng đây không phải là chuyện nên xuất hiện ứng với một cán bộ cấp phó Tỉnh.
Những lời này nói ra khiến Nhiếp Chấn Bang có cảm giác vô cùng xấu hổ. Ý chỉ của cha vợ đương nhiên Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, về chuyện của Giang Nhược Hiên, bản thân anh đích xác đã làm sai, không có suy xét về tình hình các mặt. Giờ phút này Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ biết cúi đầu, mặc cho Dương Thắng Lợi chỉ trích.
- Cha, con!
Nhiếp Chấn Bang lúc này có cảm giác không thể phản bác được gì.
Vừa mới mở miệng, Dương Thắng Lợi cũng phất tay, trầm giọng nói:
- Chấn Bang này, cha cũng không muốn nói nhiều, dù sao con cũng là con rể của Dương Thắng Lợi này, các lão gia lần lượt qua đời. Hiện giờ, người của lý gia đang quan sát con chăm chặp, chỉ sợ con không làm sai. Đương nhiên, nhất thời Nam lão còn có thể bảo vệ con, nhưng liệu có thể bảo vệ con cả đời sao? Biều hiện chính trị thành thục không nhất thiết phải làm ra bao nhiêu công lao, cũng không phải lùng ra được bao nhiêu quan tham, chính trị không phải đơn giản như con nghĩ như vậy. Những lời này con suy nghĩ thật kỹ đi, nếu con cứ tiếp tục giữ biểu hiện như thế này, đời này con đừng nghĩ về sau nữa.
Đi ra từ bệnh viện Quân tổng, An Na lưu lại bên bệnh viện Quân tổng này, lão gia đối với An Na tốt nhất, có thể nói, đối với mỗi người con cháu Dương gia ông đều có yêu cầu nghiêm khắc. Duy chỉ có với An Na lại nuông chiều từ bé, vào thời điểm như thế này, An Na đương nhiên không thể rời khỏi cụ nửa bước.
Lái xe, Nhiếp Chấn Bang đi một mạch tới nghĩa trang công cộng Bảo Sơn. Ở bên nghĩa trang công cộng Bảo Sơn này, trong khu nhà tang lễ vĩnh biệt, linh đường đã bố trí xong.
Bảng nền đen chữ trắng treo chính giữa, viết “vô cùng thương tiếc đồng chí Đổng Quốc Hoa”. Chính giữa dưới lớp kinh quan tài, thần thái của Đổng lão gia rất yên tĩnh, mặt mỉm cười, thân khoác cờ Đảng đỏ tươi. Ở bốn phía xung quanh quan tài bày vòng hoa và câu đối kính viếng của các đơn vị Trung ương Đảng, nội các Chính phủ, Quân ủy Trung ương và vài vị lãnh đạo nhà nước, một vài đồng chí lão thành thủ đô.
Trong phòng vang lên từng hồi nhạc mặc niệm. Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng thể hiện hết sức nghiêm túc và trang trọng, đứng trước linh đường khấu đầu đại lễ lạy ba lạy.
Đại lễ này, Nhiếp Chấn Bang bái lạy thật sự cam tâm tình nguyện, Đổng lão gia nhận cũng là hoàn toàn xứng đáng. Chuyện của Đổng Uyển và Nhiếp Chấn Bang, nếu không phải dưới sự mắt nhắm mắt mở của Đổng lão gia, với thanh thế của Đổng gia tuyệt đối không thể để cho con gái nhà Đổng gia đi làm thiếp cho người ta.
Đứng lên, rất nhanh Nhiếp Chấn Bang đã tìm được bóng dáng của Đổng Uyển, ở phòng khách bên cạnh, đời thứ ba của Đổng Uyển gồm có mười mấy anh chị em đều tập trung ở trong đó, mấy anh em đời thứ hai của Đổng gia cũng đều có phần nghiêm túc.
- Uyển Nhi, anh tới chậm mất rồi.
Nhiếp Chấn Bang đi tới bên cạnh Đổng Uyển, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Đổng Uyển.
Lúc này, hốc mắt Đổng Uyển có chút sưng đỏ, Đổng lão gia qua đời là một đả kích rất lớn đối với Đổng Uyển. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Đổng Uyển lúc này lại khóc to hơn:
- Hu hu! Chấn Bang, ông nội đi rồi.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tiến vào, người con cả đời thứ hai của Đổng gia cũng bước lại, nghiêm túc nói:
- Cậu đi theo tôi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận