Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 868: Đánh cuộc.

“Bộp bộp bộp!”
Cùng với tiếng nói của Tần Phong vừa dứt, ở bên cạnh liền vang lên một tràng vỗ tay, ngay sau đó, một tiếng nói vang lên:
- Hay, nói rất hay. Tôi luôn tìm tòi và suy nghĩ, hôm nay cuối cùng đã có được đáp án, có cảm giác như đã được khai sáng.
Giọng nói này, không ngờ lại là tiếng Trung Quốc. Tuy rằng phát âm và ngữ điệu mang đậm đặc điểm phương Tây, nhưng công bằng mà nói thì một người ngoại quốc, có thể nói được trình độ khiến cho người nghe hiểu được như vậy, thật là không đơn giản.
Nhìn theo tiếng nói, trước mặt là một người đàn ông trẻ, chừng ba mươi tuổi, đang đi tới phía Nhiếp Chấn Bang dưới sự bảo vệ của từng lớp vệ sĩ.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, người này mỉm cười nói:
- Không hổ danh là khách quý từ phương Đông tới, cũng coi như hiểu biết sâu sắc về nền văn hóa mấy ngàn năm. Ví dụ như tôi, ví dụ như tên ngốc Kusaide này. Rõ ràng chúng tôi là người kế thừa, nhưng ai cũng biết, mọi chuyện của gia tộc, căn bản không cần chúng tôi phải nhúng tay vào. Như vậy, quá rảnh rỗi, chúng tôi đành phải sống phóng túng, chơi bời thôi.
Nói tới đây, người này nhìn Nhiếp Chấn Bang, nghiêm mặt nói:
- Tự giới thiệu một chút, tôi là Emerson Koger.
Vừa dứt lời, lời nói của Emerson đương nhiên cũng được phiên dịch dịch lại cho Kusaide. Hai gia tộc này đã như nước với lửa, bây giờ không ngờ còn bị người ta mắng là đồ ngốc. Kusaide liền nhảy dựng lên, tức giận nói:
- Emerson, tôi nghĩ, bây giờ anh vẫn còn chưa rõ tình cảnh của mình. Anh còn dám tới thành phố Busa, chẳng lẽ không sợ không còn xác để về sao? Tôi thấy, tốt nhất anh mau chóng chạy về phía nam đi.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang bắt đầu suy nghĩ. Không ngờ lại có thể gặp được người của gia tộc Koger ở đây. Xem ra, địa vị của người này ở trong gia tộc Koger rất cao. Lập tức, trong lòng Nhiếp Chấn Bang khẽ động, cũng không nhìn Emerson, nói với Kusaide:
- Kusaide, tôi thấy, hay là chúng ta đi thôi. Có đôi khi, anh nhất định phải học được khí độ của quý tộc. Cũng như bây giờ, trong tình huống này.
Chẳng lẽ, chó cắn anh một cái, anh cắn lại nó một cái sao? Như vậy thì khác gì anh tự hạ thấp mình, đặt mình ngang hàng với loài chó hay sao?
Phải nói, chửi người thì nghìn năm văn hóa của người Trung Quốc vẫn vô cùng sắc bén. Trong cấu tạo và kết hợp ngôn ngữ, bất kỳ quốc gia nào cũng không thể so sánh được.
Lời của Nhiếp Chấn Bang sau khi được dịch qua tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, Kusaide hơi sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ý, lập tức bật cười ha hả, gật đầu nói:
- Đúng, anh nói rất đúng. Tôi không thể chấp nhặt với loài chó.
Bên cạnh, sắc mặt của Emerson xanh mét. Từ nhỏ, Emerson khá ngưỡng mộ văn hóa phương Đông, vì trong lịch sử của Thổ Nhĩ Kỳ, Emerson biết rằng, tổ tiên của người Thổ Nhĩ Kỳ là người Đột Quyết, sống tại một vùng thảo nguyên ở phương Đông. Chỉ có điều, từ rất lâu đã bị người Mông Cổ đồ tể đuổi sang bên này. Cho nên từ nhỏ Emerson đã học ngôn ngữ và văn hóa phương Đông.
Vừa rồi, nghe người ta nói, Kusaide dẫn một đám người phương Đông tới, Emerson tò mò nên mới ra đón. Thật không ngờ, không kết bạn được lại còn bị đối phương là nhục. Hơn nữa, những người phương Đông này, vô cùng cao ngạo, thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái. Đây đúng là coi thường.
Dừng một chút, sắc mặt của Emerson lập tức trầm xuống, nhìn Nhiếp Chấn Bang, lại nhìn vẻ mặt cuồng ngạo của Kusaide, nói:
- Người phương Đông, hy vọng tiếp theo anh vẫn có thể kiêu ngạo như thế. Kusaide, có gan thì chúng ta so cao thấp tại võ đài quyền Anh. Tôi muốn cho anh biết, đắc tội với tôi thì có kết quả như thế nào?
- Võ đài quyền Anh? Nơi này có gì hay sao? Kusaide.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang vẫn giả vờ không hiểu gì, cố tình hỏi.
Lúc này, Kusaide rõ ràng không được tự nhiên, chê cười nói:
- Võ đài chính là nơi để đấu boxing nghiệp dư. Nếu đã lên đài, nhất định phải có một người hoàn toàn gục. Trong đấu trường, thường có đặt cược. Tôi và Emerson thường dùng cách này để đánh cuộc.
Kusaide tỏ ra không muốn nói nhiều. Nhiếp Chấn Bang liền hiểu ngay, trong loại đánh cược này, e là Kusaide thường thắng ít thua nhiều, nên đã bị Emerson ép cho không ngóc đầu lên được rồi.
Khóe miệng Nhiếp Chấn Bang hơi nhếch lên. Nếu như có Lưu Côn hoặc là Triệu Tinh Long ở đây thì chắc chắn sẽ kêu lên, anh Ba, đây là chơi xấu rồi.
Nhiếp Chấn Bang đi lên trước, vỗ vỗ vai Kusaide, mỉm cười nói:
- Kusaide, không nên nổi giận như vậy. Tôi rất hứng thú với thứ này. Không biết người của tôi có thể thay anh thi đấu không?
Kusaide vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói, lập tức hai mắt sáng lên, rõ ràng là đã cho phép. Quy tắc của loạn boxing nghiệp dư này chính là không có quy tắc gì cả. Ở đây, chỉ cần anh đưa ra được người, chỉ cần anh dám lên đài, không cần biết anh là ai, đều được hết.
Tuy nhiên, Kusaide lập tức lắc đầu, nói:
- Anh Nhiếp, anh không cần như vậy. Anh phải biết rằng, boxing rất nguy hiểm.sau khi lên đàn, sẽ không thể đảm bảo sống chết. Trừ phi, anh là người thắng sau cùng. Emerson tìm một võ sĩ từ trước, là một võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp đến từ Ulan. Nghe nói, Emerson lấy từ trong tù ra. Người này có một biệt danh, đó là “Đầu Đạn Hạt Nhân”. Gã này đã lên đài ba mươi tám lần, gặp ba mươi tám đối thủ, đều là một quyền trí mạng. Hiện giờ, gã này là người có tỉ lệ đặt cược thấp nhất ở đây. Sau này tôi sẽ tìm người để đối phó với gã đó, nhưng không phải bây giờ.
Kusaide nói rất chân thành, thành khẩn. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có ấn tượng rất tốt với Kusaide. Xem ra, gia tộc Osman vẫn là một gia tộc có thể hợp tác lâu dài.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang làm vậy cũng là có mục đích của mình, dừng một chút, lập tức nói:
- Kusaide, anh không cần lo lắng, tôi có thể nắm chắc được điều này.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng nhìn Emerson ở bên cạnh, nói:
- Gia tộc Koger, tốt lắm, rất tốt. Tôi vô cùng vinh hạnh, hôm nay vừa mới đế Thổ Nhĩ Kỳ đã được gia tộc Koger nhiệt liệt hoan nghênh. Không biết tôi có được tham dự cuộc đấu này không? Người của tôi và vị này… haiz… Emerson đúng không, chúng ta thi đấu chứ?
Lúc này, Emerson đã bị làm cho tức điên, chưa bao giờ bị uất ức như vậy. Bị người ta coi thường quá, nhìn Nhiếp Chấn Bang Emerson cũng không có chút thiện cảm nào, lông mày nhíu lại, lạnh nhạt nói:
- Đã có người chịu chết thì tôi không có lý do gì mà không nhận.
Những lời này, Emerson chỉ nói bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ. Có thể nói bằng tiếng Trung Quốc, nhưng lúc này, Emerson đã vô cùng bất mãn với Nhiếp Chấn Bang, đâu còn có tâm trạng dùng tiếng Trung Quốc mà nói chuyện.
Nhiếp Chấn Bang không phản ứng lại sự châm chọc cửa Emerson, cười nhạt một tiếng, nói:
- Đã là thi đấu thì phải có đặt cược chút tiền mới phù hợp. Tôi thấy thế này, đặt một tỉ đô la Mỹ đi.
Số tiền này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã tính toán kỹ. Nếu như nói là một trăm triệu đô, tin rằng với thân phận của gia tộc Koger, với mạng lưới của Emerson, số tiền đó hẳn là không có vấn đề gì. Một tỉ đô thì không dễ như vậy rồi. Mặc dù Emerson có nhiều tiền như vậy cũng không thể có toàn bộ là tiền mặt. Đến lúc đó, khi Emerson không gom được đủ mới là lúc kế hoạch của mình hoạt động.
Quả nhiên, nghe câu này của Nhiếp Chấn Bang, Emerson lập tức tỏ vẻ do dự. Emerson đúng là con nhà giàu có, nhưng Emerson cũng không phải là kẻ ngốc.
Rất rõ ràng, người phương Đông ở trước mắt này, mới chỉ nói qua loa, mở miệng ra đã là một tỉ đô la Mỹ. Từ đây có thể có hai hướng lý giải. Thứ nhất là người này có rất nhiều tiền, một tỉ đô với hắn không là gì. Thứ hai, hắn tuyệt đối tự tin sẽ không thua.
Một tỷ đô đối với mình mà nói cũng không phải là một con số nhỏ gì. Toàn bộ tài sản của mình cộng lại cũng chỉ bằng đó. Nhưng trong đó, có hơn nửa là bất động sản.
Lúc này, nét mặt của Emerson cũng không thoát khỏi con mắt của Nhiếp Chấn Bang. Ngay khi Emerson chuẩn bị nói, Nhiếp Chấn Bang cũng liền nói:
- Thế nào? Đường đường là một thiếu gia của gia tộc Koger mà bằng đó cũng không đánh cuộc nổi sao?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lắc lắc đầu, vừa như tiếc, vừa như là khinh bỉ, lại giống như thương hại, quay đầu nói với Kusaide ở bên cạnh:
- Kusaide, thôi đi. Nếu người ta đã không đánh cược nổi thì thôi, chúng ta đừng đặt nữa.
Tâm trạng của Kusaide lúc này rất tốt. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang lập tức khiến cho Kusaide có cảm giác hãnh diện. Cách này tại sao mình chưa từng nghĩ tới. Nếu không thì tên Emerson này còn đường kiêu ngạo sao?
Lập tức, Kusaide cũng cười ha ha nói:
- Đúng, đúng. Nếu thiếu gia Emerson đã không đặt cược nổi thì thôi, không nên cưỡng ép. Anh Nhiếp, tôi nghe nói có không ít cực phẩm mỹ nữ tới đây, đợi lát nữa, nhất định phải cho anh mở mang tầm mắt, để biểu đạt sự hoan nghênh chân thành của tôi.
Vốn dĩ, Emerson vẫn còn có thể giữ được suy nghĩ tỉnh táo. Nhưng lúc này, bị Kusaide sỉ nhục như vậy, Emerson liền đứng không yên nữa. Con người có lúc chính là như thế, thua bởi ai cũng được, không thể thua bởi ai đó.
Tâm trạng này là từ một loại ưu thế từ xưa đến nay tạo thành. Trong quá khứ, người này vẫn luôn bị mình chèn ép, đột nhiên trong một đêm, mình lại bị người ta giẫm đạp, bị người ta cưỡi lên đầu. Chuyện này, rất nhiều người cũng có mà tiếp nhận nổi.
Mặt Emerson đỏ bừng lên. Nhìn Nhiếp Chấn Bang và Kusaide kẻ xướng người họa, cảm thấy hai người này quá phô trương thanh thế, đầu nóng lên, tức giận nói:
- Khoan đã, ai nói tôi không dám cược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận