Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 971: Khu cách mạng cũ

Ngày hai mươi tháng giêng, âm lịch là ngày hai mươi lăm tháng mười hai, ngày này là ngày tiết đại hàn trong hai mươi bốn tiết..
Ngày chín tháng giêng bắt đầu, hội nghị trù bị đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc Hồng Giang tiến hành, ngày mười một chính thức khai mạc, diễn ra trong bảy ngày, ngày mười tám tháng giêng bế mạc thuận lợi. Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc Hồng Giang lần này, bộ máy mới của tỉnh ủy Hồng ra mắt.
Biên độ điều chỉnh không phải quá lớn, trong đó quan trọng nhất là Văn Bảo Quý đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, nguyên Trưởng ban Tổ chức Tần Quảng Hán thăng chức là Phó Bí thư tỉnh ủy chuyên trách, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Úy Nhiên điều nhiệm đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức, Ban Tuyên giáo cótrưởng ban mới Vi Lâm, cCác ủy viên thường vụ khác không có bất kỳ sự điều chỉnh nào.
Bế mạc đại hội, sau khi Vương Túc Châu tuyên bố Văn Bảo Quý số phiếu cao nhất trúng cử Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, ngày hôm sau tại hội trường tỉnh ủy đã triệu tập hội nghị cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh, Vương Túc Châu tham dự hội nghị, tuyên đọc bổ nhiệm của Ban Tổ chức trung ương.
Bộ máy mới của tỉnh ủy Hồng Giang, đến lúc này có thể coi như đã được xác định, sáng ngày mười chín, toàn thể thành viên bộ máy thường vụ tỉnh ủy Hồng Giang hướng về sân bay tiễn đoàn Vương Túc Châu, buổi chiều, triệu tập một cuộc gặp mặt tại phòng họp nhỏ tỉnh ủy, coi như một lần hội nghị toàn thể của bộ máy mới.
Ngày hai mươi, vừa tám giờ sáng, từ xa trên bậc thang của trụ sở làm việc tỉnh ủy cũng có thể nhìn thấy bí thư Nhiếp cưỡi xe đạp từ cửa lớn đi vào trong sân.
Ánh mắt Nhiếp Chấn Bang tự nhiên hướng về bên này, trên bậc thang, dưới cửa chính của văn phòng làm việc tỉnh ủy, Trưởng ban Thư ký tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Vi Lâm vừa mới nhậm chức, lại thêm Quách Nam Sinh của Sở Dân chính đều đứng bên cạnh, dưới bậc thang mấy chiếc xe đã đợi bên cạnh.
Dừng xe đạp bên trong nhà để xe, Nhiếp Chấn Bang đi tới, lúc này, đoàn người đều bước lên đón chào. Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc Hồng Giang, tất cả mọi con đường đều dựa theo dự tính của Nhiếp Chấn Bang mà đi, trong khoảng thời gian ngắn ở toàn bộ Hồng Giang, uy vọng của Nhiếp Chấn Bang đã đạt đến một độ cao hoàn toàn mới.
Nghênh đón lên bậc thang, Vi Lâm đầu tiên mở miệng nói:
- Bí thư Nhiếp, chào anh!
Tuổi tác của Vi Lâm, ước chừng bốn lăm bốn sáu tuổi, ở tuổi này có thể đạt đến vị trí cấp Thứ trưởng thì tiền đồ của Vi Lâm cũng vô cùng sáng sủa, chỗ dựa cũng hết sức hùng mạnh. Dáng người Vi Lâm to lớn, cao một mét tám, dáng người cân xứng, thoạt nhìn đích thật là tướng mạo đường đường của bậc mỹ nam.
Là cán bộ của thủ đô đưa xuống, là nhân viên ban tuyên truyền chuyên nghiệp, đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy có thể nói là danh chính ngôn thuận, đối với Nhiếp Chấn Bang Vi Lâm cũng đã hiểu rất nhiều, người này trong hàng ngũ thủ đô vang danh hàng đầu,, đây là nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội.
Cho nên, từ sau khi nhậm chức, trong lòng Vi Lâm đã định ra chủ ý là nhất định phải dựa sát vào bí thư Nhiếp.
Đối với thiện ý chuyển tới của Vi Lâm, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, nói:
- Đồng chí Vi Lâm cũng đến rồi!
Bên cạnh, Trưởng ban Thư ký tỉnh ủy Hứa Hồng Chuyên đã bước lên nghênh đón, báo cáo:
- Bí thư Nhiếp! Hành trình hôm nay đến khu giải phóng cũ Hồng Đô của thành phố Tống Châu, lộ trình tương đối dài, anh xem có nên xuất phát sớm không?
Nói xong, Hứa Hồng Chuyên lại tiếp tục nói:
- Dựa theo chỉ đạo của bí thư, phóng viên đài truyền hình tỉnh và báo Đảng cũng đi theo khảo sát, bên tỉnh ủy có Trưởng ban Vi và tôi, thêm ba người là Chủ tịch Diệu Văn, Giám đốc Quách của Sở Dân chính cùng với lãnh đạo các ban ngành liên quan cũng cùng đi theo. Tổng số ước chừng ba mươi người, tổng cộng bốn chiếc xe, một xe dẫn đường của công an tỉnh, một xe việt dã và hai chiếc xe Coaster.
Không thể không nói, Hứa Hồng Chuyên đại quản gia Tỉnh ủy này, về mặt công tác của bản thân vẫn làm rất đâu ra đấy.
Việc không rõ chi tiết, dưới sự vận hành của anh ta có thể nói là xử lí gọn gàng ngăn nắp, năng lực này thật sự là mạnh mẽ.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lập tức nói:
- Đi lại đơn giản! Bấy nhiêu người này được rồi, lần này mục đích chủ yếu của chúng ta là đi thăm hỏi quần chúng khu giải phóng cũ, quà và tiền thăm hỏi đều phải chuẩn bị chu đáo.
Ở trước văn phòng làm việc tỉnh ủy, thời gian cũng không quá lâu, đoàn người lại nhộn nhịp lên xe, lãnh đạo Tỉnh ủy bao gồm lãnh đạo các bộ phận liên quan của các cơ quan Sở, Cục, Ủy trực thuộc tỉnh đương nhiên ngồi chung một xe, đám người còn lại ngồi ở xe Coaster phía sau, đoàn xe chầm chậm chạy ra khỏi trụ sở tỉnh ủy.
Trên xe, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ phía sau nhân viên lái xe, ngồi đối diện chính là Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy Vi Lâm.
Xe khởi động, Vi Lâm cười nói:
- Bí thư Nhiếp! Tôi mới đến, đối với cách làm việc của địa phương vẫn chưa quen thuộc, trong công tác sau này vẫn cần bí thư chỉ giáo, giúp đỡ nhiều.
Những lời này của Vi Lâm lại có ý dựa dẫm như thế, dừng một lát Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Trưởng ban Vi quá lo lắng rồi, công tác tuyên truyền, địa phương và trung ương như nhau, cơ sở và cấp cao đều như nhau, tổng thể mà nói, không có gì thay đổi. Chủ yếu nhất, nguyên tắc trung tâm là Đảng chỉ đạo tất cả, điều này cần nắm vững. Công tác tuyên truyền là việc không chi tiết, đây chính là tiếng nói tuyên truyền của Đảng, đây là chỗ trọng tâm công tác của Đảng, tôi tin rằng Trưởng ban Vi Lâm có năng lực này.
Vì chỗ này nhân viên đông đúc, lời nói giữa Nhiếp Chấn Bang và Vi Lâm cũng đến điểm là dừng, hoàn toàn không nói chuyện gì sâu sắc, tuy nhiên Vi Lâm vẫ có thể hiểu ý của Nhiếp Chấn Bang, sự vụ công tác cụ thể thìbí thư Nhiếp sẽ không nhúng tay vào, nhưng nguyên tắc của Ban Tuyên giáo là nguyên tắc nghe theo sự chỉ đạo của Đảng, đây là một ranh giới tuyệt đối không thể vượt quá.
Tám giờ mười phút sáng xuất phát, khoảng trưa đoàn xe đã đi vào nội thành Tống Châu, vừa đi vào trạm thu phí, Hứa Hồng Chuyên đã đón chào:
- Bí thư! Bành Thế Phàm và Âu Dương Lập Minh của thành phố Tống Châu đang ở bên dưới nghênh đón, anh xem có nên dừng một chút không?
Nghe Hứa Hồng Chuyên nói, Nhiếp Chấn Bang hơi sững người, thành phố Tống Châu không phải là mình đến đây lần đầu, lần trước đối với Bành Thế Phàm, Nhiếp Chấn Bang đã chấn chỉnh qua một phen, nhưng bây giờ không giống trước đây, thỏa hiệp của Văn Bảo Quý khiến Nhiếp Chấn Bang không thể không suy xét.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Dừng một lát nhé!
Đoàn xe vừa ra khỏi trạm thu phí liền tiện thể dừng ở ven đường, bên dưới, một loạt cán bộ thành ủy thành phố Tống Châu đã chạy lên nghênh đón.
Khí sắc của Bành Thế Phàm rất tốt, chỗ dựa vững chắc của mình đã trở thành Chủ tịch tỉnh Hồng Giang theo như ý nguyện, việc này đối với anh ta thì chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Nhưng giờ phút này Bành Thế Phàm cũng không dám có bất kỳ sơ suất nào, sếp lớn của mình cũng đã dựa vào bí thư Nhiếp huống chi là mình, hơn nữa Bành Thế Phàm hiểu rõ hiện giờ ở tỉnh Hồng Giang, uy vọng quyền thế của bí thư Nhiếp thì bất cứ lãnh đạo nào cũng không thể sánh bằng.
Nhiếp Chấn Bang vừa xuống xe, Bành Thế Phàm đã chạy lên nghênh đón, giơ hai tay ra, rất xúc động nói:
- Bí thư! Hoan nghênh anh đến Tống Châu.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đồng chí Thế Phàm, xin chào! Lần này, chúng tôi không dừng lại nội thành Tống Châu, đến thẳng Hồng Đô, đồng chí Thế Phàm và đồng chí Lập Minh đi cùng tôi nhé!
Dứt lời, một loạt lãnh đạo của thành phố Tống Châu lại vẻ mặt ngưỡng mộ, thái độ hòa khí và lời mời của bí thư Nhiếp khiến bọn họ hết sức ngưỡng mộ.
Vẻ mặt của Âu Dương Lập Minh có vẻ phức tạp, kiểu biểu hiện này trong chớp mắt chợt lóe lên rồi biến mất, Bành Thế Phàm có thể nhận được lời mời của bí thư Nhiếp, điều này cũng đã nhắc nhở Âu Dương Lập Minh làmuốn lật đổ Bành Thế Phàm, chen lấn Bành Thế Phàm hoàn toàn không phải là việc dễ dàng đến vậy.
Hồng Đô
Mặc dù là một thành phố cấp huyện trực thuộc thành phố Tống Châu, nhưng địa vị của Hồng Đô ở trong nước lại hết sức quan trọng, nơi này từng là nơi đặt chính quyền Xô Viết cách mạng đầu tiên, về mặt lịch sử cách mạng trong nước có ý nghĩa hết sức quan trọng.
Là vùng cách mạng cũ, phát triển kinh tế của Hồng Đô nhận được sự coi trọng của quốc gia, nhưng do giới hạn vốn có nên sự phát triển của Hồng Đô cũng không lạc quan, nội thành Hồng Đô cũng không tệ, nhưng nông thôn thì nhân khẩu nghèo khó vẫn chiếm số đông, đồng thời Hồng Đô cũng là thành phố huyện nghèo khó cấp quốc gia.
Đoàn xe một hàng đi vào nội thành Hồng Đô, tại phòng hội nghị Thành ủy Hồng Đô, đoàn Nhiếp Chấn Bang lắng nghe báo cáo công tác của bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy Hồng Đô.
Kế tiếp, đoàn người hướng về thôn Đại Phong thị trấn Anh Kiều của thành phố Hồng Đô.
Tên gọi của thôn Đại Phong rất hay, nhưng trên thực tế đây lại là trong nội thành Hồng Đô, vùng núi hoang vu nổi tiếng, thôn Đại Phong nằm sâu trong hẻm núi, thuộc khu vực vùng núi điển hình, núi cao rừng rậm, đường sá đi lại khó khăn, đoàn xe sau khi đến thị trấn Anh Kiều lập tức không đi được nữa.
Bên cạnh, Bành Thế Phàm cũng quay đầu nói:
- Bí thư Nhiếp! Đi về phía trước, đường núi không thông nữa, chỉ có thể dựa vào đi bộ.
Nhiếp Chấn Bang nghe thật ra cũng không có quá nhiều cảm giác, nhưng trong cán bộ lãnh đạo đi cùng có không ít người sắc mặt đã thay đổi ít nhiều.
Nhiếp Chấn Bang cười thầm trong lòng, hiện tượng này ở trong nước là căn bệnh phổ biến, lãnh đạo kiểm tra, xe cộ khổng lồ, cưỡi ngựa xem hoa là thông thường, nhìn qua một lượt rồi sau đó trong khách sạn đẳng cấp ăn uống một phen, đây xem như đã kiểm tra chỉ đạo công tác, loại tập tục xấu này thật không tốt, những người ở đây e rằng cũng là loại vai không thể gánh, tay không thể xách.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Đi bộ hả? Thật đúng dịp! chúng ta cũng tự mình cảm nhận một chút, năm đó các nhà cách mạng tiền bối cũng chính từ nơi này đi ra cuộc trường chinh vĩ đại, bây giờ chúng ta trở về khởi điểm, cảm xúc của tôi rất sâu, điều này chứng tỏ công tác của chúng ta vẫn chưa làm đến nơi đến chốn, hôm naychúng ta cũng tự mình cảm nhận một chút cuộc sống gian khổ của dân chúng.
Nhiếp Chấn Bang dứt lời, bên cạnh Vi Lâm cũng mỉm cười phụ họa:
- Lời của bí thư Nhiếp đáng để chúng ta suy nghĩ sâu sắc và học tập, nhất định phải để cán bộ lãnh đạo toàn tỉnh nhìn qua, đặt mình vào hoàn cảnh người khác thể nghiệm một chút cảm giác trèo non lội suối.
Vi Lâm không hổ là người làm công tác tuyên truyền, một câu nói tùy tiện có thể suy ra nghĩa rộng nhiều như vậy, rất không tệ.
Từ thị trấn Anh Kiều đến thôn Đại Phong, khoảng cách đường thẳng chỉ mười cây số, nhưng nếu đi đường núi lại là ròng rã gần hai mươi cây số, lộ trình này chủ yếu chính là tập trung vào lên núi và xuống núi.
Đoàn người, lúc đi qua lộ trình bình thường có không ít cán bộ đều có chút cảm giác thở hổn hển, hứng thú của Nhiếp Chấn Bang lại rất cao, đứng ở trên núi quan sát dưới chân núi, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói:
- Đồng chí Thế Phàm! Lần này đến có thể nhìn thấy cảnh nghèo khổ thật sự, theo tôi thì chuyến đi này không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận