Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 843: Dựng lá cờ Đảng.

Câu nói của Nhiếp Chấn Bang lập tức khiến Hình Quốc Phong phải khúm núm, vừa nhìn thấy cảnh này Nhiếp Chấn Bang biết là ông ta không biết phải trả lời thế nào. Nói cách khác, rốt cuộc thành phố Di Châu có bao nhiêu nhà cửa bị sụp đổ, bao nhiêu người bị vùi lấp dưới đống hoang tàn, có bao nhiêu người bị thương, tình hình lương thực thế nào, máu có đủ hay không, những điều này chắc chắn là ông ta cũng không rõ lắm.
Lúc này, thực ra Nhiếp Chấn Bang rất muốn hỏi một chút, Hình Quốc Phong, là một Phó chủ tịch thành phố, anh làm ăn gì chứ? Hỏi gì cũng không biết, vậy anh đang làm cái gì?
Nhưng, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ, lúc này không phải là lúc để mắng chửi, có nhiều người dân đang nhìn vào như vậy, là Chủ tịch mình phải có thái độ và suy nghĩ rõ ràng. Nếu vừa mới đến không đi cứu người mà lại mắng chửi người thì chứng tỏ là đang bỏ gốc lấy ngọn rồi.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang lớn tiếng nói:
- Thưa bà con, thưa các hương thân phụ lão. Chúng tôi đến chậm, tôi đại diện cho Tỉnh ủy nhân dân và Uỷ ban nhân dân gửi lời xin lỗi đến 3 triệu nhân dân thành phố Di Châu. Chúng tôi đã không làm tròn chức trách, chúng tôi đến chậm rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cúi đầu thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn dân chúng xung quanh tiếp tục nói:
- Thưa bà con, lúc tôi đi, Tổng Bí thư Thẩm và thủ tướng Lãnh đều không quên mọi người, không quên nhân dân gặp tai họa. Bí thư Thẩm đã phê duyệt một chỉ thị quan trọng, cả nước và các quân khu lớn điều động quân đội khẩn đi cứu vùng thiên tai. Đồng thời quốc gia cũng đã cử ra một đội cứu viện cho chúng ta. Tôi tin rằng có sự ủng hộ của quốc gia, chúng ta nhất định sẽ thắng thiên tai này, xây dựng lại nhà cửa.
Lời của Nhiếp Chấn Bang đanh thép chắc như đinh đóng cột khiến mọi người cảm động. Thân phận của chủ tịch tỉnh cũng làm tăng độ tin tưởng của mọi người giành cho Nhiếp Chấn Bang. Không phải lúc nào, chủ tịch các nơi cũng đều giống như Nhiếp Chấn Bang, có thể trực tiếp đến hiện trường vùng thiên tai. Huống hồ là đi bộ hơn 100 dặm đường rừng, khiến mọi người thực sự khâm phục từ trong đáy lòng.
Dừng lại một chút rồi Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục nói:
- Thưa bà con, ngay chiều hôm qua lúc tôi đến Di Châu, trên mặt đất vẫn xảy ra dư chấn chưa đến 3 tiếng đòng hồ. Thủ tướng trong nội các chính phủ đồng chí Lãnh Vân Phi cũng đã đi máy bay riêng đến tỉnh Ba Thục.
Thủ tướng cũng đến rồi, nghe được tin này khiến người ta phấn chấn, họ lại xôn xao hẳn lên.
Trên Quảng Trường thành phố Di Châu, ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang. Lúc này có mấy trăm vạn dân chúng tụ tập ở đây. Lúc này không có loa, không có microphon, thậm chí Nhiếp Chấn Bang vừa mới đến chưa hề nghỉ ngơi gì đã bắt đầu buổi diễn thuyết đến loa cũng không có.
Nhưng ai cũng rất trật tự, hai bàn tay của Nhiếp Chấn Bang vẫy vẫy, trên quảng trường lớn như vậy mọi người đều lặng im như tờ. Nhiếp Chấn Bang luyện võ nhiều năm, giọng nói cũng vang xa:
- Thưa bà con, trước lúc tôi đi, thủ tướng đã nhắc nhở nhất định phải chuyển lời đến mọi người. Sinh mạng là tất cả, cuộc sống phải có hi vọng. Chỉ cần chúng ta còn sống, nhà cửa mất chúng ta đều có thể xây dựng lại được, trường học không còn chúng ta cũng có thể xây lại. Thành thị không còn chúng ta cũng sẽ xây lại. Tất cả những thứ này chỉ cần chúng ta còn sống, sống thật tốt vì người thân của chúng ta. Vì bạn bè của chúng ta.
Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, trong đám dân chúng có không ít người rưng rưng nước mắt, cso đang ông, có cả đàn bà. Đàn ông không dễ khóc chẳng qua là vì chưa động đến nơi thương tâm nhất của đáy lòng.
Nhiếp Chấn Bang lại lớn tiếng nói:
- Thủ tướng còn nhắc nhở tôi, muốn tôi chuyển lời đên mọi người, chỉ cần còn 1 tia hi vọng chúng ta cũng phải cố gắng gấp 100 lần. Tin tưởng chúng tôi, tin tưởng Đảng và Chính phủ, tất cả sẽ tốt hơn.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người rồi lại trầm giọng nói:
- Thưa bà con, thưa các hương thân phụ não. Vào lúc này, chúng ta phải chấp nhận sự đau khổ, có người đã mất đi người thân, mất đi con cái. Nhưng hiện giờ bộ đội vẫn đang trên đường, đội cứu viện vẫn đang đến đây. Nhân dân thành phố Di Châu phải kiên cường, tích cực tìm kiếm người thân của chúng ta, đồng nghiệp của chúng ta, bạn bè của chúng ta vẫn còn đang nằm dưới đống đổ nát. Chúng ta không thể chờ đợi, những người còn sống bây giờ phải đoàn kết, khiển khai công tác cứu trợ. Thời gian chính là sinh mạng, chỉ cần nhanh 1 phút cũng có thể cứu được 1 sinh mạng. Mọi người nói xem, có đúng không nào?
- Đúng!
Mấy vạn quần chúng trên quảng trường thành phố Di Châu cùng đồng thanh hô. Như thể nói với trời xanh một ý chí không chịu khuất phục.
Cách cổ động này của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến cho các chiến sĩ và cán bộ Di Châu còn sót lại cảm thấy xúc động không kém người dân. Sức hấp dẫn và năng lực của Chủ tịch Nhiếp quả thực quá lớn. Trong tình huống này, Chủ tịch Nhiếp chỉ cần nói chuyên một lần khơi dậy sự tích cực và lòng tự tin của dân chúng đồng thời cũng làm cho mọi người cùng đoàn kết lại với nhau.
Nhiếp Chấn Bang quay đầu lại nhìn Hình Quốc Phong ở bên cạnh nói:
- Đồng chí Hình Quốc Phong, hiện tại sự sống chết của các ủy viên thường vụ thành phố Di Châu còn không biết thế nào. Trước mắt đồng chí là cán bộ lớn nhất của Di Châu, đồng chí và đồng chí Thường Vệ Quốc lập tức hành động, đi thống kê một chút. Xem xem trong thành phố, các cục và hai quân khu còn bao nhiêu lãnh đạo. Phải tổ chức đội cán bộ sau đó phân ra làm công tác cứu hộ. Ngoài ra, các đồng chí cũng phải sắp xếp người đi thống kê, trong thành phố còn được bao nhiêu máy xúc, máy ủi, bao nhiêu nhân viên y tế và dược phẩm? Việc này không được chậm trễ, phải lập tức làm ngay.
Bất cứ lúc nào, chính phủ cũng là người đáng tin cậy. Rắn không thể không có đầu, bất cứu lúc nào không thể thiếu một tổ chức, không có người dẫn đường. Tất cả mọi người đều sẽ thành một con ruồi không đầu vậy.
Cũng như hiện tại, mấy vạn quần chúng tập trung ở quảng trường, nghĩ cách cứu viện, người đi cứu viện lại càng lúc càng ít, chính là do nguyên nhân này. Nhưng theo lệnh chỉ đạo của Nhiếp Chấn Bang, toàn bộ thành phố Di Châu đã có một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Ngay lúc này, xung quanh thành phố Di Châu đang có người tiến hành công tác cứu viện, thanh niên trai tráng cũng đã đi xung phong lên trước, vận chuyển đất đá trong đống đổ nát, cứu những người phía dưới. Nhiếp Chấn Bang nói với đồng chí trong đội xung kích:
- Đồng chí Thiếu tá, các cậu cũng đi tham gia cứu viện đi. Tôi thay mặt cho Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân Ba Thục cảm ơn các anh em.
Lúc này, Hình Quốc Phong đã đi lên thấp giọng nói:
- Chủ tịch tỉnh, hiện tại, vấn đề thực phẩn cho thành phố đang rất căng thẳng. Ngoài ra nước uống cũng thiếu, máu và dược phẩm đều không đủ. Trong thành phố có những nơi đã không biết phải ổn định thế nào.
Nghe nói đến đó, vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang liền trở nên nghiêm trọng. Cứu viện và ổn định vùng thiên tai là chuyện quan trọng nhất. Chuyện này là không thể tránh khỏi, bất kỳ địa phương nào, hay dù là triều đại nào cũng có những tên côn đồ không chịu an phận, thành phố Di Châu vào lúc này tuyệt đối không được rối loạn, nếu rối loạn sẽ dẫn đến thương phong sẽ làm cho tình hình càng căng thẳng hơn.
Trần ngâm một chút rồi Nhiếp Chấn Bang lại quay đầu nói với Võ Lập:
- Tiểu Võ, lập tức lấy điện thoại vệ tinh ra đây, cậu hãy thay tôi báo cáo tình hình thành phô Di Châu cho Thủ tướng và Tỉnh ủy. Chủ tịch Hình, đồng chí hãy lập tức truyền lệnh của tôi, bảo các đồng chí trong Cục Dân chính và các nhân viên công vụ trông giữa thực phẩm và nước uống ưu tiên cho người già, trẻ em và phụ nữ. Mặt khác, bảo đồng chí Thường Vệ Quốc cùng với các đồng chí trong đồn công an tiến hành khống chế những người gây chuyện. Lúc cần thiết, có thể áp dụng những biện pháp cứng rắn. Lúc này thành phố Di Châu tuyệt đối không thể loạn thêm được nữa.
Sau khi ra lệnh xong, Nhiếp Chấn Bang cũng đi đến đống hoang tàn phía trước để cứu viện. Nhìn hiện trường, đây là một trường học, bức tường bị sụp đổ vẫn còn lộ ra khoảng sân trường tập thể dục, còn lại là những lớp học đã bị sập, còn một bên tường đang siêu vẹo tạo thành độ dốc.
Bên cạnh trường học có rất nhiều người đang triển khai công tác cứu trợ. Lấy những vật dụng tại chỗ có cây gỗ lớn, cây sắt để chuyển đống hoang tàn.
Nhiếp Chấn Bang cũng đến đó, không nói nhiều mà ra nhập đội cứu viện ngay. Một tảng đá khoảng hơn 100 kg đã được Nhiếp Chấn Bang nhấc bổng sang bên cạnh.
Ngay lúc này, đột nhiên mặt đấy lại rung động lại là dư chấn có cấp độ khá lớn. Có rất nhiều tảng bê tông trên đống hoang tàn lăn xuống.
Lúc này, tất cả mọi người trong đội cứu viện liền chạy ra sân thể dục, không dám làm nữa. Nhiếp Chấn Bang đứng ở ngay đống hoang tàn, sau khi chắc chắn dư chấn không còn nữa liền quay đầu nhìn những người dân đang lần lữa không dám tiến đến.
Nhiếp Chấn Bang đi lên trước một bước nhìn chăm chú vào những người này nói:
- Là Đảng viên thì đứng ra!
Hơn 100 thanh nhiên sắc mặt trầm mặc, một lúc sau có một cậu thanh nhiên khoảng 23-24 tuổi đứng ra cúi chào nói:
- Chào thủ trưởng, binh lính xuất ngũ tại quân khu Thủ đô, xin có, tôi là đảng viên.
Cậu ta vừa nói xong, lại có mấy người thanh niên nữa đứng ra:
- Tôi là đảng viên.
- Tôi cũng là đảng viên.
Trong hơn 100 người có mấy người bước ra. Nhiếp Chấn Bang không nói gì, 1/10 là đảng viên. Về việc họ có phải là Đảng viên thật hay không Nhiếp Chấn Bang không có tâm trạng mà đi điều tra họ nữa mà chỉ vào đống hoang tàn trầm giọng nói:
- Các đồng chí, trong đống hoàn tàn này là các em học sinh bị vùi lấp đợi chúng ta đến cứu viện. Lúc này, nếu là đảng viên thì hãy xông lên.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy Võ Lập ở phía sau chạy tới, cũng trầm giọng nói:
- Võ Lập, tìm cho tôi một cây gậy tre đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận