Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1236: Đại kết cục.

Mùa đông ở Bắc Kinh vô cùng lạnh. Tuyết trắng khắp nơi. Dự báo thời tiết nói, nhiệt độ ngoài trời là -8 độ.
Tông Nam Hải.
Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang ở nội các chính phủ, hệ thống sưởi hơn được bật lên, nhiệt độ trong phòng khoảng hai mươi hai độ, cảm giác ấm áp như mùa xuân.
Ngoài cửa, Hạ Cương vừa đi đến, trong tay ôm một chồng tài liệu cùng với một số tờ báo ngày và phong thư.
Tháng ba, sau khi thị sát Ba Thục, đối với vấn đề ô nhiễm nghiêm trọng của Ba Thục, Nhiếp Chấn Bang cũng không nổi nóng lắm. Là lãnh đạo trung ương không thể giống như cán bộ địa phương, động một chút lại nổi giận.
Yêu cầu Bí thư Tỉnh ủy Quách Hạo Vũ và Chủ tịch tỉnh Phan Kiến Chương của Ba thục thành lập tổ công tác do Quách Hạo Vũ làm tổ trưởng, Phan Kiến Chương làm tổ phó thường trực. Phó Chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh phụ trách về bảo vệ môi trường dẫn đầu. Cục Bảo vệ môi trười, Sở Thương mại, Sở Công nghiệp, Sở Công an cùng với Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng tạo thành tổ điều tra liên ngành tới thành phố Đạt Ba.
Qua một ngày điều tra, Bí thư Thành ủy thành phố Đạt Ba, Hạ Minh Đạt, Chủ tịch thành phố Vương Viễn Siêu đã bị cách chức và dời vị trí công tác.
Bộ máy lãnh đạo huyện Lập Sơn đã có hơn nửa số lãnh đạo mất chức. Khu kinh tế mới huyện Lập Sơn đình chỉ sáu mươi bảy xí nghiệp gây ô nhiễm. Không phải tạm đóng cửa để chỉnh đốn và cải cách mà là dừng lại hoàn toàn. Đồng thời, những người phụ trách xí nghiệp và những kẻ khả khi vi phạm cũng bị Ban Hình sự bắt giam và tiến hành phạt tiền.
Sau đó, phía nội các Chính phủ, Nhiếp Chấn Bang đã triệu tập cuộc họp video về vấn đề xử lý ô nhiễm trong cả nước. Phó Chủ tịch phân công quả lý môi trường và Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường của các tỉnh và khu tự trị đều tham dự.
Trong cuộc họp, Nhiếp Chấn Bang yêu cầu phải kiểm tra nghiêm ngặt các xí nghiệp, nhà máy, hầm mỏ và các đơn vị thuộc thẩm quyền của mình. Đối với những xí nghiệp không đạt tiêu chuẩn về bảo vệ môi trường, nhất định phải chỉnh đốn và cải cách. Nếu xí nghiệp nào không chỉnh đốn được thì đóng cửa. Trong chuyện này, không ai có thể nhờ vào thân quen mà thoát được. Trong lúc đó, nội các Chính phủ thành lập một tổ điều tra ngầm gồm ba mươi mấy người, xâm nhập điều tra từng địa phương. Một khi phát hiện có hành vi vi phạm quyd dịnh sẽ nghiêm khắc xử lý xí nghiệp và những ban ngành liên quan.
Sau cuộc họp này, trong thời gian ngắn, các xí nghiệp vi phạm trong phạm vi cả nước đều đã bị đóng cửa. Lần này khác với trước kia. Một số tỉnh, nhất là những tỉnh Nhiếp Chấn Bang đã từng công tác đều biết tác phong làm việc của Nhiếp Chấn Bang, nói một là một hai là hai. Nếu Nhiếp Chấn Bang đã quyết định thì nghĩa là nhất định sẽ làm. Ai mất chức thì làm chuyện của người đó.
Cứ như vậy, cả nước đều hành động. Không ít xí nghiệp, nhà xưởng bị chỉnh đốn và đóng cửa. Đến khoảng tháng chín, sau nửa năm chỉnh đốn, toàn cảnh cả nước đã khác rất nhiều so với nửa năm trước.
Tháng mười, Đại hội đảng tổ chức đúng thời hạn. Trong hội nghị lần này, Trầm Quốc Quyền và Nhiếp Chấn Bang đều tiến sâu hơn vào cửu đỉnh, đã trở thành tân ủy viên thường vụ.
Tháng mười một, Trầm Quốc Quyền kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng. Có thể nói, chuyện đến nước này thì không còn gì để hồi hộp nữa. Hai người đều đã được định đoạt.
Hiện giờ, trụ sở của Nhiếp Chấn Bang đã chuyển vào Tông Nam Hải nhưng trên thực tế, phần lớn thời gian, Nhiếp Chấn Bang vẫn ở bên tứ hợp viện.
- Thủ trưởng, đây là báo và tài liệu của hôm nay. Có một bức thư, ngài xem qua một chút.
Hạ Cương đặt tài liệu ở trên bàn nói.
Công tác của nội các Chính phủ và địa phương có điểm giống nhau nhưng cũng có điểm khác nhau. Giống nhau là công việc hàng ngày của người đứng đầu cũng là thị sát và tham dự hoạt động. Còn ở đây thì phải phê duyệt và đọc nhiều văn kiện hơn, mở các hội nghị công tác liên quan và quản lý công tác. Đây là những điều nhất định phải làm được.
Nói cách khác đơn giản hơn, trong vấn đề thực phẩm biến đổi gien, vấn đề này từ trước tới nay đều là do Bộ Nông nghiệp chịu trách nhiệm. Bộ Nông nghiệp là đơn vị được phân công quản lý. Nhưng Nhiếp Chấn Bang hết sức cẩn thận. Về vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ.
Cho dù Nhà nước và Bộ Nông nghiệp vẫn luôn nhất mạnh sự an toàn của thực phẩm biến đổi gien. Nhưng không thể không nói, người dân vẫn còn rất ít tin vào những loại thực phẩm này. Trong vấn đề này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang là thay đổi cách làm trước kia. Không cưỡng chế phân phối tới các trường học, xí nghiệp và các đơn vị khác nữa, cũng không bao che mà xử lý nghiêm khắc. Hễ thứ gì dùng thực phẩm biến đổi gien làm nguyên liệu thì đều bắt phải kiểm tra và đánh dấu kiểm nghiệm.
Sau đó đưa ra thị trường theo trình tự bình thường, lấy thị trường để quyết định. Nếu như người dân nghi ngờ thực phẩm biến đổi gien thì có thể lựa chọn thực phẩm hữu cơ có giá đắt hơn. Nếu kinh tế không khá giả hoặc không nghi ngờ thì có thể lựa chọn thực phẩm biến đổi gien.
Bằng cách như vậy, trong vòng một hai năm, một vài nhà sản xuất cũng đã cảm nhận được cuộc khủng hoảng thị trường. Hàng do mình sản xuất không bán được, trước kia còn có thể chào hàng ở trường học, nhà xưởng, bệnh viện gì đó, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đã có lệnh cấm bán vào các căng tin công cộng.
Vì sao, bởi vì căng tin công cộng, nhất là căng tin ở trường học, đây là những nơi mà mọi người không có quyền lựa chọn. Mà phụ huynh học sinh, thường sẽ vì chuyện này mà sinh ra một số hiểu lầm không cần thiết.
Như vậy, những doanh nghiệp này bắt buộc phải thay đổi. Họ phải đẩy mạnh tuyên truyền hiểu biết về biến đổi gien, khiến người dân hiểu hơn về thực phẩm biến đổi gien.
Thực chất, tình huống không có thay đổi gì cả, nhưng cách làm này lại khiến cho người dân có thể tiếp nhận hơn.
Thực phẩm biến đổi gien mặc dù vấn gặp phải sự phản đối của nhiều người nhưng chuyện này không còn có hành vi cứng rắn của chính phủ nữa. Đây là quyết định của kinh tế thị trường. Mua và không mua, ăn và không ăn đều là do người mua tự lựa chọn. Chính phủ không can thiệp.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói:
- Tiểu Hạ, đang làm việc à.
Nghe giọng nói này, Nhiếp Chấn Bang cũng liền đứng lên. Mộc tổng đến.
Mở cửa phòng, ánh mắt Mộc tổng cũng đang nhìn lại. Không đợi Mộc tổng lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang đã mỉm cười nói:
- Mộc tổng, xin mời vào.
Trên ghế san lon trong phòng làm việc, sau khi ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang tự mình rót cho Mộc tổng một chén chà nóng, mỉm cười nói:
- Mộc tổng, ngài hôm nay tại sao lại rảnh mà tới đây thế này?
Mộc tổng hơi há miệng, gật đầu nói:
- Chấn Bang à, đối với công tác của cậu, tôi đều chú ý quan sát. Năng lực của cậu vẫn hơn tôi.
Những lời này lập tức khiến Nhiếp Chấn Bang có chút giật mình. Nhiếp Chấn Bang không khỏi lo lắng. Lúc này, Mộc tổng nói những lời này là có suy nghĩ gì, mục đích gì. Điều này cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Mộc tổng lúc này cũng ha hả cười nói:
- Chấn Bang à, không cần đoán nữa. Tôi không có ý gì khác đâu. Lời nói này của tôi là phát ra từ tận đáy lòng. Hai năm qua, từ sau khi cậu được điều nhiệm tới nội các đã đạt được nhiều thành tích đáng chú ý. Về mặt bảo vệ môi trường, cả nước đều trầm trồ khen ngợi. Đề án trị cát số năm mở rộng cũng đạt được thành tích đáng mừng. Căn cứ vào điều tra mới nhất, diện tích rừng bao phủ cả nước đã cao hơn mười phần trăm so với hai năm trước. Đây là thành tích rất tốt. Nói tới dự án biến đổi gien của Bộ Nông nghiệp. Dự án này liên quan đến sự an toàn nông nghiệp của nước ta, nhà nước đang tiến hành mở rộng nhưng hiệu quả không tốt, còn bị người dân nghi ngờ và phản đối. Hiện giờ xem ra, chính sách của cậu là thỏa đáng nhất. Điều này đã thể hiện trình độ chấp chính cao siêu của cậu.
Về mặt công nghiệp, những thứ khác không nói, dự án thành phố ô tô và dự án thành phố dầu mỏ đều là những dự án mà Nhiếp Chấn Bang coi trọng nhất. Ô tô Hoa Hạ sau khi được tiến hành đầu tư đã giành được số lượng lớn kỹ thuật độc quyền. Thông qua phương thức mua bán và trao đổi cổ phần, toàn bộ dây chuyện kỹ thuật sản xuất ô tô đã có một hệ thống quản lý hoàn thiện. Hiện giờ, ô tô Hoa Hạ đã trở thành thương hiệu lựa chọn hàng đầu trong việc sử dụng xe công vụ của chính phủ. Danh tiếng trong người dân cũng rất tốt. Dầu mỏ lại càng hình thành một mô hình thăm dò quốc tế, khai thác và tinh chế lưu thông trong cả nước. Những điều đó đều thật sự là thành tích mà Nhiếp Chấn Bang đã đạt được.
Nói xong những điều này, Mộc tổng lại có chút cảm thán, chậm rãi nói:
- Sang năm là năm cuối cùng chấp chính của tôi rồi. Trong một năm này, tôi không có thất vọng, cũng không tiếc nuối gì. Tôi tin rằng, cậu có thể làm xuất sắc hơn tôi. Đất nước này xin nhờ vào cậu.
Năm 2016 là một năm bình thường nhưng lại không phải một năm tầm thường. Tháng ba năm nay, phía thủ đô mở Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc.
Sau nửa tháng Đại hội, Trầm Quốc Quyền chính thức được chọn làm nguyên thủ quốc gia. Tiếp sau đó, Trầm Quốc Quyền đề cử đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm vị trí Thủ tướng Chính phủ.
Nhiếp Chấn Bang lập tức đảm nhiệm vị trí này.
Ngày hôm sau khi nhậm chức, Nhiếp Chấn Bang liền tự mình tới thăm hỏi Trầm Quốc Quyền. Là hai lãnh đạo quan trọng của đất nước, hai người nói chuyện với nhau hơn bốn tiếng ở trong thư phòng. Cụ thể là nói về điều gì thì cũng không có ai ghi chép lại nên đương nhiên không ai biết.
Nhưng, sau đó, phía nội các Chính phủ đã ra một loạt văn kiện. Ví dụ như văn kiện nhằm vào vấn đề thị trường bất động sản. Trong vấn đề phê duyệt và giá cả đất ở sẽ áp dụng hình thức kinh tế có kế hoạch. Đất đai sẽ không còn là nơi để chính phủ giành lấy lợi thế GDP nữa. Đất đai trên cả nước đều do Bộ Quốc thổ chịu trách nhiệm hạch toán. Đối với việc khai thác và phát triển bất động sản, đưa ra chỉ tiêu cứng nhắc, nhất định phải đảm bảo có tỉ lệ nhà và phòng cho thuê giá rẻ. Bất kể là người dân thu nhập ở tầng lớp nào đều có thể có nhà ở.
Sau đó, quốc gia đưa ra một loạt chính sách nâng cao phúc lợi và chống tham nhũng. Ủy ban Kỷ luật cũng tăng cười giám sát cán bộ trên cả nước.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít quan chức đã vì vấn đề này mà xuống ngựa.
Sau khi lên đài, Nhiếp Chấn Bang đối với vấn đề quốc tế cũng không mềm mỏng như trước kia nữa mà thể hiện thái độ cứng rắn, mạnh mẽ. Là nhân vật phái chủ chiến tiếng tăm lừng lẫy, thái độ mạnh mẽ của Nhiếp Chấn Bang được người dân cả nước ủng hộ.
Tám năm trôi qua, toàn bộ kinh tế của Trung Quốc, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Chấn Bang đã tiến bộ vững vàng. Tổng sản lượng kinh tế đã đứng đầu thế giới. Các phương diện khác như y tế, xã hội, giáo dục đều được nâng cao. Cùng với việc ngăn chặn sa mạc hóa thành công, Trung Quốc cũng chuẩn bị cho chiến dịch di cư lớn nhất trong lịch sử lập quốc. Khu vực Tây Bắc hoang vắng ít nhất đã có gần ba trăm triệu người dân chuyển đến. Cả đất nước xuất hiện một loại sức sống mà trước nay chưa từng có.
Tám năm trôi qua, tại nhiệm kỳ mới, Nhiếp Chấn Bang trúng cử làm nguyên thủ quốc gia.
Cùng lúc đó xuất hiện vấn đề các quốc đảo láng giềng khiêu khích, Nhiếp Chấn Bang lại áp dụng thái độ cứng rắn chưa từng có từ trước tới nay. Nhiếp Chấn Bang bắt đầu một thử thách mới. Một cuộc chiến đưa dân tộc Trung Hoa trở thành cường quốc trên thế giới.
Lời cuối của tác giả.
Lời cuối của tác giả.
Kỳ thật, khi tôi gõ ra ba chữ “đại kết cục”, tôi vẫn đang suy nghĩ, liệu rằng mọi người có phải sẽ trợn mắt há miệng sau đó chỉ trích lão Thái tôi. Cứ như vậy mà kết thúc, mà leo lên đỉnh sao? Nhiếp Chấn Bang thế nào? Chúng tôi muốn xem chuyện gì xảy ra sau khi đã lên được tới đó. Nghĩ tới những điều này, tôi vẫn luôn không dám gõ ra ba chữ đó. Nhưng, hôm nay cuối cùng tôi đã viết ra. Trong lòng có chút cảm thán cũng có chút hụt hẫng, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Lúc này, tôi mong mọi người hãy bình tĩnh và tỉnh táo lại để nhìn nhận sự thật, đọc hết đoạn văn này của lão Thái tôi, đọc hết tổng kết của lão Thái về Thế gia tử, về hồng tam đại.
Từ ngày 10/12/2011 là ngày bắt đầu, là ngày viết ra ba chữ “hồng tam đại” cho tới nay, tổng cộng đã trải qua gần một năm bảy tháng. Thành tích của bộ truyện là không thể nghi ngờ. Trong 24h đầu đã có 4300 lượt đọc. Sau hai tháng đã tăng lên 13000, sau đó thì giữ ở mức 8000.
Nhưng sau đó, tháng 4/2012, con trai của lão Thái vì viêm phổi mà phải nhập viện. Thời khắc con trai bị bệnh khiến lão Thái không còn tâm trạng nào để viết. Lúc đó, tôi cảm thấy, bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng người thân, bằng con trai. Trong nửa tháng đó, lượt đọc trong 24h giảm xuống tới mức còn hơn ba nghìn.
Tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn có thể hiểu được. Và tôi cảm tạ hơn ba nghìn người vẫn đợi tôi này. Mọi người đã kiên trì đợi tôi. Mọi người chính là động lực tinh thần lớn nhất của tôi. Sau đó, tôi lại tiếp tục sáng tác. Cho đến tháng 11, vì nguyên nhân thì một số người đã biết, tôi dừng 18 ngày không viết. Lúc này, số lượt đọc đã giảm xuống 1.800/24h. Lão Thái cũng không hề nản lòng. Từ tháng 12 năm ngoái tới giờ, tôi chăm chỉ viết, viết một cách cẩn thận. Tôi tin rằng, ông trời sẽ không phụ người chăm chỉ. Đến bây giờ, số độc giả đã tăng lên 2700/24h. Tôi rất thỏa mãn. Đây là những anh chị em rất yêu mến tôi, là nguồn động viên lớn nhất của tôi.
Mặt khác, tôi biết, có không ít độc giả đều nói rằng lão Thái đã tập trung vào truyện mới nên vội vã hoàn thành truyện cũ. Đối với chuyện này, tôi cảm thấy, tôi cần phải giải thích một chút.
Thực tế, hiện tại, truyện mới của lão Thái còn rất kém, thua xa Thế gia tử. Thế gia tử đã thu được hơn 50.000 tệ. Bây giờ vẫn duy trì ở mức 2.700 lượt đọc đọc một ngày. Còn sách mới thì sao, chỉ mới thu được hơn 16000 tệ, số lượng đọc là hơn 1000 lượt một ngày, cách một trời một vực so với Thế gia tử giai đoạn đầu.
Nếu xét về mặt kinh tế thì tôi phải dừng truyện mới lại, tiếp tục truyện cũ mới đúng. Như vậy, mỗi tháng lão Thái tôi sẽ thu được càng nhiều hơn.
Tôi nghĩ nhìn vào những con số đó, anh chị em đều không cảm thấy lão Thái tôi thích truyện mới mà bỏ truyện cũ.
Tổng thể mà nói, bộ truyện Thế gia tử này, thật sự đi tới hiện tại còn thiếu sót rất nhiều thứ. Hiện giờ, câu chuyện đã kết thúc, chúng ta hãy cùng xem lại và phân tích một chút nhé.
Ban đầu, điều tôi không hài lòng nhất chính là đã viết ra người mẹ Diệp Thục Nhàn. Đây chính là một khuyết điểm của Thế gia tử. Mặt khác, sự si tình của An Na cũng có thể coi là một khiếm khuyết. Thật ra, để An Na si tình vẫn có thể, nhưng không nên viết ra hai hồng nhan tri kỷ là Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển. Nếu không sinh ra mối quan hệ này, tôi tin rằng, câu chuyện sẽ có thể xuất sắc hơn.
Mặt khác, về tiết tấu, tổng thể mà nói, tôi cảm thấy không hài lòng. Ở những giai đoạn trước, bước chân của Nhiếp Chấn Bang có thể nói là quá nhanh. Tuy rằng thoải mái nhưng tôi tự nhận mình viết không được cẩn thận, viết chưa được sâu. Vì thế nên càng về sau càng giống như con ngựa hoang đứt cương, không thể giữ nổi. Đây chính là tiếc nuối lớn nhất của lão Thái.
Nói qua về cảm nhận sau khi tôi đã viết đến cấp Bộ trưởng, trên thực tế, bắt đầu từ thành phố Vọng Hải đã là lãnh đạo cấp Thứ trưởng, lúc đó đã được gần hai triệu chữ. Câu chuyện này mới có 3,8 triệu chữ. Một truyện dài như vậy mà vẫn có thể được coi là khá đặc sắc. Đây chính là vinh hạnh, cũng là một niềm tự hào của tôi.
Nhưng, mọi người đều biết, ở cơ sở thì dễ viết hơn, không có quá nhiều hạn chế. Càng lên cao thì càng có nhiều khuôn mẫu trói buộc. Hơn nữa, văn học mạng thường mang phong cách trang bức, giẫm đạp lên nhau. Đã đến cấp bậc này thì thật sự không còn viết ra được phong vị đó nữa.
Thử nghĩ xem, đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy lại đi đánh nhau với một tên côn đồ, có thể được sao? Cho nên, mấy tháng sau này, mỗi ngày, lão Thái đều gần như phải suy nghĩ hơn ba tiếng đồng hồ vì tình tiết trong truyện. Phải sắp xếp thế nào cũng là một loại dày vò. Sau này, nó gần như đã trở thành một sự tra tấn. Đây có lẽ là nguyên nhân mà tôi muốn chấm dứt câu chuyện nhất.
Tôi viết truyện bắt nguồn từ niềm đam mê nhưng bây giờ nó lại biến thành trách nhiệm. Nếu đơn thuần chỉ là sở thích thì tôi sẽ không tự làm khổ chính mình. Nhưng vì trách nhiệm, vì để không phụ lòng các anh chị em, tôi phải kiên trì. Đó chính là trách nhiệm.
Gần hai tháng nay, tôi thường nghĩ, tình tiết bây giờ phần lớn đều là nghiên cứu gì đó, công tác cụ thể thì ít. Xử lý sự việc thật thì ít mà nói chính sách thì nhiều.
Tình tiết không quá đặc sắc nữa. Tôi cho rằng, nếu cứ tiếp tục nữa thì chính là tôi không có trách nhiệm với bản thân, không có trách nhiệm với mọi người. Nói một cách khó nghe là tôi đang lừa tiền của mọi người. Cho nên, để không phải suy nghĩ nữa, tôi quyết định chấm dứt.
Mặt khác, viết đến hiện tại, anh ba đã vào đến cửu đình, thật sự tôi cũng không dám viết tiếp nữa. Hơn nữa, hiện giờ cũng không biết viết tiếp như thế nào. Đối với những trình tự trong cửu đỉnh, xem thì nhiều nhưng những việc đó cần phải nghiên cứu rất kỹ. Tính quốc sách rồi chỉ đạo gì đó, rất nhiều. Cho nên, đây cũng là một nơi khó miêu tả. Miễn cưỡng viết tiếp chỉ đem lại thêm nhiều khuyết điểm cho Thế gia tử mà thôi. Đây là chuyện mà tôi thật sự không muốn thấy.
Dù sao cũng phải nói, Thế gia tử tràn ngập sự vui mừng của tôi, tràn ngập sự huy hoàng của tôi, cũng tràn đầy tình cảm tha thiết giữa chúng ta.
Thế gia tử có nhiều điểm còn thiếu sót nhưng mọi người có thể hiểu và thông cảm. Tôi thật sự vui và cảm động.
Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Tôi biết rằng, chương đại kết cục này có lẽ sẽ khiến không ít người cảm thấy hụt hẫng, có lẽ cũng sẽ có người cảm thấy bất mãn, phẫn nộ. Nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, tôi đã dùng hết sức mình. Tôi đã rất chăm chỉ.
Thái Tấn, ngày 6 tháng 7 năm 2013.
Bạn cần đăng nhập để bình luận