Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 874: Lời dạy bảo

Sau khi Nhiếp Chấn Bang nhận được thông báo thì Triệu Tinh Long và Lý Hoa đương nhiên là rất vui, Khai thác mỏ Long Hoa muốn mở rộng phạm vi và chủng loại kinh doanh thì hàn the này đương nhiên là một loại khoáng sản không thể bỏ qua.
Chỗ Triệu Tinh Long liền tổ chức một đội chuyên gia chuyên nghiệp do Triệu Tinh Long đích thân dẫn đầu khởi hành đi tới Thổ Nhĩ Kỳ.
Cùng lúc đó, bên Thổ Nhĩ Kỳ, dưới sự sắp xếp của Emerson, người của Nhiếp Chấn Bang thuận lợi đi lên tàu khu trục đang đỗ trên mặt đất của cảng hải quân. Đương nhiên, tương ứng là có thể đi thăm khắp nơi trong trung tâm nghiên cứu kỹ thuật quân sự hải quân này không sót một chỗ nào.
Ngay khi Triệu Tinh Long đến thành phố Busa thì Nhiếp Chấn Bang cũng đã từ thành phố Istanbul ngồi máy bay về Bắc Kinh.
Khoảng thời gian cũng đã sắp đặt tỉ mỉ, nếu Nhiếp Chấn Bang và Triệu Tinh Long mà gặp mặt thì ngược lại sẽ không tốt, việc này đối với sự hợp tác về sau với Joseph lại là một tai hoạ ngầm rất lớn, dù sao những chuyện Nhiếp Chấn Bang đã làm lần này ở Thổ Nhĩ Kỳ coi như là chuyện nhìn không nhận ra người..
Dù sao thì giữa anh em muốn gặp mặt bất cứ lúc nào cũng có thể, cũng không cần phải rối rắm vào lúc này. Về phần Triệu Tinh Long và Lý Hoa thì Nhiếp Chấn Bang tin là hai người tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Dù Joseph lợi hại thế nào mà muốn từ hai người này chiếm được ưu thế sẽ cũng khó giống như lên trời. Nếu hai người không có bản lĩnh thì cũng không có khả năng khiến cho Công ty khai thác mỏ Long Hoa xuất sắc như thế, Khai thác mỏ Long Hoa cũng không có khả năng ở khu vực khai thác dầu mỏ, được các nhà giầu Ba Tư chào đón như thế.
Máy bay từ thành phố trực thuộc Istanbul bay về sân bay Bắc Kinh, trên đường, ở Kazakhstan dừng lại một chút để tiếp nhiên liệu, đoàn Nhiếp Chấn Bang lúc máy bay bay xuyên qua biên giới tiến vào tới vùng trời Trung Quốc, trên máy bay tất cả mọi người đều hoan hô.
Lần này cân nhắc đến nhân tố các loại số liệu tài liệu cùng với việc giữ bí mật nên lựa chọn hình thức thuê máy bay.
Tiến vào vùng trời tổ quốc là đại diện cho đã trở về nước an toàn. Lần này thu hoạch thật lớn, là điều mọi người cũng không ngờ tới.
Kỹ sư trưởng Trương Tiến lúc này có vẻ hết sức kích động, là một người thế hệ công nghiệp quân sự trước kia thì ngành công nghiệp quân sự phát triển là giấc mộng cả đời các ông theo đuổi. Hiện giờ trong Châu Á, nhìn chung trong toàn bộ ngành sản xuất công nghiệp quân sự do nguyên nhân một số chuyện lúc trước đã lấy được số lớn dự trữ kỹ thuật và số liệu cơ sở công nghiệp nặng. Trong trang bị kỹ thuật quân sự lục quân bây giờ Trung Quốc rất tự tin, cho dù là vũ khí của từng binh sĩ hay là trang bị cơ giới hoá đều tin rằng sẽ không kém người khác. Trong trang bị của không quân cũng có đề cao trình độ nhất định, nhưng duy chỉ có khiếm khuyết chính là tài liệu phương diện kỹ thuật hải quân. Lần này có thể từ chỗ Thổ Nhĩ Kỳ lấy được tài liệu trực tiếp của tàu khu trục Mỹ nên Trương Tiến đương nhiên là vô cùng vui mừng.
Tuy rằng đây chẳng qua là sản phẩm xuất khẩu của Mỹ, nhưng Trương Tiến tin rằng trong mặt này chung quy lại vẫn có một chút vấn đề có thể đáng tham khảo. Về sau, theo việc tài liệu càng ngày càng bắt kịp nhiều hơn, thậm chí còn có thể vượt qua, đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Chủ tịch hội đồng quản trị Nhiếp, cảm ơn anh, cảm tạ anh đã cho tôi trải qua một thời khắc tuyệt vời như thế.
Trương Tiến lúc này có vẻ xúc động.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, xua tay nói:
- Bác Trương khách khí quá, xây dựng đất nước là trách nhiệm và nghĩa vụ của từng người trong nước chúng ta, Nhiếp Chấn Bang tôi cũng là may mắn gặp thời mà thôi? Lần này cảm tạ tất cả các đồng chí đã phối hợp thì mới có thành công của chúng ta, sau khi trở về, bên Bộ công nghiệp quân sự hy vọng bác Trương phải tranh thủ thời gian, dốc sức nghiên cứu, cho dù là việc gì cũng chỉ có giai đoạn thực sự tập trung tinh thần thực hành này mới xem như chính thức nắm chắc, công việc tiếp theo còn chờ mấy người bác Trương.
Đoàn người vừa đi ra từ cửa ra quốc tế sân bay Bắc Kinh thì ở cử sân bay có một người đàn ông mặc bộ vest mầu đậm liền chạy ra đón chào.
Bề ngoài Tuấn Lãng Phong thoạt nhìn dường như là một con cháu nhà giàu, nhưng, người này trên người tản mát ra không khí làm cho người ta sinh ra cảm giác khó gần.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông liền chạy ra chào, mở miệng nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị Nhiếp, xin chào, tôi là thư ký của thủ trưởng Kiều Dịch Nhân, thủ trưởng biết đoàn các anh hôm nay về nước nên bảo tôi ra đây đợi anh, thủ trưởng có ý muốn anh qua đó một chuyến.
Hiện giờ, Kiều Dịch Nhân làm Phó chủ tịch, lại là thân phận của ủy viên thường vụ, dựa theo tuổi, lý lịch, cùng với vấn đề cấp bậc tương ứng hiện nay vân vân thì tương lai đồng chí Kiều Dịch Nhân có thể nói là đã không hề trì hoãn rồi.
Nghe được lời nói của người đàn ông, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lập tức thấp thỏm một chút, loại thói quen này cũng không thể nói là Nhiếp Chấn Bang không có, cấp dưới nghiền ngẫm suy nghĩ của cấp trên là việc thông thường trong thể chế.
Lĩnh hội chính xác tinh thần chỉ thị, tinh thần nói chuyện của cấp trên, học tập quán triệt dầy đủ tinh thần hội nghị của cấp trên là một phần bắt buộc của cán bộ làm trong thể chế.
Loại chuyện này cho dù là ai cũng đều cần phải có một kiến thức cơ bản.
Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng không ngoại lệ, đồng chí Kiều Dịch Nhân tìm mình chẳng lẽ là vì chuyện lần ra nước ngoài này? Hay là có những vấn đề khác? Nhiếp Chấn Bang trong khoảng thời gian ngắn cũng không chắc chắn, người đàn ông mặc vest thể hiện ra quá ít, ít đến mức không có chỗ để Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ.
Người giống như Tiểu Vũ, đều từ Cục cảnh vệ đi ra, cả ngày đều là một thái độ lạnh lùng, hàng ngày việc cần phải làm là bảo vệ sự an toàn cho lãnh đạo. Chỉ nghĩ là biết người như thế mặt gần giống như vẻ mặt của hàng nghìn con bài tú- lơ- khơ.
Gật đầu, Nhiếp Chấn Bang quay đầu dặn dò Mã Như Hải một chút:
- Như Hải cậu dẫn đoàn về công ty làm một số thủ tục bàn giao trước, tôi đi cùng đồng chí này một chút.
Dọc đường đi, Nhiếp Chấn Bang lo lắng, đồng chí Kiều Dịch Nhân có ý gì? Có mục đích gì? Nhưng nghĩ mãi đều không ra một cái lý do, nếu là có ý kiến với việc mình tiến vào doanh nghiệp nhà nước thì tin là cũng sẽ không tìm mình vào lúc này.
Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang tin rằng vấn đề sắp xếp của mình thì Tổng bí thư Thẩm tất nhiên sẽ kết nối và thảo luận với đồng chí Kiều Dịch Nhân trước.
Xe lái vào trong Nội Hải, vào chỗ khu của đồng chí Kiều Dịch Nhân, vừa xuống xe đã nhìn thấy đồng chí Kiều Dịch Nhân đứng ở cửa.
Việc này làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút sợ hãi, lúc này trong chín vị đồng chí ở Cục ủy viên thường vụ thì xếp hạng của đồng chí Kiều Dịch Nhân đã xem như ở nhóm phía trước. Nếu tính toán chính xác thì khoảng vị trí thứ năm, hoặc là thứ sáu. Tổng bí thư Thẩm và Tổng bí thư Lãnh đứng trước thì không nói, đây là Đảng chính, hơn nữa hai bộ máy khác nữa là bốn rồi, cho nên nói vị trí này đã rõ ràng là tương lai đồng chí Kiều Dịch Nhân. Hiện giờ, đồng chí Kiều Dịch Nhân đích thân đứng ở cửa đón mình, điều vinh hạnh đến mức nào, đương nhiên đầu óc chính trị của Nhiếp Chấn Bang bây giờ đã rất thành thục.
Thái độ khách khí này của đồng chí Kiều Dịch Nhân làm Nhiếp Chấn Bang rất sợ hãi, có câu: Trèo càng cao, ngã càng đau sao?
Lúc đi vào cửa, Nhiếp Chấn Bang cũng quan sát thái độ đồng chí Kiều Dịch Nhân, nét mặt bình tĩnh, không nhìn ra có cái gì không vui hoặc là không hài lòng, điều này làm Nhiếp Chấn Bang yên tâm không ít.
Sau khi vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền bước nhanh hơn, chào đón nói:
- Lãnh đạo, ngài làm như vậy tôi thật sự là hổ thẹn không dám nhận.
Kiều Dịch Nhân thản nhiên liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức nói:
- Chấn Bang vào đây, tôi đúng lúc tập thể dục một chút ở trong sân, năm nay thêm tuổi nên cơ thể này lão hóa rồi, vĩ nhân từng nói qua: Sinh mạng ở vận động, không vận động tất cả đều muốn gỉ sét.
Đi theo phía sau của Kiều Dịch Nhân, ở vị trí sau nửa bước, đi vào trong thư phòng, vừa mới ngồi xuống, đột nhiên “Rầm” trên bàn một tiếng, Kiều Dịch Nhân vỗ vào trên mặt bàn, nhìn Nhiếp Chấn Bang.
Cái vỗ này, lập tức làm Nhiếp Chấn Bang run cả người, nhiều năm đi theo đồng chí Kiều Dịch Nhân ở thành phố Vọng Hải như vậy, tính cách của Kiều Dịch Nhân từ trước đến nay đều là ôn tồn hòa nhã, tức giận lớn như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhiếp Chấn Bang đứng ở bên cạnh không nói gì, Nhiếp Chấn Bang hiểu vào lúc này đang trong cơn tức giận chỉ có thể để lãnh đạo tự bộc lộ, bây giờ mà nói chuyện chính là mình chủ động đi tìm chết.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Kiều Dịch Nhân có chút cảm giác giận không đánh vào chỗ, hít thở sâu mấy hơi rồi ngồi xuống, trầm giọng nói:
- “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ” những lời này đến từ đâu biết không?
Nghe được những lời này, Nhiếp Chấn Bang lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang liền biết Kiều Dịch Nhân làm sao mà giận rồi, đương nhiên là chuyện mình lên sàn đấu võ ở Thổ Nhĩ Kỳ. Bề ngoài, Nhiếp Chấn Bang vô cùng cung kính trả lời:
- Những lời này là Khổng Tử nói, cả câu là “Phòng họa làm trước thì không gây nên thương thế về sau. Biết mà thận đi, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, yến có thể coi như không quan trọng”. Ý là phải đề phòng cho việc chưa xảy ra, nhận biết nguy hiểm bên trong mà áp dụng trước biện pháp phòng bị, nếu ở trong tình cảnh nguy hiểm phải rời đi trước.
Tiếng nói vừa dứt Kiều Dịch Nhân liền đón lấy đề tài nói:
- Vẫn hiểu đấy, lần này ở đó đây sao lại phạm sai lầm ngu ngốc như vậy, không cần nói với tôi những lời nói suông hoàn thành nhiệm vụ này, phương thức hoàn thành nhiệm vụ có rất nhiều loại. Còn Nhiếp Chấn Bang cậu từ lúc bắt đầu theo chính trị, từ huyện Lê bắt đầu, cậu chính là “Kiếm đi nét bút nghiêng”, tự cậu nói đi, cậu ở đâu mà không phải kinh tâm động phách, đây là tính cách vốn có của cậu. Ở trong thể chế cũng thế mà thôi, hung hiểm là có nhưng cũng không trở thành nguy hiểm cho tính mạng. Lần này thì hay rồi, cậu còn đích thân ra tay, cậu cho là cậu là cái gì? Chúa cứu thế sao? Cậu làm như vậy có nghĩ tới cha mẹ, người nhà, con cái hay không. Có từng nghĩ qua cậu xứng đáng với sự coi trọng của cấp trên, xứng đáng với sự bồi dưỡng của tổ chức, xứng đáng với kỳ vọng của đất nước và nhân dân sao? “Người lao tâm trị người, người lao lực làm người” Gia Cát Lượng như thế nào, một người tài kinh thiên động địa, việc phải tự làm mà kết cục như thế nào? Phát hiện nhân tài, bồi dưỡng nhân tài mới là nguyên tắc dùng người chính xác nhất. Cậu một cán bộ cấp Bộ trưởng mà mình ra tay, truyền ra không phải để dụ người chê cười sao? Vấn đề này cậu nhất định phải khắc sâu kiểm điểm, hiểu được tính nghiêm trọng và sự sai lầm của vấn đề. Nói lớn hơn một chút thì cậu là điển hình của biểu hiện tư tưởng chính trị ngây thơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận