Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 881: Giành được cái gì?

Lời nói của Quách Thiên Thành xem như lời mời. Có điều, Quách Thiên Thành nhìn giống như là một kiểu mời tùy ý. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại rất hiểu, đây cũng là một kiểu thăm dò của Quách Thiên Thành đối với mình. Cũng chỉ có thể dùng cách này để mở miệng mới có thể có đường quay lại.
Đã đến thứ bậc này, hình tượng bản thân, các phương diện vv... đều phải cẩn thận đắn đo và suy tính thận trọng. Trong thứ bậc này, thật sự không phải có thể tùy ý làm theo ý mình, rất nhiều tình huống phải chú ý. Cũng giống như hiện tại, nếu là môt lời mời chính thức, nếu chẳng may Nhiếp Chấn Bang không nể tình, Quách Thiên Thành đương nhiên cũng mất sạch thể diện. Nói thế này có thể tránh được tình huống đó.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng bắt đầu suy tư. Mục đích Quách Thiên Thành làm như vậy, nếu nói giao lưu, lúc ở Kim Phàm, cơ hội có, thời gian giao lưu có, nhưng Quách Thiên Thành hoàn toàn không như vậy, ngược lại chọn trường hợp bí mật này. Điều này chứng tỏ, Quách Thiên Thành có những lời này hoàn toàn không muốn để người khác biết. Hoặc là, trắng ra một chút, Quách Thiên Thành không muốn để Tống Lễ Hòa biết.
Tuy nhiên, đối với chuyện của nội bộ Tỉnh ủy Cam Châu Nhiếp Chấn Bang không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn đắc tội bên nào. Nhưng, uống tách trà giao lưu một chút, việc này hoàn toàn không vấn đề gì. Việc này cho dù truyền đến tai Tống Lễ Hòa cũng không sao.
Lập tức mỉm cười gật đầu, nói:
- Chủ tịch Quách, anh chọn địa điểm đi, tỉnh Cam Châu tôi không rành lắm, hoàn toàn là người mù sờ voi, tìm không ra mục tiêu.
Dưới sự chỉ đường của Quách Thiên Thành, Vũ Lập lái xe đến đường Kinh Hoa Tây thành phố Cam Lam. Đây là địa điểm của khu thương mại thành phố Cam Lam. Tuy nói đã hơn chín giờ tối, nhưng đường phố vẫn là cảnh đèn đuốc sáng choang.
Kề mặt phố của con đường thương mại, sừng sững một quán trà trang hoàng rất lộng lẫy, tên quán cũng rất đặc sắc “Hữu gian trà lầu”.
Trà – là trà thượng hạng Long Tỉnh. Bộ ấm trà cũng là bộ ấm trà tử sa thượng hạng của thành phố Tư Sa sản xuất. Quách Thiên Thành đối với trà đạo rất có nghiên cứu tìm tòi, cũng không để nhân viên phục vụ và trà đạo sư ở đây phục vụ, mà là đích thân vào việc. Một lần giội nước, rửa, pha vv… các thủ tục bắt đầu. Trong phòng uống trà, tỏa ra mùi thơm thanh nhã của trà Long Tỉnh.
Cầm một tách trà nhỏ chuyển đến cho Nhiếp Chấn Bang, Quách Thiên Thành mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp! lý lịch của anh, tôi cũng có dày công nghiên cứu qua. Bởi vậy, tôi phải ra một kết luận. Tôi và anh đều xem như cùng một loại người.
Một phen hàn huyên, trong bầu không khí nói chuyện anh qua tôi lại, cũng dần dần ấm lên. Nhìn Quách Thiên Thành, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy nghĩ.
Là người từ bộ phận Đảng chính chuyển đến xí nghiệp, đối với mấy việc trong hệ thống Đảng chính, Nhiếp Chấn Bang rất quen thuộc. Mục đích của mình là phải ở tỉnh Cam Châu kéo thêm một liên minh. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rõ, nhìn vào tình hình hiện nay, hai bên đều lấy lòng, việc này cơ bản là không thể.
Biểu hiện ngoài mặt của Tống Lễ Hòa và Quách Thiên Thành, hòa hợp êm ấm. Nhưng, thầm kín sâu xa vẫn có một vài xung đột về quan niệm và tư tưởng, việc này không liên quan đến ân oán cá nhân. Trên thực tế, nhiều lúc bất đồng Đảng chính cũng là một kiểu xung đột quan niệm cầm quyền.
Bí thư quản người, chính quyền quản việc. Câu nói này không phải không có đạo lý, nhưng vấn đề là Bí thư cũng phần lớn là từng bước một thăng chức lên. Không một lãnh đạo nào có thể nói bản thân từ lúc bắt đầu tham gia công tác liền đảm nhận chức vụ Bí thư. Đây là việc không thể.
Cứ như vậy, thường thường người đứng đầu Đảng ủy địa phương cũng sẽ tham dự hoặc nhúng tay vào xây dựng và phát triển kinh tế của địa phương. Việc này phải xem là nắm ở độ nào.
Bên tỉnh Cam Châu, Tống Lễ Hòa vẫn xem là rất được. Nhưng, Quách Thiên Thành xem ra vẫn hơi bất mãn. Mà hiện tại, Quách Thiên Thành làm như thế chính là muốn có thể lôi kéo Nhiếp Chấn Bang.
Tập đoàn Hoa Hạ, tuy nói không phải là xí nghiệp của tỉnh Cam Châu, cũng không quy về tỉnh Cam Châu quản lý. Nhưng, trung ương lại cho Nhiếp Chấn Bang thân phận của một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Cam Châu, đây mới là quan trọng nhất. Cứ như vậy tương hỗ với nhau, liền có khả năng hợp tác.
Quách Thiên Thành rất khéo nói, nói với Nhiếp Chấn Bang một vài hiểu biết trước đây ở thủ đô, lúc đảm nhiệm Trưởng ban Ban Dân chính, lại thảo luận một hồi, chuyện động đất ở Vân Thục tỉnh Ba Thục lần này. Đối với biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang trong trận động đất, Quách Thiên Thành càng thêm ca ngợi.
Người ở chốn quan trường không nhất định ai cũng đều thích nói lời vô nghĩa, nhưng có thể chắc chắn ai cũng biết nói lời vô nghĩa.
Chí ít, trình độ nói chuyện của Quách Thiên Thành cũng không kém. Sau một hồi lôi đông kéo tây, quan hệ của hai người vô hình trung đã xích gần lại khá nhiều.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Quách Thiên Thành mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp! Lần này, tập đoàn Hoa Hạ sắp bước vào giai đoạn xây dựng cơ bản. Đây chắc chắn là việc lớn, kế sau đây công việc của Chủ tịch Nhiếp sẽ trở nên bận rộn.
Nhiếp Chấn Bang cười gượng, lời nói của Quách Thiên Thành có hàm ý, ba mươi ngàn mẫu đất của công trình xây dựng cơ bản, nếu quy đổi thành diện tích đất, căn cứ một mẫu đất sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông để tính, mười ngàn mẫu, chính là sáu triệu sáu trăm sáu mươi ngàn mét vuông. Ba mươi ngàn mẫu, có thể nói đã đủ để trở thành một thành phố Cam Lam mới khác.
Ở đây, may mà xây dựng chủ yếu đều lấy nhà xưởng làm chủ. Ở đây, lợi nhuận ẩn chứa cũng cực kỳ lớn. Không nói đến cả nước có bao nhiêu người đang nhìn vào đây, chỉ nói đến nội bộ tập đoàn, đoán chừng mấy vị Phó tổng đều đang dán mắt vào.
Bất kỳ đơn vị nào, bất kỳ lãnh đạo nào, làm xây dựng là kiếm nhiều tiền nhất, cũng nhiều thành tích chính trị nhất. Cho nên, bất kể là lãnh đạo nào, sau khi nhậm chức đều sẽ suy tính đến việc làm xây dựng. Vì, đây không những đại diện cho thành tích chính trị, còn đại diện cho lợi ích thật sự trong đó.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch Thiên Thành đã nhìn thấy.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang hơi chút tự chế giễu mình, nói:
- Chủ tịch Thiên Thành, nói một câu chân thành, cảm giác hiện nay của tôi giống như đặt trên lửa than. Tôi đang trong quá trình bị nung nấu.
- Ha ha, thôi, thôi, không nói nhiều chuyện này nữa. Nhà nào cũng có chuyện khó nói. Chủ tịch Thiên Thành! Lần này, tập đoàn Hoa Hạ định cư tỉnh Cam Châu, về sau chúng ta là láng giềng rồi. Giữa láng giềng với nhau, khó tránh khỏi sẽ bàn luận việc nhà người khác. Lúc đó, vẫn cần Chủ tịch Thiên Thành khoan dung nhiều.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói.
Những lời nói này, Nhiếp Chấn Bang cũng có suy tính qua. Lần này, Quách Thiên Thành đã bày tỏ thái độ. Nếu mình tiếp tục giả ngây giả ngô, cũng không phải là không được, nhưng như vậy, khó tránh khỏi có vẻ không được phúc hậu. Liên tục cân nhắc, Nhiếp Chấn Bang vẫn tỏ thái độ rất thấp, chủ động nhắc đến chuyện này.
Quách Thiên Thành lúc này mang vẻ tươi cười, chốn quan trường, có lúc - cần - không phải là thứ khác, cũng hoàn toàn không phải là hành động gì chân thành, cần, vẻn vẹn chỉ là một thái độ, một kiểu thái độ thiện ý.
Lập tức, cũng mỉm cười, nói:
- Chủ tịch Nhiếp khách sáo rồi.láng giềng hài hòa, chính trị doanh nghiệp cũng yên ấm, đây vốn dĩ là tất cả suy nghĩ của tôi. Vả lại, tập đoàn Hoa Hạ định cư ở Cam Châu, đối với kinh tế Cam Châu thúc đẩy phát triển rất lớn, tôi vui mừng còn không kịp, sau này, liên hệ nhiều, kết nối nhiều nhé! Tôi tin rằng, hợp tác cùng Chủ tịch Nhiếp, tuyệt đối không vấn đề gì.
Quách Thiên Thành rất vui vẻ, vì, về việc này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang, không còn nghi ngờ gì nữa đã biểu lộ rõ ràng, vẫn là khuynh hướng hợp tác. Có được một tín hiệu này, mục đích lần này đã đạt được.
Sau khi giải tán, Quách Thiên Thành lúc này cũng không còn hơi rượu, cự tuyệt đề nghị muốn đưa ông ta về nhà của Nhiếp Chấn Bang, tự mình gọi xe rời khỏi.
Nhiếp Chấn Bang ngồi lên xe, lái xe hướng về phía tập đoàn, lúc này, trước mặt, trên ghế phụ lái, Thư ký Vân Phi lại cầm lấy máy tính, ra dáng giải quyết việc chung, nói:
- Chủ tịch Nhiếp! ngày kia là sinh nhật Phó Tư lệnh Trương của Quân khu Tây Bắc, tổ chức tiệc sinh nhật tại khách sạn 81 quân khu Tây Bắc. Ngài đến lúc đó phải qua đó một chuyến. Ngoài ra, về sự việc của tỉnh Cam Châu, kiến nghị của riêng tôi, Chủ tịch Nhiếp - ngài vẫn nên bàng quan mới được.
Dứt lời, lông mày Nhiếp Chấn Bang lập tức chau lại. Lời nói của Vân Phi khiến Nhiếp Chấn Bang rất không hài lòng. Thư ký, cần phải có giác ngộ của Thư ký, cần có đủ bổn phận tuân thủ nghiêm ngặt.
Hiện tại xem ra, Vân Phi cũng không làm tốt điểm này, những lời vừa rồi, nghe có vẻ hết sức cung kính. Nhưng, trong lời nói biểu hiện tất cả ý ra ngoài vẫn không phải là lời của một Thư ký nên nói. Việc này là gì? Lãnh đạo làm gì vẫn cần một cấp dưới như cô đến chỉ đạo sao?
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Về việc sắp xếp lịch trình, cô ghi nhớ một chút, trước tiệc rượu một ngày thông báo cho tôi một tiếng. Ngoài ra, quà cho Phó Tư lệnh Trương, cô tự sắp xếp, tôi không hỏi đến nữa.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang chuyển đề tài, nói:
- Đồng chí Vân Phi, công việc của Thư ký cô cần tận tâm tận lực, có vài việc không nên lo lắng, cũng đừng lo lắng làm gì. Tôi không hy vọng có lần sau nữa.
Câu này, Nhiếp Chấn Bang nói một cách tương đối tàn nhẫn. Tuy không có điểm lộ ra, nhưng, ý bên trong đã biểu đạt ra. Điều này khiến Vân Phi hơi ngượng nghịu, gật gật đầu, tỏ vẻ hơi ấm ức:
- Dạ! Tôi hiểu rồi.
Trong lòng Vân Phi lại nguyền rủa, nếu không phải thủ trưởng sắp xếp mình giúp đỡ và nhắc nhở nhiều, mình không tự mình mà chạy qua đây làm Thư ký cái cóc khô gì. Bây giờ thì tốt rồi, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú.
Nhưng, những lời này, Vân Phi không dám chính diện mà nói ra. Mấy ngày làm việc gần đây, Vân Phi cũng hiểu ra một đạo lý. Ở đơn vị này, khác biệt trên dưới có giới hạn rất nghiêm khắc. Ở đây thật không giống với đơn vị trước đây của mình, tùy tâm tùy ý, muốn thế nào thì thế ấy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này ngồi ở ghế phía sau nhìn qua kính chiếu hậu thấy biểu hiện của Vân Phi, Nhiếp Chấn Bang không nói thêm gì. Việc này, cần phải tự mình lĩnh hội và tự hiểu. Việc này cũng giống như một vài quan hệ của mình và tỉnh Cam Châu. Tống Lễ Hòa tuy là Bí thư, nhưng đã lớn tuổi hoàn toàn không phải là đối tượng hợp tác lâu dài. Cho nên, Nhiếp Chấn Bang lựa chọn Quách Thiên Thành, đây chính là một kiểu chọn lọc.
Đương nhiên, nói như vậy hoàn toàn không có nghĩa là cần phải trở mặt với Tống Lễ Hòa, hoàn toàn không phải như vậy. Chỉ là nói, lúc thích hợp, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ thiên hướng về Quách Thiên Thành mà thôi.
Hiện tại, Vân Phi cũng đối mặt với một loại lựa chọn, mấy lời vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu, có thể không phải Vân Phi muốn nói như vậy, gợi ý mớm lời có thể là đến từ cấp trên. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang không quan tâm, Vân Phi nếu thật không biết lựa chọn, không biết quy củ, vậy đến lúc đó, mình cũng không để điều chỉnh công tác của Vân Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận