Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1128: Tiệc chiêu đãi của Lý Hồng Anh.

Nói đến phương án, nói đến chính sự, Lý Hồng Anh không dám chậm trễ chút nào. Lần này báo cáo, đúng là có chuyện cần phải báo cáo thật, nhưng quan trọng hơn là, Lý Hồng Anh muốn thăm dò một chút. Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, tình cảnh và địa vị của Lý Hồng Anh cũng có chút khó khăn.
ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, thoạt nhìn dường như có vẻ không tệ, là chủ quản công tác tuyên truyền của toàn tỉnh, phụ trách mảng phát thanh truyền hình, tin tức, truyền thông và xuất bản. Nhưng chuyện nhà mình mình biết, xếp hạng Trưởng ban Tuyên giáo trong tình, tuy không thấp, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu so với Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Lưu Hiểu Mẫn.
Lúc trước, trong bộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Lũng Tây, mỗi người đều mang tâm tư riêng. Đây là thời thế tạo anh hùng, nhân tố do hoàn cảnh mà tạo thành. Hồ Thượng Chí bị bệnh nặng, Lưu Chấn Đào lại quá mạnh mẽ, tạo thành cục diện Bí thư, Chủ tịch ngang hàng. Hơn nữa, dụng tâm của một số ủy viên thường vụ đã tạo nên cục diện giằng co này.
Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, sự cân bằng quyền lực của tỉnh Lũng Tây bị phá vỡ, tiếp đó, cải tổ là một xu thế tất yếu. Như vậy, trong những cuộc tranh giành mới, mình sao có thể đủ để chiếm thế chủ đạo. Đây là vấn đề mấu chốt mà Lý Hồng Anh gặp phải.
Mà hiện tại, Lý Hồng Anh tới báo cáo, chính là muốn thử nghiệm một chút, tìm hiểu thái độ của Nhiếp Chấn Bang.
Trầm ngâm một lát, Lý Hồng Anh hết sức cung kính, nói:
- Bí thư Nhiếp, chuyện là như vậy, gần đây, phía ban Tuyên giáo Trung ương nhấn mạnh phải đẩy mạnh vấn đề công khai thông tin cán bộ. Hiện giờ, các tỉnh thành trên cả nước, có không ít các cán bộ đã sử dụng Microblog, trực tiếp giao lưu với quần chúng, xem như mở một con đường cho dân nói, thúc đẩy sự tin tưởng của quần chúng đối với chính phủ.
Nói tới đây, Lý Hồng Anh mở một cuốn sổ ra. Đây là một lợi thế lớn nhất của việc giở sổ trong lúc báo cáo. Nếu không có sổ, đương nhiên sẽ khiến lãnh đạo có một ấn tượng vô cùng tốt, nhưng một khi quên cái gì sẽ khiến cho lãnh đạo có cảm giác không xem trọng công việc. Thà rằng cứ đặt sổ ghi chép ở trên bàn.
- Bí thư Nhiếp, hiện tại, người đứng đầu các tỉnh và khu tự trị Tây Bắc, Thảo Nguyên, Giang Bắc, Việt Đông và Thượng Hải cũng đã có Microblog. Kế hoạch của ban Tuyên giáo chúng tôi là đặc biệt lập một phòng chuyên phụ trách trang cá nhân của Bí thư. Thư ký Hạ sẽ là người phụ trách chính cùng với ba đến năm đồng chí điều ra từ ban Tuyên giáo. Phòng này sẽ có trách nhiệm thông báo các tin tức công tác của Bí thư và phụ trách sửa chữa các vấn đề về mạng.
Lúc này, Lý Hồng Anh dừng lại một chút, nhìn nhìn Nhiếp Chấn Bang, tiếp tục nói:
- Ban Tuyên giáo thiết nghĩ, việc duy trì hoạt động hàng ngày sẽ do phòng này đảm nhiệm, đồng thời cũng đảm nhiệm luôn việc trả lời thắc mắc, từ đó chọn ra một số vấn đề có tính trọng yếu và mấu chốt để chuyển cho Bí thư. Như vậy cũng có thể giảm bớt gánh nặng công việc cho Bí thư.
Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống. Khi Lý Hồng Anh dứt lời, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư. Microblog là một hiện tượng mới, xuất hiện cùng với sự phát triển của internet và truyền thông, một loại giao lưu và kết nối mới.
Bí thư có Microblog đã không phải là chuyện lạ lẫm gì. Trước đây, lãnh đạo đứng đầu hai tỉnh Tây Bắc và Việt Đông mở Microblog, lúc đó còn có một số báo chí đưa tin.
Không thể phủ nhận, đây đúng là một cách thức giao lưu trực tiếp với quần chúng, có thể có hiệu quả trực tiếp trong việc giám sát và xúc tiến trong quá trình xây dựng và phát triển kinh tế, xây dựng mối quan hệ giữa Đảng và nhân dân, mở ra một con đường rộng mở cho người dân nói. Phương án mà Lý Hồng Anh đưa ra cũng chính là ý của trung ương. Làm người đứng đầu của một tỉnh, không nói là trăm công nghìn việc thì cũng là công việc ngập đầu, dành thời gian ra để chơi mạng xã hội là điều không thể nào. Phương án của Lý Hồng Anh là rất hợp lý. Có một người chuyên phụ trách duy trì hoạt động của trang đó, post lên những vấn đề quan trọng.
Nhưng, trong chuyện này tồn tại hai vấn đề. Như vậy, sau khi trang Microblg mở ra, có thể đưa đến tác dụng của việc mở rộng ngôn luận không, điều này rất khó nói.
Nghĩ tỡi đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn Lý Hồng Anh nói:
- Trưởng ban Hồng Anh, mở Microblog là một đề nghị hay. Một mặt là hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương. Mặt khác coi như là mở đường cho dân nói. Nhưng, trong công tác duy trì hoạt động của trang này, tôi cảm thấy vẫn cần có một quy củ nhất định.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Với thời gian của tôi mà nói thì nhất định không có thời gian để chú ý tới trang này hàng ngày. Tôi thấy như vậy đi, mỗi cuối tuần, tôi sẽ giành ra hai ngày để trả lời các vấn đề của quần chúng. Thời gian còn lại, trang này sẽ để cho văn phòng xử lý. Nhưng, nguyên tắc chung là tất cả các trang đều không được cắt bỏ. Mỗi cuối tuần, sau khi trả lời các vấn đề sẽ tiến hành tập hợp và chỉnh lý một lần. Bảo đảm công luận trực tiếp đó chính là ý của tôi.
Nhiếp Chấn Bang nói xong, lập tức khiến cho vẻ mặt Lý Hồng Anh hiện lên một tia khiếp sợ và khâm phục, nhưng trong lòng cũng có chút cảm xúc.
Mọi người đều nói Nhiếp Chấn Bang có năng lực, nói Nhiếp Chấn Bang là người giỏi làm kinh tế. Người ngoài thì thấy Nhiếp Chấn Bang là người quá may mắn, sản nghiệp Nhiếp Chấn Bang lựa chọn, dân chúng nơi Nhiếp Chấn Bang đến đều toàn lực ủng hộ. Nhưng bây giờ Lý Hồng Anh mới thấy loại ủng hộ này cũng không phải vô duyên vô cớ mà có. Một con người luôn để người dân trong lòng mình, xứng đáng nhận được sự ủng hộ đó.
Công việc của Bí thư Tỉnh ủy bận như vậy, vậy mà Bí thư có thể đối xử với loại Microblog này như vậy. Không thể không nói, loại thái độ này khiến cho người ta thực sự khâm phục. Anh không nói, tôi không nói, ai biết được trang này là do Bí thư Nhiếp tự mình trả lời. Có lẽ những người dân có ý kiến hoặc phản hồi cũng sẽ không ngờ là như vậy.
Lập tức, Lý Hồng Anh cũng gật đầu nói:
- Bí thư, tôi nghe chỉ thị và sự sắp xếp của ngài.
Nói xong chính sự, lúc này Lý Hồng Anh cũng cười nói:
- Bí thư, nói xong chính sự rồi, thật ra, có có một việc tư tôi muốn nói vỡi Bí thư Nhiếp một chút.
Lông mày Nhiếp Chấn Bang nhíu lại, rồi lại mỉm cười nói:
- Ha ha, thật là không giống với tác phong của Trưởng ban Hồng Anh. Trong tỉnh dều nói Trưởng ban Hồng Anh là người làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, tư thế hiên ngang. Tại sao bây giờ lại ấp úng như vậy. Có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm chủ thì cứ việc nói.
Lý Hồng Anh cười nói:
- Bí thư, tối mai, nếu Bí thư không bận gì thì tôi và ông xã muốn mời Bí thư đến nhà tôi.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Lý Hồng Anh làm vậy đã coi như một loại biểu hiện thái độ. Nhiếp Chấn Bang lập tức rất sảng khoái nói:
- Được, tối mai, tôi nhất định sẽ đến.
Tiễn Lý Hồng Anh về chưa đến năm phút đồng hồ, dưới sự dẫn đường của Hạ Cương, giám đốc Sở Tài chính Vương Triệu Hải cũng đã đi vào.
Vương Triệu Hải chừng năm mốt tuổi, dáng người bậc trung, người hơi béo, nhìn người khiến cho người ta có cảm giác rất khôn khéo.
Nhiếp Chấn Bang cũng không đề ý tới điều này lắm. Bây giờ, Nhiếp Chấn Bang sớm đã trải quan giai đoạn nhìn mặt bắt hình dong rồi. Mọi người đều ăn cơm giống nhau, trên thế giới này, mỗi người có một vẻ, đó chỉ là một phương diện mà thôi. Nếu là người đứng đầu một tỉnh mà dựa vào thiện cảm hay ác cảm đối với một người mà làm việc thì cũng không phải một lãnh đạo tốt.
Hơn nữa, đổi lại, nhìn ở một góc độ khác thì làm một Giám đốc Sở Tài chính cũng cần phải khôn khéo một chút, tính toán cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Vương Triệu Hải vô cùng câu nệ, đứng ở cửa phòng, không có hành động gì lớn, giống như học sinh đang đợi thầy cô gọi vào.
Nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang nhìn thẳng tới, trên mặt Vương Triệu Hải lộ vẻ mỉm cười, tỏ ra cung kính, gật đầu nói:
- Bí thư, xin chào ngài!
Vương Triệu Hải lúc này trong lòng có chút bất an. Bí thư Nhiếp tìm mình nói chuyện, sau khi nghe tin này, Vương Triệu Hải đã bắt đầu chuẩn bị.
Trong lòng ông ta hiểu rất rõ vị trí này của mình vô cùng quan trọng. Tay cầm tài chính của toàn tỉnh, đây là một vị trí mấu chốt. Thử nghĩ mà xem, nếu Bí thư đã phê mà lại không lấy được tiền tử mình thì không phải là khiến Bí thư Nhiếp khó chịu sao. Về tình về lý, Bí thư Nhiếp nhất định sẽ không bỏ qua bộ phận tài chính. Không nói là nắm sở Tài chính trong tay nhưng gọi mình đến là điều tất nhiên.
Khi Vương Trệu Hải còn đang dò dự, Nhiếp Chấn Bang liền lên tiếng:
- Giám đốc Sở, đến rồi à. Mời vào.
Nghe đến đây, Vương Triệu Hải rất tự giác, đến ngồi xuống ghế đối diện Nhiếp Chấn Bang, đặt cặp công văn ở bên cạnh, lấy ra một cuốn sổ.
Bên cạnh, Hạ Cương bưng một ly nước lạnh tới, đặt trên bàn:
- Giám đốc Vương, mời uống trà.
Nói xong, Hạ Cương tự giác lui ra ngoài và khép của phòng lại.
Nhìn Vương Triệu Hải, trong lòng Nhiếp Chấn Bang khẽ trầm tư một chút rồi mở miệng nói:
- Giám đốc Vương, anh chính là thần tài của tỉnh ta. Công tác tài chính là đại sự liên quan đến quốc kế dân sinh. Tiền lương của toàn thể cán bộ lãnh đạo đảng chính, các xí nghiệp, công nhân viên chức toàn tỉnh đều phải trong đợi vào tài chính. Về mặt kiến thiết tỉnh, toàn bộ các công trình hạng mục cũng đều có liên quan mật thiết tới Sở Tài chính. Có thể nói, mọi ngành nghề đều có liên hệ tới Sở Tài chính. Sở Tài chính hoạt động tốt thì toàn tỉnh sẽ có một cơ sở và mở đầu tốt. Lần này, tôi bảo Hạ Cương gọi anh đến chủ yếu là muốn nghe anh báo cáo qua về tình hình tài chính của tỉnh.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, Vương Triệu Hải cũng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình rồi gật gật đầu, báo cáo:
- Bí thư, tổng hợp tài chính năm ngoái và quý một năm nay, tài chính của toàn tỉnh Lũng Tây có thể nói là đang tốt đẹp. Thu và chi tài chính vẫn khá cân đối.
Vương Triệu Hải căn bản là đang dùng cách báo cáo giống như trước đây vẫn thường làm. Nhưng còn chưa dứt lời thì Nhiếp Chấn Bang đã ngắt lời Vương Triệu Hải, nói thẳng:
- Giám đốc Vương, nói lại số liệu cụ thể đi. Như vậy mới có thể hình tượng và trực quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận