Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 895: Khiêu khích hay là thăm dò

Vân Phi vừa nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang đúng là có một chút ấn tượng, thực sự là lúc mình đi Bắc Kinh họp thì Vân Phi đúng là có gọi điện thoại cho mình để báo cáo chuyện này.
Nhớ rõ lúc đó đúng lúc mình có một chút việc quan trọng liền tạm thời đặt sang một bên, nhưng theo sự đẩy mạnh của đại hội thì mình lại quên mất. Nhiếp Chấn Bang hơi ngượng ngùng, ngừng một chút rồi lập tức nói:
- Thư ký Vân, cô thông báo một chút hai vị phó tổng giám đốc Lý, Đinh, à, ngoài ra bảo Trương Thắng Sơn cũng cùng đi một lúc, chúng tôi đi xem bức tường rào này.
Từ chi tiết cách gọi khác nhau của Nhiếp Chấn Bang liền nhìn ra được lúc này Nhiếp Chấn Bang đối với Trương Thắng Sơn là vô cùng bất mãn.
Lần trước, Trương Thắng Sơn một mình thuyên chuyển số tiền năm mươi triệu, đương nhiên xem như trên danh nghĩa là làm việc tốt, nhưng chuyện lén lút này bên tỉnh ủy Cam Châu Tống Lễ Hòa cũng từng nhắc tới, tỉnh Cam Châu vốn không phải là tỉnh giàu có gì, thành phố Cam Lam bỏ ra một số tiềnlớn như vậy, nếu không phải nhìn vào tập đoàn Hoa Hạ có ảnh hưởng tiếp theo và hiệu quả, lợi ích mang vào thì tỉnh Cam Châu tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng buông tha Trương Thắng Sơn như vậy.
Việc này hay lắm, chuyện phía trước vừa qua đi, bây giờ Trương Thắng Sơn lại làm ra một kế hoạch như vậy, hơn nữa việc này chỉ sợ là chuyện đã có mưu tính trước, chậm không làm, sớm không làm, cố tình phải chờ tới khi mình đi Bắc Kinh tham gia đại hội hai mươi mốt mới làm.
Hơn nữa, tường rào diện tích ba vạn mẫu không phải một công trình lao động giản đơn, việc này tiêu tốn ít nhất cũng là mấy triệu thậm chí mấy chục triệu đồng.
Càng đáng giận hơn chính là lại làm xong trước khi mình trở về, tạo thành chuyện đã rồi, đây là một loại coi thường đối với mình. Trương Thắng Sơn rất rõ ràng không cọi mình là một Chủ tịch Hội đồng quản trị, đây là đang khiêu khích hoặc là đang thử dò xét điểm mấu chốt của mình, nếu mình không hề có động tác gì thì tiếp theo sợ là sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí mất quyền lực của mình.
Nhiếp Chấn Bang và Vân Phi đi ra văn phòng rồi xuống lầu, ở đại sảnh bên khu làm việc đúng lúc gặp được Đinh Vi Quang cũng từ trong một thang máy khác đi ra.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Đinh Vi Quang dừng bước, chủ động tiến lên chào hỏi:
- Ông chủ, đã về rồi.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, nhìn Đinh Vi Quang hỏi:
- Lão Đinh, chuyện xây dựng tường rào lần này anh có biết không?
Đinh Vi Quang nghe thấy những lời này, trên mặt cũng có chút xấu hổ, lập tức gật đầu nói:
- Biết thì biết, chỉ có điều, ông chủ, anh biết là đồng chí Trương Thắng Sơn, người này...
Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Chấn Bang liền ngắt luôn lời của Đinh Vi Quang:
- Lão Đinh, anh là phó tổng giám đốc thường vụ, giúp đỡ tôi chủ trì công tác toàn diện của tập đoàn Hoa Hạ đấy, khi có chuyện anh vẫn phải thiết thực hành động, nếu có thể quản lý được cục diện mới được.
Lời nói này cũng có chứa một chút ý tứ trách cứ, biểu hiện của Đinh Vi Quang làm Nhiếp Chấn Bang không vừa lòng lắm, năng lực Đinh Vi Quang miễn cưỡng cũng đủ, nhưng Đinh Vi Quang người này không đủ quyết đoán và khí phách, không có một loại oai phong, lề lối của phó tổng giám đốc thường vụ mà có một chút ý tứ giống như người hiền lành.
Tính cách như vậy tuyệt đối không được, giống như lần này, nếu Đinh Vi Quang có thể đủ mạnh mẽ, cứng rắn một chút thì Trương Thắng Sơn dựa vào cái gì mà làm ra chuyện này.
Nhìn thấy trên mặt Đinh Vi Quang lộ vẻ xấu hổ, Nhiếp Chấn Bang cũng không tiếp tục trách cứ, gật đầu nói:
- Cùng nhau đi, tôi muốn xem đồng chí Trương Thắng Sơn làm ra một tường rào thế nào.
Chỗ xem tường rào cũng không quá xa, dù sao bây giờ toàn bộ khu vực nhà xưởng của tập đoàn Hoa Hạ tổng cộng diện tích ba mươi ngàn mẫu, nên dời thì cũng đã toàn bộ dời rồi, bây giờ toàn bộ cũng đã rào lại, tùy tiện nhìn ở chỗ nào cũng giống nhau.
Liền chọn chỗ cách tòa nhà văn phòng không xa, bên này đã là đoạn đường trong khu Khu công nghệ, tất cả tường rào đều tiến hành quét sơn, dùng sơn mầu trắng quét phẳng sáng bóng, phía trên còn viết lên chữ quảng cáo, như kiểu: Chất lượng tốt hiệu suất cao, xây dựng tốt khu sản xuất tại Cam Châu của tập đoàn Hoa Hạ, tập đoàn Hoa Hạ xin chào nhân dân Cam Châu vân vân...
Nhiếp Chấn Bang và Đinh Vi Quang đứng ở bên cạnh tường rào, chỉ chốc lát sau, hai chiếc xe một trước một sau lái tới ngừng ở ven đường, cửa xe mở ra, phó tổng giám đốc Lý và Trương Thắng Sơn đều từ xe chuyên dụng đi xuống.
Phó tổng giám đốc Lý lúc này nét mặt cũng hơi có vẻ xấu hổ, nhưng còn Trương Thắng Sơn giờ phút này lại dáng vẻ dường như không có việc gì, nhìn Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh xem tường rào này xây dựng cải tạo thế nào?
Nói xong, Trương Thắng Sơn tạo ra một dáng vẻ khổ không thể tả, kể khổ:
- Chủ tịch Nhiếp, anh không biết chứ sau khi giải phóng mặt bằng xong thì nội bộ tập đoàn lần lượt nhận được một số tin báo, trong công trường xây dựng của chúng ta thỉnh thoảng sẽ có một số người không được phép ra vào, bên trong thỉnh thoảng sẽ rơi một số cây cối, cáp điện vân vân. Cho nên, tổng hợp suy xét lại thì chúng tôi liền xây dựng tường rào, như vậy có thể ngăn chặn chuyện xảy ra trộm cắp.
Trương Thắng Sơn vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt có chút tránh né, nhưng chợt lóe rồi biến mất, thay vào đó lại là một loại ánh mắt chờ mong.
Thoạt nhìn thì giống như đang chăm chú lắng nghe, như chuẩn bị nghe lãnh đạo chỉ đạo, dạy bảo, chờ đợi lãnh đạo khen ngợi.
Điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang nhíu mày, Trương Thắng Sơn rõ ràng là đến có kèm chuẩn bị, lời nói vừa rồi này thì đường đường chính chính điểm xuất phát là tốt, nhưng mặt này cũng mang theo sự khiêu khích và dò xét nghiêm trọng. Lập nên tập đoàn Hoa Hạ là mấy xí nghiệp quân đội lớn trong nước xác nhập thành lập ra, Bộ là Bộ mới, bộ máy là bộ máy mới, hơn nữa trung ương vì tính đến việc Nhiếp Chấn Bang khai triển công việc nên để Nhiếp Chấn Bang ôm đồm chức vụ đảng chính, vừa là Chủ tịch Hội đồng quản trị vừa là Tổng giám đốc và là Bí thư Đảng ủy.
Điểm xuất phát là tốt, trung ương tin là năng lực của Nhiếp Chấn Bang mà làm những việc này là không có vấn đề gì, nhưng trung ương cũng không để ý đến một vấn đề lớn là vị trí của tập đoàn Hoa Hạ, làm cho Trương Thắng Sơn có thời cơ lợi dụng, dựa vào nhà máy số Ba Tám nên Trương Thắng Sơn giống như “Rắn địa phương”, lúc này Nhiếp Chấn Bang là “Rồng qua sông” nên việc bị nắm khuỷu tay cũng là khó tránh khỏi.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ cười nói:
- Đồng chí Trương Thắng Sơn, xem ra anh vẫn rất quan tâm đến lợi ích tập thể nhỉ.
Những lời này, khiến vẻ mặt Trương Thắng Sơn lộ vẻ vui mừng, nhưng trên mặt vẫn có vẻ vô cùng khiêm tốn nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh quá khen.
Lợi ích của ập đoàn chính là lợi ích của chúng ta, Trương Thắng Sơn tôi từ trước đều lấy công ty, lấy nhà máy là nhà.
Lời nói này, Trương Thắng Sơn nói tiếp mà không dừng chút nào, lời lẽ chính nghĩa, thoạt nhìn thật đúng là một thái độ chí công vô tư.
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một chút, chuyện có thể có một nhưng không thể lại xảy ra, lần trước có tiền lệ tham ô, nếu lần này mình không hành động nữa, vẫn là “Cầm nhẹ để nhẹ”, nếu chẳng quan tâm thì Trương Thắng Sơn chỉ có thể là lại càng làm trầm trọng thêm. Thậm chí, có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền, làm cho phó tổng giám đốc Lý và Đinh Vi Quang đều phát sinh thay đổi tư tưởng, để đến lúc đó thì mình - Một Tư lệnh tay không, sẽ không dễ khai triển công việc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống, rất nghiêm túc nói:
- Tôi thật ra thật không ngờ phó tổng Trương còn có giác ngộ như vậy, tôi thật ra muốn hỏi một câu, hiện giờ trong hoàn cảnh việc xây dựng cơ sở phương tiện còn chưa bắt đầu, đấu thầu còn chưa tiến hành thì ở mặt này rốt cuộc có đồ vật gì đó để trộm cướp hay sao? Có đáng để đồng chí Trương Thắng Sơn tiêu phí nhiều tiền như vậy để xây dựng tường rào này.
Lời của Nhiếp Chấn Bang lập tức làm sắc mặt Trương Thắng Sơn biến đổi một chút, toàn bộ công trình tường rào Trương Thắng Sơn tự tin có rất nhiều lý do có thể cho Nhiếp Chấn Bang không lời nào để nói, bất kể là từ góc độ hay phương diện nào đều có thể như thế. Nhưng lúc này Nhiếp Chấn Bang chỉ một chút liền nắm chặt vấn đề trung tâm, điều này làm cho Trương Thắng Sơn hoàn toàn hết chỗ nói.
Cười mỉa một chút, ánh mắt của Trương Thắng Sơn có chút mất tự nhiên, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch Nhiếp, lời nói này tuy rằng còn chưa chính thức khởi công nhưng tóm lại vẫn sẽ có một chút gì đó như vậy. Cái này đều là chúng ta lấy ra từ khoản giải phóng mặt bằng, lại để những dân làng này dọn đi rồi thì chúng ta không phải bị thua thiệt sao? Trong khoảng thời gian này, tôi nghe nói rất nhiều phòng ở đều bị những dân làng này đập đi, ngói đều phân loại toàn bộ mang đi, đây không phải xói mòn tài sản nhà nước sao?
Nhiếp Chấn Bang nở nụ cười lạnh, Trương Thắng Sơn già mồm ra sức át lẽ phải, Nhiếp Chấn Bang xem như lĩnh giáo, nhìn Trương Thắng Sơn, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Phó tổng Trương thật ra lại là tư tưởng, giác ngộ cao, tôi làm sao lại không nhìn ra được chứ? Phó tổng Trương, nếu như vậy tôi cũng muốn hỏi anh một câu, tôi nhớ là lúc trước sau khi tôi đến bên này, sau khi tham ô năm mươi triệu tài chính thì tôi ở trong hội nghị thường vụ tập đoàn coi như đã nói rõ ràng: Tài chính tập đoàn áp dụng chính là chế độ một cây bút, tôi lại muốn hỏi một chút anh còn có tổ chức kỷ luật hay không, còn có nguyên tắc tính giai cấp hay không, việc lớn như vậy mà anh tự quyết thì trong mắt anh có còn bộ máy Đảng uỷ hay không, có còn tôi là một Chủ tịch Hội đồng quản trị hay không?
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang cũng không nhìn Trương Thắng Sơn, quay đầu nói với phó tổng giám đốc Đinh và phó tổng giám đốc Lý bên cạnh:
- Lão Đinh, lão Lý, tôi đề nghị lập tức mở hội nghị thường vụ tập đoàn, thảo luận riêng một chút vấn đề của Trương Thắng Sơn. Trong mắt không có tổ chức, còn ngang ngược muốn làm sao thì làm, anh cho là đây là “Một mẫu ruộng có ba phần đất” nhà anh ta sao?
Sở dĩ như vậy mục đích quan trọng nhất của Nhiếp Chấn Bang là muốn giết uy phong cùng khí thế của Trương Thắng Sơn, “Binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn” là nguyên tắc nhất quán của Nhiếp Chấn Bang. Nếu đối phương đã xông lên thì loại khiêu khích và thăm dò này không thể dễ dàng tha thứ, nhất định phải ra đòn mạnh để phản kích, cũng chỉ có như vậy mới có thể kinh sợ những người khác.
Sắc mặt của Trương Thắng Sơn thật sự không tốt, tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang không nhỏ, thậm chí là nói rất to, ở bốn phía đã tụ tập không ít công nhân viên chức trong tập đoàn, ánh mắt cán bộ ở tầng trung, dưới đều nhìn phía nơi này, lần này mặt mũi của Trương Thắng Sơn xem như hoàn toàn bị quét sạch.
Đinh Vi Quang cũng vội cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh bớt giận trước, việc làm của phó tổng Trương tôi cũng cho rằng là khá vượt quyền, nhưng anh xem chúng ta có nên đi sang phòng họp, đóng cửa lại để thảo luận một chút vấn đề này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận