Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 633: Vết đen của khu công nghệ cao.

Trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang tại thành phố Vọng Hải, Lý Cư Bằng đem văn kiện đặt lên bàn, thấp giọng báo cáo:
- Chủ tịch, đây là lịch làm việc trong một ngày của ngài, mời ngài xem qua.
Sau khi trở về từ Mĩ, cả thành phố Vọng Hải chào đón một đợt làn sóng đầu tư, lần này chính phủ Mĩ không hề chậm chạp, đã thể hiện tác phong làm việc với hiệu suất cao theo phong cách của người nước ngoài.
Cũng khó trách, hai gia tộc lớn là Rockefeller và Morgan tạo áp lực từ bên trên xuống, có muốn chậm cũng không được. Ở bên này, hai gia tộc vẫn đang đợi bàn giao công việc lần chót với Đằng Long.
Cứ như vậy, tốc độ thiết lập hệ thống tên miền quốc tế sẽ được tăng tốc. Sau khi trở về thành phố Vọng Hải, Ủy viên ban chấp hành Trung ương đặc biệt coi trọng chuyện này, ở Khu công nghệ cao bên này đã đặc biệt chuyển nhượng mười mẫu đất. Hiện giờ chủ thể công trình đã bắt đầu khởi công xây dựng.
Cùng lúc đó không ít các nhà máy Internet đều hướng về thành phố Vọng Hải, thậm chí có một số xí nghiệp đã trù tính chuyển đến Vọng Hải. Ở ngoài nước, một số hãng máy tính nổi tiếng và các công ty Internet cũng đều nhắm đến thành phố Vọng Hải. Hiện giờ việc thiết lập trụ sở chính ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương đã là mục tiêu chọn lựa hàng đầu của thành phố Vọng Hải
Lý Cư Bằng lần lượt báo cáo:
- Thưa Chủ tịch, 9 giờ sáng nay ngài sẽ tham dự lễ lý kết với tập đoàn máy tính Dell tại khách sạn thành phố Vọng Hải, 10 giờ rưỡi tiếp kiến đoàn người của tổng giám đốc điều hành của Google. Buổi trưa thiết đãi tiệc đoàn đại biểu các công ty Internet trong nước. Buổi chiều thị sát các khu công nghệ cao. Buổi tối chiêu đãi lãnh đạo Bộ thông tin truyền thông
Ngày này về cơ bản thời gian của Nhiếp Chấn Bang đã được xếp đầy hết cả rồi
Lông mày hắn cau lại, trên bàn làm việc có đặt một phong thư. Lúc này Nhiếp Chấn Bang mới trầm ngâm nói:
- Ký kết với hãng máy tính Dell, thông báo với Phó Chủ tịch Uông, để ông ấy đi thay mặt tôi là được rồi. Còn đoàn người của tổng giám đốc điều hành của Google tôi thấy có thể để Chủ tịch Uông đi ngồi cùng. Bữa tiệc buổi trưa thì mời đồng chí Cao qua đó. Còn buổi tối hãy quyết định lại đi, thật sự không được, tôi đã gọi điện cho thư ký Điền để ông ấy thay mặt tôi tới đó. Còn bây giờ thì chúng ta tới khu công nghệ cao bên đó. Đơn giản gọn nhẹ chọn một chiếc xe nhỏ là được rồi
Một chiếc Poussin màu đen, máy ảnh thì cũng là một chiếc có nhãn hiệu bình dân, không tiền hô hậu ủng đây mới thực sự là đơn giản gọn nhẹ. Về phía khu công nghệ cao, Nhiếp Chấn Bang không thông báo trước cho bí thư Triệu Phi, mang tính chất cải trang đi vi hành vậy
Phía trước Quách Tam Bảo quay đầu lại nói:
- Chủ tịch đến ban quản lý khu công nghệ cao à
Nhiếp Chấn Bang vội nói:
- Đừng đi đến đó vội, hãy đến nhà máy hóa chất Hồng Tinh xem một lúc đã
Xe nhanh chóng nổ máy, bên này An Quốc Ninh cũng cười nói:
- Chủ tịch, tôi cũng biết một ít về nhà máy hóa chất Hồng Tinh, nghe nói nhà máy này do người thân của đồng chí Triệu Phi xây dựng
An Quốc Ninh thật ra là người rất thông minh, vừa nghe được những lời của Nhiếp Chấn Bang liền nhạy bén nhận ra vấn đề có một số bất thường.
Lúc này lông mày Nhiếp Chấn Bang cau lại, đây là vấn đề quan hệ thân tình rồi, xem ra, những việc được nói trong bức thư, mười thì có đến chín phần là thật rồi.
Từ phía chính quyền thành phố bên này đến khu công nghệ cao thành phố Vọng Hải khoảng cách không quá xa, đoạn đường chỉ khoảng 20 cây số.
Sau khi xe đi vào trong khu công nghệ cao, hướng về phía ven đô, đoạn này nằm trong khu vừa mới được khai thác, một bên là thành phố, một bên là phong cảnh nông thôn. Mà nhà máy hóa chất Hồng Tinh nằm ở khu vực giao cắt giữa thành thị và vùng ngoại ô. Tại khu vực ven đô của khu công nghiệp, trên bờ sông Đại Xương, là một mảnh đất có diện tích chừng năm mươi sáu mẫu. Bốn phía tường cao sừng sững. Ở cổng lớn có một cái cửa mang phong cách cổ xưa rất truyền thống. Năm chữ lớn Nhà máy hóa chất Hồng Tinh, đã có chút loang lổ rồi, có thể thấy không ít chỗ nước sơn màu đỏ đã bị tróc ra rồi
Lúc này xe đỗ bên cạnh nhà máy hóa chất Hồng Tinh, cạnh chỗ tường vây xung quanh
Mấy người Nhiếp Chấn Bang xuống xe, có thể ngửi thấy trong không khí, hình như có mùi gì gây nhức mũi, hiện tượng này khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày, trong không khí toàn mùi gây khó chịu như vậy, còn nước sông có giống như trong bức thư kia nói không
Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Ra sông xem thế nào đi
Men theo con đường nhỏ bên cạnh bức tường vây quanh nhà nhà máy, Nhiếp Chấn Bang tích cực dẫn trước, đằng sau là An Quốc Ninh, Lý Cư Bằng và tài xế Quách Tam Bảo cùng đi tới
Từ nhà nhà máy đi đến bờ sông tầm hai ba trăm thước, rất nhanh mọi người đã đi ra bờ sông. Lúc này toàn bộ mặt sông đều đã biến thành màu đen
Con sông này đã ngừng chảy, trên thực tế đây là con kênh dài ba mươi cây số, chẳng qua người dân thành phố Vọng Hải gọi nó với cái tên tục là sông Đại Xương mà thôi
Lúc này gần mười mét mặt sông có thể nhìn thấy không ít cá chết, lật cả bụng trắng, nổi lềnh phềnh trên mặt nước, gió nhẹ thổi tới, khiến cho lúc nào cũng bốc mùi thối. Đằng sau nhà nhà máy hai cống nước thải xếp thành hàng rộng chừng một mét trực tiếp thải xuống sông Đại Xương, trong cống nước thỉnh thoảng lại có chất lỏng màu vàng có mùi khó chịu trực tiếp thải ra sông Đằng Xương
Thấy cảnh này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang chùng xuống, tức giận nói:
- Coi trời bằng vung, coi trời bằng vung rồi, không ngờ rằng, Vọng Hải, trong lịch sử là thành phố vệ sinh văn minh, là thành phố xanh sạch trong nhiều năm, vậy mà trong thành phố của chúng ta vẫn còn tồn tại những nhà nhà máy như vậy. Không có bất kỳ phương pháp xả nước thải, nước thải chất thải công nghiệp không thông qua xử lý mà trực tiếp xả ra môi trường, đây gọi là giết người bừa bãi. Điều này cho thấy họ đã không đếm xỉa đến những sắc lệnh đánh giá môi trường được ban hành bởi cục bảo vệ môi trường và quốc vụ viện.
An Quốc Ninh lúc này đi tới, thấp giọng nói:
- Chủ tịch, xin bớt giận. Chuyện này tạm thời không tiện làm lớn chuyện. Ngài xem, bên kia không ít nông dân đang nhìn chúng ta
Hướng theo ánh nhìn của An Quốc Ninh cách nhà máy khoảng 100 mét, trên mảnh đất trồng rau ven sông, có vài người thanh niên thỉnh thoảng lại nhìn sang bên này
Nhiếp Chấn Bang lúc này khá bình tĩnh nhưng vẫn nổi giận đùng đùng, liền quay sang Lý Cư Bằng nói:
- Cư Bằng, cậu hãy quay lại những hình ảnh này. Lão An, ông hãy lập tức gọi điện thoại cho Triệu Phi, tôi muốn hỏi ông ta cái chức Bí thư Ủy Ban ông ta định làm thế nào
Nhà nhà máy như thế này, vừa không phải là nhà máy công nghệ cao, vừa không phải là nhà máy bảo vệ môi trường, ngược lại là nhà máy tiêu hao năng lượng vào loại lớn, nhà máy có sản lượng thấp nhưng ô nhiễm cao. Nhà máy này dựa vào cái gì mà có thể gia nhập vào khu công nghệ cao này, dựa vào cái gì mà được hưởng chính sách ưu đãi ba miễn hai giảm, dựa vào cái gì mà được chính phủ cấp quyền ưu tiên. Tôi muốn hỏi ông ta rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra
Một người từ phía bờ sông đi tới, rồi đột nhiên phía đầu thôn có mười mấy người dân cũng từ đâu đi tới
Dẫn đầu là một nam giới trên dưới bốn mươi tuổi, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, những người này liền kích động, người thanh niên kia liền quay đầu phía mọi người nói lớn:
- Bà con ơi, chúng ta được cứu rồi, chúng ta viết thư gửi Chủ tịch có kết quả rồi, Chủ tịch thành phố đã đến rồi
Thời gian này Nhiếp Chấn Bang cũng thường xuyên xuất hiện trong những tin tức của đài truyền hình thành phố Vọng Hải, nên mọi người mới dễ dàng nhận ra, điều này không có gì là lạ cả
Bước lên trước một bước, bên cạnh, An Quốc Ninh và Lý Cư Bằng cũng đi tới, nhưng trong lúc này, mọi người dân lại đột nhiên quỳ hết xuống
Người thanh niên dẫn đầu nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi là chủ nhiệm của thôn Chương Thụ Cương, người viết cho ngài lá thư đó chính là tôi, xem như chúng tôi mong ngài đến đây. Chủ tịch Nhiếp, ngài hãy làm chủ trong chuyện này. Nhà máy hóa chất Hồng Tinh sống ngoài vòng pháp luật, trong phạm vi mười dặm người dân chung quanh thôn không còn đường sống rồi
Toàn bộ cảnh này khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh động, mười mấy người dân của thôn, nam nữ già trẻ, đồng loạt quỳ trước mặt Nhiếp Chấn Bang, nhiệm vụ này vô cùng nặng nề, đấu tranh nhưng không tiếng động
Lúc này Nhiếp Chấn Bang có hành động khiến người khác cũng vô cùng kinh ngạc, đột nhiên hắn cũng quỳ xuống, trầm giọng nói:
- Thưa bà con, mọi người hãy đứng dậy đi, mọi người làm vậy, Nhiếp Chấn Bang tôi hổ thẹn không dám nhận đâu
Nếu nói Nhiếp Chấn Bang lần này xuất hành, có phóng viên đi cùng, thì việc Nhiếp Chấn Bang quỳ xuống như vậy có chút thể hiện bên trong đó. Nhưng bây giờ Nhiếp Chấn Bang làm như vậy thì hoàn toàn là thành tâm thành ý rồi
Lúc này An Quốc Ninh gọi điện cho Thường vụ thành ủy. Bí thư ban lao động khu công nghệ cao Triệu Phi, vừa bắt máy, đã thấy tiếng cười của Triệu Phi vọng tới:
- Chào Trưởng ban thư ký, ngài là vị khách rất hiếm khi tới đây. Chủ tịch có gì dặn dò tôi à
Triệu phi làm ủy viên thường vụ thành ủy, về chức vụ vẫn còn cao hơn chức vụ An Quốc Ninh trong đảng tới nửa bậc. Lúc này nói như vậy cũng khiến cho An Quốc Ninh cảm thấy có chút thể diện
Nếu là trước đây, không chừng, nhất định sẽ chào hỏi vài câu, nhưng lúc này, Chủ tịch Nhiếp đang ở trước mặt, theo Chủ tịch Nhiếp một thời gian dài như vậy, An Quốc Ninh cũng chưa bao giờ thấy sắc mặt Chủ tịch Nhiếp trông lại khủng bố như vậy, sắc mặt trầm xuống, lại hạ giọng nói:
- Bí thư Triệu, Chủ tịch bây giờ đang ở chỗ nhà máy hóa chất Hồng Tinh, ông hãy lập tức đến ngay, Chủ tịch đang rất tức giận
Hạ điện thoại xuống, sắc mặt Triệu Phi cũng chùng xuống, vừa nghe thấy cái tên nhà máy hóa chất Hồng Tinh, Triệu Phi đã biết ngay là có chuyện gì rồi
Lúc này, Triệu Phi cũng không gấp gáp đến ngay, nếu mà đến ngay lúc này thì bản thân hắn không còn đường lùi rồi. Chuyện này, tốt nhất là vẫn để phía nhà máy hóa chất Hồng Tinh ra mặt mới được. Nghĩ tới đó, Triệu Phi liền nhấc điện thoại gọi cho Triệu Lực là ông chủ của nhà máy hóa chất Hồng Tinh
Vừa nhấc máy, phía bên kia đã có người nói:
- Anh Phi, có chuyện gì mà đích thân anh gọi điện thoại tới vậy
Ông chủ Triệu Lực của nhà máy hóa chất Hồng Tinh và Triệu Phi đều là những người xuất thân từ trong thôn mà ra, tính ra hai người còn có chút quan hệ họ hàng. Lúc này Triệu Phi trầm giọng nói:
- Gọi điện thoại lại đây, nhà máy của anh có chuyện rồi, người dân của thôn Chương Thụ Cương đã kể lại mọi chuyện với Chủ tịch rồi. Bây giờ Chủ tịch Nhiếp đang đứng bên ngoài nhà máy của anh, anh bây giờ lập tức đến đó ngay, có chuyện gì thì đáp ứng ngay
Bạn cần đăng nhập để bình luận