Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1074: Tâm tư của Hoàng Văn Vĩ.

Chuyện của nhà máy dệt Hồng Giang, Nhiếp Chấn Bang cũng không đi quan tâm nữa. Chức vụ càng cao thì tâm tình của Nhiếp Chấn Bang cũng từng bước tăng lên. Làm lãnh đạo, là nhân vật đứng đầu, điều cần làm là phải nắm phương hướng lớn, còn những chuyện khác tự nhiên sẽ có người đi làm.
Một lãnh đạo, nếu chuyện gì cũng quan tâm tới chi tiết thì không thể làm được gì cả.
Một lãnh đạo việc gì cũng phải tự làm thì không phải một lãnh đạo tốt. Đồng thời, lãnh đạo mà chuyện gì cũng muốn đích thân quan tâm thì quá mệt mỏi. Người như vậy thì về cơ bản là sẽ mệt mà chết mất. Hơn nữa, cấp dưới cũng sẽ có ý kiến, chuyện gì lãnh đạo cũng đã làm hết rồi, còn có cơ hội cho chúng tôi thể hiện sao?
Cho nên, đối với chuyện của nhà máy dệt Hồng Giang, sau khi từ nhà mát trở về, Nhiếp Chấn Bang cũng không quan tâm nữa. Trong vấn đề thay đổi ở nhà máy, mình đã thể hiện thái độ rồi, đã vẽ ra khung như vậy rồi. Còn những chuyện khác, Nhiếp Chấn Bang tin rằng cấp dưới có thể làm tốt. Đến lúc đó, mình chỉ cần nghe báo cáo là được rồi.
Trụ sở của Ủy ban Tỉnh ủy tỉnh Hồng Giang.
Trụ sở của tỉnh ủy tỉnh Hồng Giang là một tòa nhà đã có không ít nắm. Mặc dù toàn nhà không to lớn khí thế như những tòa nhà mới nhưng lại có bề dày lịch sử.
Trụ sở của Ủy ban nhân dân tỉnh tổng cộng có mười một tầng. Mỗi tầng có diện tích hơn hai ngàn mét vuông. Diện tích dường như rất lớn, nhưng trên thực tế, toàn bộ tòa nhà lại có vẻ khá chật chội. Không ít đơn vị đều làm việc ở đây. Ví dụ như Ban Tinh thần văn minh tỉnh, Ban Pháp chế tỉnh, Ban Tổng hợp…
Tầng mười một, ngoài hai phòng họp một lớn một nhỏ ra thì đều là văn phòng của các lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh.
Lúc này, Hoàng Văn Vĩ đang ở trong phòng làm việc của mình. Văn phòng một trăm mét vuông, vừa không có vẻ chật chội, lại không có vẻ xa hoa. Diện tích này đối với lãnh đạo tỉnh mà nói là vô cùng bình thường.
Là Phó chủ tịch thường trực tỉnh vừa mới nhậm chức, Hoàng Văn Vĩ hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số hai ở Ủy ban nhân dân tỉnh này. Các phương diện đãi ngộ đương nhiên là không thể thiếu.
Đứng ở trước cửa sổ, nhìn cảnh vật ở bên ngoài, vẻ mặt Hoàng Văn Vĩ có vẻ hết sức thản nhiên. Trước khi nhậm chức, đòn phủ đầu đó của Bí thư Nhiếp dường như cũng không ảnh hưởng mấy đến Hoàng Văn Vĩ.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Thư ký Tiếu Tiểu An từ bên ngoài đi vào, gõ cửa phòng nói:
- Chủ tịch, tư liệu mà ngài cần đều đã có rồi ạ. Đây là số liệu thống kê kinh tế của Hồng Giang ba năm nay.
Hoàng Văn Vĩ liền quay lại, ra hiệu nói:
- Ừ, đặt trên bàn cho tôi là được rồi.
Thư ký Tiếu Tiểu An được chọn sau khi Hoàng Văn Vĩ đã đến Hồng Giang nhậm chức. Biểu hiện của Tiếu Tiểu An khiến cho Hoàng Văn Vĩ rất hài lòng.
Mặc dù là lần đầu đảm nhiệm chức vụ thư ký, nhưng Tiếu Tiểu An lại không như những người mới làm, hết sức trầm ổn, luôn làm đâu ra đấy, đúng phận sự của mình. Đây là một tính cách khiến cho Hoàng Văn Vĩ vô cùng thích.
Thân là lãnh đạo, chọn được một thư ký tốt là rất quan trọng. Một người thư ký, nếu như làm không tốt, không thể lo lắng tốt cho cả cuộc sống và công tác của lãnh đạo là một chuyện vô cùng đau đầu. Thậm chí, nếu như bản chất của người thư ký không tốt còn có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới lãnh đạo.
Nhưng một thư ký tốt lại có thể giúp đỡ lãnh đạo rất nhiều, có thể gánh đỡ cho lãnh đạo rất nhiều gánh nặng.
Hiện giờ, Hoàng Văn Vĩ tương đối hài lòng về Tiếu Tiểu An.
Ở bên cửa sổ, nhìn về phía xa, bầu không khí của Hồng Thành cũng không tệ. Một tỉnh lấy du lịch làm thế mạnh nên tỉnh Hồng Giang làm rất xuất sắc trong việc bảo vệ môi trường. Mặc dù ở đây là trung tâm của Hồng Thành, nhưng bầu không khí và cảnh vật cũng đều tốt.
Một lúc lâu sau, Hoàng Văn Vĩ xoay người ngồi về vị trí của mình, giở tài liệu ra. Nửa tiếng sau, Hoàng Văn Vĩ đặt tài liệu trong tay xuống.
Lúc này, Hoàng Văn Vĩ có hơi giật mình. Con số thống kê kinh tế ba năm nay, đây là tư liệu mà Hoàng Văn Vĩ cố ý yêu cầu. Vì Nhiếp Chấn Bang đến Hồng Giang nhậm chức vừa được hai năm. Hoàng Văn Vĩ làm như vậy, chủ yếu là muốn xem, sau khi Nhiếp Chấn Bang đến Hồng Giang nhậm chức, tỉnh Hồng Giang đã thay đổi như thế nào.
Nhưng, không xem thì không biết, vừa nhìn sự thay đổi của số liệu, Hoàng Văn Vĩ lập tức kinh hãi. Hít một hơi, Hoàng Văn Vĩ nói:
- Không hổ là Nhiếp Chấn Bang. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, biến một tỉnh nghèo nàn khó phát triển đạt tới trình độ thu nhập bình quân là bốn ngàn tệ. Trong vòng hai năm mà tăng lên gấp bốn lần.
Là một lãnh đạo, chưa có loại người nào mà Hoàng Văn Vĩ chưa từng thấy. Phát triển gấp bốn lần trong vòng hai năm. Việc này khó thế nào, Hoàng Văn Vĩ hiểu rất rõ. Ít nhất, đổi lại là bản thân mình, Hoàng Văn Vĩ tự nhận mình không thể làm được.
Trầm ngâm một chút, Hoàng Văn Vĩ cũng đứng lên, đi tới cửa rồi nói với thư ký Tiếu Tiểu An:
- Tiểu An, bố trí một chiếc xe, chiều nay chúng ta đến Tỉnh ủy một chuyến.
Lúc này, Hoàng Văn Vĩ cuối cùng đã quyết định. Nhậm chức ở Hồng Giang, Hoàng Văn Vĩ hiểu rõ, đây là kết quả của mấy nhà ở thủ đô cùng tác động. Nhưng Hoàng Văn Vĩ cũng hiểu được, mình nên làm thế nào.
Mình đến Hồng Giang không phải để đối đầu với Nhiếp Chấn Bang. Dĩ nhiên, chuyện này là có ý muốn làm suy yếu thực lực của Nhiếp Chấn Bang. Nhưng Hoàng Văn Vĩ hiểu rõ, chuyện của Hồng Giang trước kia vốn là do Nhiếp Chấn Bang tạo ra. Đám người bị ngã xuống đó cũng không phải là người của Nhiếp Chấn Bang, cho nên chuyện này với Nhiếp Chấn Bang mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Chỉ là Nhiếp Chấn Bang không ngờ lại để cho người khác gặt hái thành quả của mình mà thôi. Nếu như Nhiếp Chấn Bang có nhược điểm gì đó, hoặc là Nhiếp Chấn Bang có vấn đề gì vi phạm kỷ luật thì Hoàng Văn Vĩ sẽ hết sức vui vẻ, nhưng lúc này thì không thể chỉ đơn giản vì phản đối mà phản đối. Nếu vậy, chưa nói đến Nhiếp Chấn Bang, cấp trên sẽ xử lý mình ngay. Kiểu đấu đá nội bộ vô nguyên tắc này không khác gì vuốt vảy rồng. Bất cứ ai cũng không được làm.
Cho nên, sau khi nhìn thấy thành tích của Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Văn Vĩ không cần suy nghĩ quá lâu liền hạ quyết tâm. Theo tình hình trước mắt mà nói, hợp tác với Nhiếp Chấn Bang chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Trong lúc còn đang suy nghĩ, lại vang lên tiếng gõ cửa, thư ký Tiếu Tiểu An đi đến, báo cáo:
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong rồi.
Hoàng Văn Vĩ gật gật đầu, đứng lên, đi ra khỏi văn phòng, xuống lầu. Tiếu Tiểu An mở cửa trước, Hoàng Văn Vĩ ngồi xuống, nói:
- Đến Tỉnh ủy.
Bên này, ở trong phòng làm việc, Nhiếp Chấn Bang và Chu Truyện Gia đang thảo luận chuyện thay đổi chế độ của nhà máy dệt Hồng Giang thì nhậ được điện thoại của Hoàng Văn Vĩ. Sau khi nghe tin Hoàng Văn Vĩ đang trên đường tới, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười đặt điện thoại xuống.
Sau khi gác máy, nhìn ánh mắt Chu Truyện Gia đang nhìn mình, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Điện thoại của Hoàng Văn Vĩ, nói là muốn tới đây báo cáo công việc, đang trên đường tới rồi.
Những lời này lập tức cũng khiến cho Chu Truyện Gia ngẩn người. Suy nghĩ một chút, Chu Truyện Gia cũng cười nói:
- Bí thư, xem ra, con người Hoàng Văn Vĩ này cũng không đơn giản.
Ý của Chu Truyện Gia, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu. Cục diện của Hồng Giang hiện giờ, rõ ràng là mình mạnh, Phương Viễn Sơn yếu. Hoàng Văn Vĩ lựa chọn như vậy là chính xác nhất. Quan hệ tốt với mình, mặc dù là Phương Viễn Sơn cũng không dám đắc tội, chỉ có thể lôi kéo thêm mà thôi.
Đương nhiên, nếu chỉ đơn giản như vậy mà cho rằng Hoàng Văn Vĩ chọn về phía mình thì chính là sai lầm. Đây nhiều nhất chỉ là một loại thể hiện thiện ý mà thôi. Nếu mình có chuyện gì, chỉ sợ, Hoàng Văn Vĩ không phải là người thứ nhất cũng là người thứ hai.
Đây là một loại hợp tác. Sự đoàn kết bên trong ban lãnh đạo mới là vấn đề chính. Cấp trên cũng không muốn thấy cũng không hy vọng nhìn thấy có tranh đấu trong nội bộ. Nếu vậy, chỉ có thể chứng tỏ, mình không xứng với vị trí đứng đầu.
Nghe Chu Truyện Gia nói, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Anh Chu, đã tới vị trí này, có mấy người là đèn cạn dầu chứ. Lựa chọn này của Hoàng Văn Vĩ là tất nhiên. Tôi cũng sớm đoán rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại quay lại chuyện của nhà máy dệt Hồng Giang, nói:
- Anh Chu, vấn đề thay đổi chế độ của nhà máy dệt Hồng Giang hiện giờ vấn đề chính vẫn là ở tư tưởng của công nhân viên nhà máy. Tổ công tác cũng phải suy xét đến vấn đề này, phải kiên nhẫn và cẩn thận, phải xâm nhập quần chúng, giải thích rõ ràng chính sách và quy hoạch với các công nhân viên. Thay đổi chế độ cũng không phải là bán đi, cũng không phải là tư hữu hóa, Nhà nước vẫn có cổ phần nhất định ở công ty, sẽ không để người ngoài làm xằng bậy. Làm xong chuyện này thì việc thay đổi coi như đã thành công một nửa rồi.
Nghe lời của Nhiếp Chấn Bang, Chu Truyện Gia gật đầu nói:
- Chỉ thị của Bí thư, tôi nhất định nghiêm chỉnh chấp hành. Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ vững công tác, dốc toàn lực để thay đổi chế độ của nhà máy dệt Hồng Giang.
Vì Hoàng Văn Vĩ đã sắp tới nên Chu Truyện Gia cũng biết điều, liền đứng dậy nói:
- Bí thư, không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.
Nhiếp Chấn Bang tự mình tiễn Chu Truyện Gia đến cửa phòng rồi trở về vị trí của mình. Không tới năm phút sau, ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa, Hồng Phong đi đến báo cáo:
- Bí thư, Phó Chủ tịch Hoàng đã đến.
Nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, đi ra khỏi bàn làm việc, có vẻ vô cùng nhiệt tình, nói:
- Phó Chủ tịch Hoàng? Mau mời vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận