Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 854: Sắp xếp trước khi đi

- Chấn Bang à! Tự mình cố gắng suy nghĩ một chút, con phải hiểu rõ, hiện nay, con đã đi đến trình độ này, đã là một trường hợp đặc biệt. Ở đây, còn bao hàm sự kỳ vọng sâu sắc của Nam lão, Viên tổng cùng với Bí thư Thẩm và đồng chí Kiều Dịch Nhân, nếu không, đổi lại là một người nào đó, việc này cũng không có khả năng, “tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường”, loại việc này, tự trong lòng con hiểu rõ là được. Chaa chỉ có một câu, đến cương vị công tác mới, nhất định phải nỗ lực làm việc, chín chắn, thiết thực, rõ chưa?
Giọng nói Dương Thắng Lợi một lần nữa từ trong ống nghe truyền đến.
Lời vẫn chưa nói thấu đáo, đến phạm vi cấp độ này, lời nói quá rõ ràng cũng không tốt. Một mặt, chuyện trong chính trị, không có giúp đỡ như vậy. Đang trong gian đoạn khởi bước, nhắc nhở một chút, dìu đi một đoạn, việc này là bình thường, cũng là cho phép được. Nhưng, đã đến cấp độ này, nhiều hơn nữa, chính là dựa vào bản thân.
Con đường sắp tới đi như thế nào, tất cả việc này đều phải dựa vào bản thân Nhiếp Chấn Bang nắm bắt, tính toán. Có hay không có thành tựu, toàn bộ dựa vào bản thân Nhiếp Chấn Bang. Trong tình huống này, không ai có thể giúp đỡ.
Sau khi gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang ngồi lại trên ghế trong thư phòng, hồi lâu không nói gì, Nhiếp Chấn Bang vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về những việc đã qua. Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, câu thành ngữ này xuất từ “Hoài nam tử. Nhân gian huấn”.
Đối với vấn đề này, dựa vào kỹ năng cơ bản tốt nghiệp đại học chính quy khoa Văn học ở thủ đô của Nhiếp Chấn Bang, cũng hết sức quen thuộc. Câu chuyện này, kể, ở khu vực biên cương, có một cụ già, có thể đoán trước họa phúc. Có một lần, ngựa nhà ông ta đã bị mất, chạy đến chỗ người Hồ. Hàng xóm bốn bên đều đến an ủi ông ta, ông cụ lại nói, các người sao biết được đây không phải là phúc?
Qua một thời gian, ngựa nhà ông cụ lại dẫn con tuấn mã của người Hồ trở về, hàng xóm bốn bên đến chúc mừng ông ta, ông cụ lại nói, các người sao có thể biết được đây không phải là họa?
Kết quả, con trai ông cụ, lại vì cưỡi con tuấn mã mà té ngã, gãy chân, trở thành một người què. Hàng xóm bốn bên lại đến an ủi ông ta. Ông cụ lại nói các người làm sao biết được đây không phải là phúc? Sau đó, người Hồ đột kích, thanh niên trai tráng ở biên cương đều cầm lấy vũ khí ra chiến trường, con trai ông cụ vì bị què nên may mắn thoát khỏi.
Câu chuyện này, Nhiếp Chấn Bang lúc còn đi học, đọc qua rất nhiều lần. Đây chính là nói, phúc là chỗ nấp của họa họa là chỗ dựa của phúc.
Cha vợ lần này, dùng điển cố này, mục đích - không cần nói cũng biết. Làm tốt công tác của chức vụ mình, đây mới là vấn đề Nhiếp Chấn Bang cần suy nghĩ trước mắt.
Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chấn Bang cầm lấy điện thoại, bấm số Tôn Gia Lạc, sau khi reo vài tiếng, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tôn Gia Lạc:
- Chủ tịch, ngài vẫn chưa nghỉ ngơi?
Nhiếp Chấn Bang cười, con người Tôn Gia Lạc này, thật quá chú ý. Nói về tuổi tác, Tôn Gia Lạc lớn hơn mình. Nói về giao tình, hai người lại là quan hệ ban học, nhưng, Tôn Gia Lạc lại biểu hiện hết sức khách sáo. Nhiếp Chấn Bang cũng biết Tôn Gia Lạc toan tính chuyện gì. Nhưng, đối với kiểu tác phong này của Tôn Gia Lạc, Nhiếp Chấn Bang vẫn có hơi chú ý, mỉm cười nói:
- Lão Tôn à! Bây giờ lại không phải là giờ làm việc, không cần câu nệ như vậy. Anh nghỉ ngơi chưa? Nếu tiện, qua bên tôi một chuyến nhé!
Gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lại tiếp tục gọi cho Phan Kiến Chương cùng với Lý Cư Bằng và Vũ Lập, Lý Vân Hạc, mấy người này về cơ bản đều là thuộc hạ thân tín của Nhiếp Chấn Bang ở Ba Thục.
Nhiếp Chấn Bang triệu tập, tất cả mọi người đều không dám chậm trễ. Tôn Gia Lạc vốn dĩ sắp nghỉ ngơi, đã thay đồ ngủ, sau khi gác máy, lại mỏ cửa tủ lấy quần áo.
Bà xã Tôn Gia Lạc từ ngoài cửa bước vào, ngạc nhiên nói:
- Lão Tôn, lúc này rồi, còn ra ngoài làm gì?
- Chủ tịch vừa gọi điện đến, anh qua đó một chuyến.
Tôn Gia Lạc vừa trả lời vừa thay quần áo.
Lý Cư Bằng vốn dĩ cùng bạn gái dạo phố, nhận được điện thoại, cũng không dám chậm trễ, vừa buông điện thoại, bên cạnh, bạn gái liền chủ động mở miệng nói:
- Cư Bằng, là điện thoại của Chủ tịch Nhiếp hả?
Lý Cư Bằng lúc này có vẻ ái ngại, sau khi cùng bạn gái xác định mối quan hệ, người bạn trai Lý Cư Bằng này rất không xứng đáng là người bạn trai tốt. Thân là Thư ký lãnh đạo, thời gian không phải là của mình, Thư ký cần phải làm được việc gọi lúc nào đến lúc ấy. Cho nên, thời gian của Lý Cư Bằng, cho đến nay lại dựa vào thời gian của Nhiếp Chấn Bang mà định.
Nhìn bộ dạng của bạn gái, tuy có hơi hụt hẫng, nhưng, rất rõ ràng, bạn gái nhận thức tổng thể. Việc này ngược lại làm cho Lý Cư Bằng hơi ngượng:
- Cầm, em xem... ?
Câu này khiến bạn gái của Lý Cư Bằng bật cười, bộ dạng này của Lý Cư Bằng nói rõ anh ấy vẫn là quan tâm mình, nhìn Lý Cư Bằng, nói:
- Đi đi, đi đi! Anh là Thư ký của Chủ tịch Nhiếp. Em có thể hiểu.
Thời gian nửa tiếng, Tôn Gia Lạc, Phan Kiến Chương, Lý Vân Hạc, Vũ Lập và Lý Cư Bằng đều lục đục từ ngoài cửa bước vào. Sau đó đám đông đều tiến vào thư phòng.
Bên này, sau khi Dương An Na tự mình pha cho mọi người tách trà nóng, rất biết điều đóng cửa phòng lại. Nhiếp Chấn Bang nhìn tách trà tử sa của mình, hớp một ngụm, ánh mắt quét qua khắp lượt mọi người, chầm chậm mở miệng nói:
- Lần này, triệu tập mọi người lại, chủ yếu có một chuyện muốn nói với mọi người. Vừa rồi, Tổng Bí thư Thẩm tìm tôi nói chuyện một lúc, trong tháng này, tôi sẽ điều chuyển khỏi Ba Thục. Cho nên, hôm nay triệu tập mọi người lại, nói chuyện một chút.
Những lời này của Nhiếp Chấn Bang giống như một tảng đá quăng vào trong nước. Vốn dĩ, mặt nước yên bình không có sóng, lập tức đã tuôn ra một tia sóng lăn tăn.
Bên cạnh, dáng vẻ sắc mặt của mỗi người đều thay đổi không giống nhau. Vũ Lập lúc này lại không có suy nghĩ gì, quan hệ tổ chức của Vũ Lập tuy nói là theo Nhiếp Chấn Bang chuyển đến Ba Thục, nhưng thân phận của Vũ Lập vẫn có thể lập tức chuyển về lại. Hơn nữa, Vũ Lập ngoại trừ dày công tu dưỡng quân sự không có thứ gì khác. Lòng dạ của loại người này cũng rất đơn thuần.
Bên cạnh, Tôn Gia Lạc hơi vui vẻ, tin tức này thật sự quá bất ngờ. Chủ tịch Nhiếp rấtt tốt, không ngờ đột nhiên phải điều chuyển. Vậy thì, sau khi điều chuyển, khuyết ra vị trí Chủ tịch tỉnh…
Phan Kiến Chương và Lý Vân Hạc lại không suy tính nhiều như vậy. Thân phận địa vị của hai người đều là kẹp ở chính giữa, bước chân lúng ta lúng túng. Đối với vị trí của Nhiếp Chấn Bang, bọn họ cũng không có quá nhiều ý tưởng.
Biểu hiện của mọi người, Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy ở trong mắt. Đối với biểu hiện của mọi người, Nhiếp Chấn Bang vẫn tương đối vui mừng. Ít nhất, không xuất hiện biểu hiện lo âu bất an hay vui sướng khác thường.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói:
- Thuyên chuyển công tác lần này rất bất ngờ. Nhất là, sau khi tỉnh Ba Thục hiện nay trải qua một trận thiên tai đặc biệt lớn, công tác tái xây dựng các hạng mục sau thiên tai vẫn đều chưa ổn định, thì cần nói tôi điều chuyển khỏi Ba Thục. Cấp trên đã cho tôi tiến cử nhân sự.
Những lời này, Nhiếp Chấn Bang tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng, ai cũng hiểu rõ, trong lời nói này của Nhiếp Chấn Bang biểu đạt ra suy nghĩ thật lòng.
Công tác tái xây dựng sau thiên tai, vẫn còn ở giai đoạn vừa mới khởi bước, cấp trên liền điều chỉnh cán bộ lãnh đạo của tỉnh Ba Thục. Đối với tỉnh Ba Thục mà nói, sự đả kích này là không thể nghi ngờ. Về phần tiến cử nhân sự, có thể khẳng định, cấp trên ở vào phương diện cân bằng mà suy xét, chắc chắn sẽ tôn trọng ý kiến của Nhiếp Chấn Bang. Cũng chính là nói, nhân sự kế nhiệm mà Nhiếp Chấn Bang tiến cử, có khả năng rất lớn chính là nhân sự cuối cùng.
Tôn Gia Lạc lúc này rất xúc động, Chủ tịch Nhiếp đã nói ra ngay trước mặt, điều này chứng tỏ, nhân sự này chắc chắn là mình. Trong những người ngồi ở đây, cũng chỉ có mình có tư cách này.
Quả nhiên, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại tiếp tục nói:
- Lần này, sau khi tôi điều chuyển khỏi Ba Thục, Tổng Bí thư Thẩm đã trưng cầu tỉ mỉ ý kiến của tôi. Ý của tôi là, hi vọng có thể để lão Tôn tiếp nhận chức vụ của tôi. Ngoài ra, chức vụ của lão Tôn, tôi thấy để lão Phan tiếp nhận vẫn là không có vấn đề gì.
Nói đến đây, trong lòng Lý Vân Hạc hồi hộp một chút, hơi vui sướng. Nếu Phan Kiến Chương tiếp nhận chức vụ Phó Chủ tịch thường trực tỉnh, vậy vị trí khuyết ra, mình không phải có hi vọng sao?
Nhưng, Lý Vân Hạc nhất định thất vọng. Nói xong hai sự sắp đặt này, Nhiếp Chấn Bang lại nhảy qua bố trí này, nói thẳng:
- Cư Bằng, lần này, tôi muốn nói sắp xếp cậu đến thành phố Ngũ Lương.
Đối với sắp xếp của Lý Cư Bằng, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ rất lâu, có hai phương án, một phương án là mang theo, phương án khác chính là giữ lại.
Nếu giữ lại, thân phận của Lý Cư Bằng giữ lại ở cơ quan Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, chắc chắn không quá hiện thực. Ở đây, chắc chắn không ai dám dùng, e sợ chính là Tôn Gia Lạc. Anh ta vốn dĩ có Thư ký. Nếu giữ lại, chỉ có một khả năng, đó chính là điều chuyển xuống dưới.
Bên thành phố Ngũ Lương, Lưu Bỉnh Nghĩa là người tin cẩn. Nếu đem Lý Cư Bằng sắp xếp đến thành phố Ngũ Lương, đây là căn cứ địa cũ của Lưu Bính Nghĩa, sẽ có thể yên tâm. Ngoài ra, Nhiếp Chấn Bang cũng có ý tưởng, đem Lưu Bỉnh Nghĩa tiến cử đến vị trí Phó Chủ tịch thường trực tỉnh. Thành phố Ngũ Lương là thành phố kinh tế phát triển mạnh, xếp hạng trong tỉnh cũng tốt. Lý lịch cá nhân của Lưu Bỉnh Nghĩa các mặt đều rất phù hợp. Chỉ có điều, Lý Vân Hạc hiện nay vẫn đang tại vị, để không kích động Lý Vân Hạc, Nhiếp Chấn Bang đem sự sắp xếp này tóm lược ra mà thôi.
Lúc này, Lý Cư Bằng trầm ngâm một lát, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch, tôi nghe anh.
Cuối cùng, Lý Cư Bằng vẫn lựa chọn ở lại. Đã ba mươi tuổi, tuy nói dùng thân phận địa vị của Lý Cư Bằng không lo không tìm thấy phụ nữ. Nhưng, khó gặp được tình yêu chân thật. Lý Cư Bằng ở giữa gia đình và tiền đồ, vẫn có khuynh hướng gia đình. Huống hồ, việc này cũng không phải là buông thả tiền đồ.
Cuối cùng, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang rơi đến trên người Vũ Lập, Vũ Lập liền mở miệng nói:
- Thủ trưởng, anh đừng nói chuyện khác. Tôi tuyệt đối không thể ở lại, tôi đi với anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận