Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1067: Không có thị sát diễn tập.

Đội múa sư tử đang cản trở giao thông?
Câu nói này đột nhiên khiến sắc mặt của hai vị lãnh đạo thành phố Lư Cát thay đổi.
Hồng Giang là một tỉnh ở phía Nam, trong thời gian Tết âm lịch có không ít các phong tục.
Tháng giêng là lúc nghỉ ngơi. Ở nông thôn, một thôn hoặc một tổ, mỗi một hộ gia đình sẽ có một hơạc một vài người có uy tín trong làng dẫn đầu, thành lập một đội múa sư tử, nhiều hơn là gồm có cả các thôn ở bên cạnh, đi vòng quanh các nhà để chúc mừng, chơi đèn rồng. Đó gọi là múa lân.
Theo phong tục của địa phương khi đội múa lân đến nhà nào cũng rất vui, điều này biểu thị cho sự vui mừng và chúc phúc, thể hiện đây là là một dấu hiệu tốt.
Bình thường sẽ đốt pháo để nghênh đón, sau đó đưa lì xì, có nơi còn tặng thuốc lá và quà. Sau đó đội múa lân sẽ biểu diễn một màn, cuối cùng khi kết thúc tiết mục sẽ đốt pháo để tiễn, đội múa lân lại đến một nhà khác.
Đối với điều này hai vị lãnh đạo của thành phố Lư Cát đều hiểu rõ phong tục tập quán, điều này rất bình thường.
Trước kia đội múa lân đang biểu diễn ở trên đường gặp phải một xe khách đi ngang qua, liền dừng xe khách lại và biểu diễn một màn.
Điều này không có gì là ngạc nhiên, họ sẽ treo lên trên chiếc xe một miếng lụa màu đỏ, tượng trưng cho lên đường bình an đại cát đại lợi. Hơn nữa khi con sư tử mở miệng, chủ xe liền đưa ra bao lì xì năm đồng hoặc mười đồng, chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi. Nhưng ngày trước là ngày trước, bây giờ không giống với trước kia nữa. Lãnh đạo nhiều việc lớn, Vinh Xương và Lỗ Dũng có chút lo lắng, người của huyện Cận Dương không hiểu chuyện rồi. Chuyện quan trọng như vậy làm sao lại có thể chắn đường của Bí thứ Nhiếp.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lỗ Dũng bước ra sau xe cầm điện thoại lên và bấm số:
- Ngô Đại Cát, anh đang làm cái gì vậy? Ở thôn Đoàn Sơn, đường đã bị chặn bởi đội múa lân, anh không biết sao? Hãy lập tức đến đây để thông đường.
Xe to như vậy, giọng của Lỗ Dũng tuy nhỏ nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn nghe rõ.
Lỗ Dũng gọi điện xong thì trở lại, nhìn Vinh Xương rồi gật gật đầu.
Vinh Xương nói:
- Bí thư Nhiếp, vô cùng xin lỗi, chúng tôi đã không làm đến nơi đến chốn, Bí thư hãy yên tâm, huyện Cận Dương đã tổ chức nhân sự rồi, họ liền lập tức tới ngay.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Bí thư Vinh Xương, chủ tịch Lỗ Dũng, đây cũng không phải chuyện to tát gì, bậy giờ đang là mùa xuân,, trong thôn có đoàn múa lân, đây là truyền thống của Quốc gia, điều này cho thấy công tác ở vùng nông thôn rất tốt. Việc xây dựng tinh thần văn minh nông thôn làm tốt lắm. Phải như vậy mới thấy được thực tế của vùng nông thôn. Các anh cẩn thận quá, anh Lỗ Dũng còn gọi điện phê bình các đồng chí ở huyện Cận Dương. Tôi thấy không nhất thiết phải như vậy.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười thẳng thắn nói khiến Lỗ Dũng và Vinh Xương có chút ngượng ngùng.
Lỗ Dũng mỉm cười nói:
- Bí thư Nhiếp phê bình rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ khiêm tốn sửa đổi.
Khi Lỗ Dũng dứt lời Nhiếp Chấn Bang đứng dậy nhìn các lãnh đạo bên cạnh nói:
- Nếu xe đã không thể đi được, tôi cũng có chút hiếu kỳ, mọi người hãy xuống xem đi.
Những lời của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên khiến sắc mặt của Vinh Xương và Lỗ Dũng đều tỏ ra lo lắng, sợ nhất là trong trường hợp này, sợ cái gì thì nó sẽ đến cái đó. Lãnh đạo đi thị sát thông thường những nơi, những đơn vị bị thị sát đều có sự chuẩn bị trước, không có nghĩa là các cơ sở địa phương muốn lừa dối lãnh đạo.
Quan trọng nhất là vấn đề nói chuyện. Hoàn toàn không có bất kỳ sự sắp xếp cho việc đi thị sát, tại tuyến đầu này ai mà biết được người dân sẽ nói những gì. Ngay cả khi mọi thứ đều tốt, có ngôi làng khá giả giầu có nhưng bất ký người nào cũng không dám bảo đảm rằng mình có thể làm hoàn mỹ. Nên bất kể là lãnh đạo gì sợ nhất là khi thị sát gặp sự việc ngoài ý muốn này.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang đã nói vậy thì không có ai dám phản đối. Thành phố Hồng Giang ai mà không biết tính cách của bí thư Nhiếp.
Hứa Hồng Chuyên đứng dậy nói:
- Bí thư Nhiếp đã có hứng thú như vậy thì tôi không có vấn đề gì.
Phó chủ tịch phân công quản lý tỉnh Lưu Diệu Văn cũng cười nói:
- Phương Bắc đón tết, có phong tục đi thăm hội chùa, múa Ương Ca. Ở phương Nam, phía Tề Nam có múa lân gõ trống, tỉnh Hồng Giang của chúng ta cũng có phong tục múa lân, Bí thư Nhiếp có hứng thú tôi sẽ đưa đồng chí đi.
Quan hệ của Lưu Diệu Văn và Nhiếp Chấn Bang rất tốt. Lần này việc điều chỉnh thành phố Hồng Giang. Lưu Diệu Văn cũng có cơ hội tiến thêm một bước, những thứ khác Lưu Diệu Văn không dám với tới. Nhưng một chức ủy viên thường vụ thì Lưu Diệu Văn cũng có hy vọng.
Đáng tiếc Nhiếp Chấn Bang không biết được suy nghĩ của Lưu Diệu Văn, nếu mà biết chỉ sợ sẽ phải cười khổ. Lần này mình với việc điều chỉnh nhân sự của Hồng Giang vốn không có bất kỳ mối liên hệ gì.
Ở trên xe, ba vị đại lão cấp tỉnh đã nói như vậy rồi thì Vinh Xương và Lỗ Dũng không còn cách nào. Nhiếp Chấn Bang mở cửa xe bước ra, bên trái là Hứa Hồng Chuyên, bên phải là Lưu Diệu Văn, cảnh vệ đi sau cách khoảng một mét. Ở vị trí này, tầm mắt nhìn được rộng nhất, có thể đảm bảo tối đa sự an toàn của Nhiếp Chấn Bang trong bất kỳ tình huống nào.
Ở đằng sauVinh Xương là Lỗ Dũng, các lãnh đạo và các nhà báo.
Xe phía trước bị chặn không nhiều. Trên thực tế, giao thông đường quốc lộ của Cận Dương vẫn rất thông suốt.
Nguyên nhân gây ra tắc nghẽn giao thông chủ yếu là do đội múa lân quá lớn. Rõ ràng đây là một con rồng lớn, chỉ người nâng rồng thôi đã hơn hai chục người, cả con rồng dài tới ba bốn nghìn mét, ngoài ra cả người đánh trống, người cầm túi, bà con đi xem cũng hơn trăm người rồi.
Khi đoàn người Nhiếp Chấn Bang tới thu hút không ít sự hiếu kỳ, đoàn người này gây không ít sự chú ý.
Từ cấp trên xuống cấp dưới cũng đã hai mươi mấy người. Những người đứng ở phía trước trông ai cũng không tầm thường, đều là hình tượng lãnh đạo tiêu chuẩn. Hơn nữa, những phóng viên cùng máy quay đi theo sau, họ vừa xuất hiện đột nhiên khiến đội múa lân chững lại, không khí yên tĩnh bất thường.
Nhìn thấy cảnh này, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Chào bà con, tôi xin chúc mừng năm mới.
Mấy năm nay danh vọng của Nhiếp Chấn Bang đã đạt đến đỉnh cao. Nhậm chức được hai năm, kinh tế của toàn tỉnh tiến bộ và phát triển nhảy vọt, cuộc sống của người dân ngày càng sung túc.
Đạo lý lớn có thể bà con không hiểu, nhưng với việc cảm nhận được điều tốt, cảm nhận được sự thay đổi thì vẫn rất rõ. Hồng Giang ngày nay không ai là không nói Bí thư Nhiếp không tốt.
Hơn nữa, trên đài của Tỉnh, Nhiếp Chấn Bang xuất hiện không ít, hầu như là không quá một ngày hay nửa ngày thì đã xuất hiện rồi.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, trong đoàn người, có một số người hô to:
- Là Bí thư Nhiếp đó, Bí thư Nhiếp đã tới rồi.
- Bí thư Nhiếp, là Bí thư Nhiếp nào?
- Lưu què à, Bí thư Nhiếp mà anh không biết sao? Không phải anh luôn lẩm bẩm Bí thư Nhiếp sao, không phải là có chính sách của Bí thư Nhiếp mà anh có thể lấy được Đường Khách sao?
Trong đám người, anh một câu, tôi một câu, đột nhiên không khí náo nhiệt đạt đến độ cao trào.
Bên này Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Thưa bà con, mọi người thấy đó, chúng ta đã làm cho giao thông bị tắc nghẽn, cũng không sao cả, hay là chúng ta nhường đường trước, để cho đoàn xe đi qua đã, bà con thấy sao?
Lời kêu gọi của Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không khoe khoang, Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, đoàn múa lân liền di chuyển rất nhanh, đường đã được thông trở lại.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang đi về phía bà con, mỉm cười nói:
- Thưa bà con, bà con là người của thôn bên cạnh sao, trong đội múa lân có người dẫn đoàn không?
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, trong đoàn múa lân có người đánh trống bước ra, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, trông rất giản dị, mỉm cười nói:
- Xin chào Bí thư Nhiếp, tôi là Bí thư chi bộ thôn Đoàn Sơn, tên là Lưu Hải Quân
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Không tồi, Bí thư chi bộ Lưu, tinh thần công tác của thôn Đoàn Sơn rất tốt, không khí đón tết rất có khí thế, không ngại để tôi đến thôn các anh làm khách chứ?
Lúc này sau khi mọi việc đã không nằm trong kiểm soát, đằng sau Vinh Xương và Lỗ Dũng nhìn nhau, kết quả đều giống nhau, lúc này chỉ có thể tuân theo mệnh trời.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Hải Quân, đoàn người tấp nập đi tới một ngã rẽ, lối rẽ cũng là đường xi măng, rộng khoảng ba thước, đoàn người lần lượt đi qua từng căn nhà.
Bên cạnh Nhiếp Chấn Bang là Bí thư chi bộ Lưu Hải Quân, lúc này Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Anh Lưu, năm trước, thu nhập ở trong thôn như thế nào?
Hỏi tới đây, nét mặt của Lưu Hải Quân để lộ chút kích động:
- Bí thư Nhiếp, cảm tạ chính sách của Đảng, hai năm nay Hồng Giang chúng tôi phát triển mạnh ngành công nghiệp du lịch. Dưới sự quan tâm của tỉnh Lư Cát và huyện, nhập gia tùy tục, mặc dù thôn Đoàn Sơn của chúng tôi không nằm trong khu vực du lịch, cũng không có thắng cảnh du lịch nào. Nhưng trong huyện Cận Dương có một vài trang trại là điểm nóng về du lịch. Lãnh đạo mạnh mẽ đề xướng ngành chăn nuôi, gia đình nào cũng phát triển ngành chăn nuôi, gà, lợn của địa phương đều cung không đủ cầu. Hiện tại cuộc sống của các gia đình đều rất tốt cũng không muốn đi ra ngoài làm việc nữa rồi, đều làm ở xung quanh đây. Cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận