Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 628: Khởi hành đi Mỹ.

- Chủ tịch Chấn Bang, ở đây, tôi trước hết chúc các anh chiến thắng trở về. Vì sự nghiệp xây dựng kinh tế của thành phố Vọng Hải chúng ta sáng lập ra một sự nghiệp vĩ đại hưng thịnh
Phòng yến tiệc, hội trường Thành ủy, Điền Húc Giang lúc này đang nâng chén rượu lên, lời nói vẫn rất chân thành.
Lần này, Nhiếp Chấn Bang dẫn đầu một đoàn đại biểu thành phố Vọng Hải, lên đường đi Mỹ. Một mặt là muốn khảo sát xây dựng và phát triển Silicon Valley đồng thời tiến hành hội đàm thương mại mậu dịch thu hút đầu tư. Mặt khác, cũng là mặt chủ yếu nhất, thành phố Vọng Hải muốn thực hiện kết nối với một server mạng internet quốc tế.
Việc này, nếu có thể thành công. Cho dù là đối với toàn bộ vùng Hoa Hạ là việc rất trọng đại. Về việc này, Điền Húc Giang đương nhiên sẽ không thiết lập chướng ngại vật. Ngược lại, còn hết sức bức thiết hy vọng có thể thành công.
Bây giờ khoảng thời gian này trở đi, Điền Húc Giang tự mình cũng cảm nhận được điểm tốt của việc quan hệ hòa hợp với Nhiếp Chấn Bang. Con người Nhiếp Chấn Bang, làm việc cứng rắn thì cứng rắn, nhưng chỉ cần nắm rõ bản tính của Nhiếp Chấn Bang, vẫn là rất dễ giao du.
Dựa theo lờicủa Điền Húc Giang mà nói, Nhiếp Chấn Bang kia chính là tính khí con lừa, loại người này, chỉ cần anh vuốt xuôi, về cơ bản không thể có vấn đề gì lớn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng bê ly rượu lên. Thành phố Vọng Hải, tuy nói là thành phố cấp hai của tỉnh. Bốn cán bộ ban lãnh đạo cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng. Nhưng, về phương diện đưa đón vẫn là thiên về cấp sở.
Chiêu đãi tiệc rượu không giống như các quan chức cấp cao của tỉnh, qua loa rồi kết thúc. Ở thành phố Vọng Hải, quan trọng vẫn là cạn một hơi.
Đối với việc nhậu nhẹt, Nhiếp Chấn Bang không sợ, một hơi uống sạch. Có vẻ vô cùng phóng khoáng. Lộ ra đáy ly, lập tức nói:
- Bí thư Điền, việc trong thành phố, giao cho anh rồi.
Lần này đi Mỹ, đoàn người Nhiếp Chấn Bang là theo lời mời chính thức, thành phố Vọng Hải, thời điểm những năm tám mấy, đã cùng với thành phố Malanzhouba của Mỹ kí kết hiệp định thành phố hữu nghị quốc tế. Thông qua lời mời của thành phố Malanzhouba, đoàn đại biểu thành phố Vọng Hải, sau khi lên đường đi thăm hữu nghị thành phố, lại thông qua quan chức địa phương của Malanzhouba liên lạc được với phía Mỹ.
Sau khi kết thúc bữa tiệc rượu đưa tiễn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đoàn người rầm rộ đi ra hội trường thành ủy, đang nêu cao khí thế ngoài cửa hội trường. Ô tô con của Thành ủy thành phố Vọng Hải, dựa theo biển số xe của mình, theo thứ tự xếp hàng trước mặt quảng trường
Đồng loạt cùng một kiểu Audi A6 từ xe số một đến số mười ba xếp theo thứ tự. Ngoài của lớn, đã tụ tập rất đông phóng viên truyền thông đến từ thành phố Vọng Hải va trong tỉnh
Vừa ra khỏi cửa, không ít phóng viên đã bao vây Nhiếp Chấn Bang và Điền Húc Giang.
- Chủ tịch Nhiếp tôi là phóng viên của “Nhật báo Phúc Kiến”, xin hỏi Chủ tịch Nhiếp, lần viếng thăm Mỹ này là kết bạn quốc tế đơn thuần hay là Vọng Hải đã bắt đầu giới thiệu thương mại quốc tế
Một phóng viên nam đưa micro bắt đầu phỏng vấn
“Nhật báo Phúc Kiến” đây chính là báo đảng của tỉnh Phúc Kiến. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không tiện từ chối, vẻ mặt cười nói:
- Cả hai đều có. Vọng Hải, là một đại đô thị mang tính quốc tế. Chắc chắn cần phải hướng ra bên ngoài, đây là điều không thể nghi ngờ. Lần này tôi viếng thăm Mỹ, cũng coi như là một lần thử lửa.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục:
- Các bạn phóng viên, do thời gian có hạn, tôi không thể tiếp chuyện mọi người được nữa.
Bên cạnh, các thư ký của lãnh đạo bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy, đều tăm tắp đứng bên cạnh xe, giúp các lãnh đạo của mình mở cửa xe.
Trên xe riêng của Nhiếp Chấn Bang, Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ, lần này là một trong những nhân viên tháp tùng đoàn khảo sát. Cả đoàn đại biểu, quy mô không lớn. Ba điều lệ chi tiêu công. Điều này Nhiếp Chấn Bang tự mình thúc đẩy thực hiện. Bây giờ, lần xuất ngoại viếng thăm này, coi như là một khảo nghiệm của ba điều lệ chi tiêu công. Đương nhiên, Nhiếp Chấn Bang không thể tự hủy Trường Thành.
Toàn bộ đoàn đại biểu, khống chế ở con số mười lăm người trừ bản thân Nhiếp Chấn Bang, An Quốc Vũ, Lý Cư Bằng, và hai cảnh vệ đến từ Ban an toàn thành phố Vọng Hải, một phiên dịch. Thêm hai người của Cục Xúc tiến đầu tư, hai người của Cục Tài chính, năm chuyên gia liên quan đến kỹ thuật mạng máy tính. Xây dựng toàn bộ đoàn đại biểu có thể nói là tương đối thiết thực và chuẩn mực.
- Chủ tịch thành phố, lần này đi Mỹ, trong thành phố? Trên xe An Quốc Vũ nhỏ giọng hỏi dò
Lời của An Quốc Vũ, Nhiếp Chấn Bang không phải không hiểu. Mình vừa đi, trong thành phố, Điền Húc Giang làm chủ, Uông Kiến Hoa phải chăng có thể ổn định được tình hình. Đây chính là chỗ lo lắng của An Quốc Vũ. Chẳng may trong khoảng thời gian này, Điền Húc Giang khống chế thành phố Vọng Hải, vậy thiệt hại lớn rồi.
Về việc này, Nhiếp Chấn Bang thật ra không quá lo lắng, mỉm cười nói:
- Anh An, về mặt này anh quá lo lắng rồi. Trước lúc chúng ta chuẩn bị đi, đã nói với anh Uông, anh Lưu đâu ra đó, một khi có biến cố gì, lập tức liên hệ với tôi. Về mặt này, bảo đảm chắc chắn Điền Húc Giang không gây ra việc gì lớn. Mặt khác, anh quá coi thường Điền Húc Giang. Anh ta không phải loại người không có chừng mực. Quan hệ giữa tôi và anh ta vừa khôi phục một ít, anh ta tuyệt đối không thể mạo hiểm làm căng thẳng mối quan hệ, làm một số việc không có ý nghĩa.
Sân bay Vọng Hải, hàng không Vọng Hải, chuyến bay đi Đông Cảng đã chờ bên trong bãi đậu máy bay. Các nhân viên đi theo khác đã lên máy bay rồi. Đợi Nhiếp Chấn Bang vừa đến, sau khi lên máy bay, máy bay bay lên không trung hướng về Đông Cảng
Cả chuyến bay, đoàn đại biểu thành phố Vọng Hải bao một phần máy bay. Như vậy cũng có nhiều chỗ riêng tư.
Vừa ngồi xuống không lâu, dưới sự hướng dẫn của Lý Cư Bằng, ba người trẻ tuổi đã đi đến, một người trong số đó đeo kính, hai người kia có vẻ rất khôn ngoan giỏi giang.
Lý Cư Bằng nhỏ giọng giới thiệu:
- Chủ tịch thành phố, giới thiệu với anh, vị này là phiên dịch đi theo lần này, đồng chí Diệp Khởi Địch phiên dịch tiếng Anh của Đại học Vọng Hải. Hai vị kia là nhân viên cảnh vệ của chuyến đi này.
Bề ngoài nói là nhân viên cảnh vệ, thực chất Nhiếp Chấn hiểu rất rõ, đây là người của Ban an toàn thành phố Vọng Hải. Một mặt, đích xác là ghánh vác nhiệm vụ cảnh vệ. Mặt khác, cũng là một kiểu theo dõi. Đạt đến địa vị của Nhiếp Chấn Bang, đã coi là cán bộ cao cấp của nội bộ Đảng. Hoạt động bên ngoài, nhất định phải bố trí nhân viên chuyên nghiệp. Nếu không, chẳng may xảy ra tình hình ngoài ý muốn, là tổn thất lớn đối với quốc gia. Đây là cách làm thường lệ.
Đang cùng lúc Nhiếp Chấn Bang chú ý hai người, trong lòng hai cảnh vệ cũng hết sức kinh ngạc, người khác không biết. Người làm ở Ban An toàn hiểu rất rõ. Trong hồ sơ của Chủ tịch Nhiếp, cấp bậc bảo mật đã đạt đến cấp độ S, cấp bậc này, e rằng lãnh đạo cấp Phó quốc cũng không có. Chỉ dựa vào điều này, hai người đã hiểu rõ, Chủ tịch Nhiếp hoàn toàn không phải đơn giản như thoạt nhìn bề ngoài.
Nhiếp Chấn Bang cười ha hả nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, lần này, việc của chúng tôi, chắc chắn cần phải dựa vào anh để nói chuyện.
Câu này, nói rất khôi hài dí dỏm. Làm phiên dịch, không phải chính là thay người khác nói chuyện sao? Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí có vẻ thoải mái đi rất nhiều.
Tâm trạng Diệp Khởi Địch lúc này cũng nhẹ nhàng rất nhiều, hơi có vẻ ngượng ngập nói:
- Xin Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định nỗ lực làm tốt công tác phiên dịch.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười, khoát tay nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, đừng căng thẳng. Tôi cũng không phải có ba đầu sáu tay. Lần này, anh mới là nhân vật chính đấy.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu hướng về phía hai nhân viên cảnh vệ, giơ tay ra nói:
- Hai đồng chí lần này cũng vất vả cho các anh rồi.
Nếu là lãnh đạo bình thường, với tư cách át chủ bài của hai người ở Ban An toàn, thật sự không quá để ý. Nhưng, đối mặt với Nhiếp Chấn Bang, hai cảnh vệ, không dám thờ ơ, cúi chào nói:
- Chủ tịch Nhiếp, chúng tôi phụng mệnh bảo vệ lần xuất hành này của anh, xin chỉ bảo.
Sau khi hàn huyên vài câu, Nhiếp Chấn Bang cười đứng lên nói:
- Đi thăm một chút các chuyên gia đi theo lần này đi.
Dưới sự hướng dẫn của An Quốc Vũ và Lý Cư Bằng, đoàn người đi đến chỗ mấy vị chuyên gia ngồi, An Quốc Vũ cười nói:
- Chủ tịch thành phố, giới thiệu với anh, vị này là giáo sư Tề Nhân Hiên của Khoa Máy tính Đại học Vọng Hải, Chủ nhiệm Tề vốn là Chủ nhiệm nghiên cứu viên của Trung tâm Nghiên cứu khoa học máy tính quốc gia. Mấy vị bên cạnh, theo thứ tư là đồng sự của Chủ nhiệm Tề, nghiên cứu viên Vương Bác của Trung tâm Nghiên cứu kỹ thuật mạng internet quốc gia, Triệu Thái Thuận, Lý Tái Quân và đồng chí Lưu Khởi Hoa.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Tề Nhân Hiên liền tỏ vẻ hết sức vui mừng, đứng dậy giơ hai tay nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi nghe nói lần này chúng ta đi là cần quyền mắc server internet. Nếu thành công, Chủ tịch Nhiếp ngài chính là đại công thần lớn nhất của mạng internet nước ta
Tâm trạng xúc động của Tề Nhân Hiên Nhiếp Chấn Bang đương nhiên có thể hiểu. Là một nước lớn một tỷ mấy nhân khẩu, về phương diện mạng internet, lại không có server của chính mình. Cáp quang dưới đáy biển, vẫn cần liên hệ xong xuôi với server của Nhật Bản mới có thể giao du thế giới. Không thể không nói, đây là một kiểu mỉa mai châm biếm.
Bây giờ, mình làm người tiên phong mở đường, cũng là đi đến một bước này, mặc kệ kết quả thế nào, học giả Tề Nhân Hiên nhìn thấy cảnh như vậy, xúc động là tất nhiên.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Tề, anh quá khen rồi. Internet phát triển
- Tất nhiên là xu hướng chung của tương lai. Tôi thấy, Hoa Hạ có tư cách có server của chính mình. Không nói thành công hay không, tóm lại, chúng ta nỗ lực hết sức để làm nhé!
Kế tiếp, Nhiếp Chấn Bang cùng với đám người Tề Nhân Hiên trao đổi sơ qua phương hướng và xu thể phát triển của kỹ thuật internet. Nhiếp Chấn Bang học thức uyên bác, càng chiếm được thiện cảm của đám người Tề Nhân Hiên. Những người này, đều đã qua đích thân Nhiếp Chấn Bang tuyển chọn. Đều là những học giả chân chính. Không phải là học giả công chức.
Thấm thoát, máy bay đã hạ cánh ở sân bay Đông Cảng, ở đây, đám người Nhiếp Chấn Bang lên chuyến bay của hãng hàng không Mỹ, khởi hành bay đi Mỹ
Từ Đông Cảng cất cánh, là giữa trưa, trải qua quãng đường mười mấy tiếng đồng hồ bay, lúc máy bay đi vào không phận Mỹ vẫn là một cảnh sắc mặt trời rạng chiếu
Sự chênh lệch thời gian, việc này đối với người từng trải qua sự huấn luyện quân sự nghiêm khắc như Nhiếp Chấn Bang mà nói, thật ra không có vấn đề gì.
Lúc này, Lý Cư Bằng cũng đã đi tới, thấp giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, sắp hạ cánh rồi
Bạn cần đăng nhập để bình luận