Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 749: Cứu viện khẩn cấp.

Những lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến mọi người trở nên lặng ngắt như tờ, đối với những lãnh đạo của huyện Cổ Sơn mà nói chủ tịch tỉnh có khoảng cách khá xa vời với họ, căn bản những người như họ không thể tiếp xúc được.
Đối với cán bộ thành phố Ngũ Lương mà nói, tính cách và tác phong làm việc của Nhiếp Chấn Bang họ đều không quen lắm. Lúc này vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang nhìn ảm đạm, như bão táp chuẩn bị đến, không ai dám chủ động lại gần tiếp xúc.
Đạo lý lớn bọn họ không hiểu, đạo lý nhỏ thì có thể hiểu, cục diện hiện giờ ai mà dám ló đầu ra thì sẽ bị đè bẹp, nên không thằng ngốc nào dám xông lên.
Lúc này Lưu Bỉnh Nghĩa chỉ dám miễn cưỡng bước lên thấp giọng nói:
- Chủ tịch hay là chúng ta đến mỏ than Đại Thành trước?
Thấy Lưu Bỉnh Nghĩa nói vậy, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút gật đầu nói:
- Đi!
Lúc này Nhiếp Chấn Bang đi cầu thang theo Lưu Bỉnh Nghĩa, tức giận vẫn hoàn tức giận, nếu làm căng lên, lẽ nào cách chức những người này. Đương nhiên đây là chuyện không thể, bất luận nói gì đều không thể che đậy sự thực của việc cứu trợ không có hiệu quả.
Nhưng sự tức giận này cũng cần phải được bày tỏ, chỉ có như vậy những người này mới cảm nhận được quyết tâm và thái độ của mình.
Từ Ủy ban nhân dân thị trấn Đại Hưng đến mỏ than Đại Thành khoảng cách không xa, khoảng chừng ba dặm, mặt đường quả là rất mục nát, đường khá rộng khoảng mười mét nhưng dọc đường đi chỗ nào cũng nhiều ổ gà, sau khi xe đi qua, ở đuôi xe cuộn lên đám khói bụi đen sì.
Đây là đặc điểm của khu than đá. Giống tỉnh Kim Mai phương bắc là một tỉnh lớn có mỏ than, cả một tỉnh tràn ngập bụi đen.
Lưu Bỉnh Nghĩa lúc này ngồi cùng xe với Nhiếp Chấn Bang, nhìn bên ngoài cửa sổ Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Anh Nghĩa à, việc khai thác và xây dựng mỏ than nhất định phải làm tốt, cần phải dập tắt những việc như ô nhiễm môi trường, sản lượng thấp, tính rủi ro của mỏ than, đừng sợ làm tổn hại lợi ích của người nào, thời loạn lạc thì dùng luật nặng, khi tranh cãi lợi ích trước mắt ra quyết định thì càng rõ ràng nhanh chóng, nếu không như vậy thì không làm nên chuyện.
Con đường dài ba km rất gồ ghề liên tục xóc, đi được khoảng mười phút thì đến mỏ than Đại Thành.
Mỏ than Đại Thành được xây dựng trên một ngọn đồi, toàn bộ phía dưới ngọn đồi đều là than đá, đây được coi là ngành công nghiệp trụ cột trọng yếu của huyện Cổ Sơn.
Phóng tầm mắt nhìn xa, ở đây không có nước biếc non xanh như vẫn thường thấy, bốn phía có thể nhìn thấy là một màu đen, mặt đất cũng là màu đen. Trên núi cũng là màu đen, phòng ốc cũng màu đen, máy móc xe cộ càng có màu đen, bên cạnh có thể nhìn thấy một núi chất thải công nghiệp.
Xe vừa dừng lại thì có người ra đón, vừa mở cửa xe đã có bí thư huyện ủy và huyện trưởng huyện Cổ Sơn ra chào đón
Họ liền báo cáo với Lưu Bỉnh Nghĩa và Nhiếp Chấn Bang:
- Chủ tịch, vị này là Chủ tịch hội đồng quản trị của mỏ than Đại Thành, Vương Đại Thành.
Vương Đại Thành lúc này tỏ ra vô cùng thận trọng. Vương Đại Thành rất rõ trước mặt những người này thì mình có là cái gì, nói nghe hay một chút là ông chủ mỏ than, nhưng so với những ông chủ mỏ than tỉnh Kim Mai thì bản thân đã khác xa rồi. Trước mặt chủ tịch hắn chẳng qua là một người dân bình thường có chút tiền mà thôi. Xảy ra việc lớn như vậy, Vương Đại Thành rất rõ muốn dấu cũng không thể dấu được.
- Chủ …tịch tỉnh…
Vương Đại Thành có vẻ hết sức câu nệ, trong lòng cũng mang chút sợ hãi.
Nhiếp Chấn Bang lắc lắc tay, nói luôn:
- Anh là chủ mỏ than, hiện nay những người bị kẹt trong mỏ tình hình thế nào rồi. Ngoài ra có sơ đồ kết cấu bên trong mỏ không, hiện giờ trong mỏ có đảm bảo không khí thông suốt không, các anh đã dùng những biện pháp nào rồi?
Nhiếp Chấn Bang không chút khách khí đi thẳng vào vấn đề, bây giờ không phải lúc hàn huyên nói chuyện, không phải lúc biểu lộ sự thân mật. Cứu người như cứu hỏa.
Lúc này tám mươi người bị kẹt trong giếng vẫn đang chờ đó, mong chờ kỳ tích xuất hiện.
Giờ phút này làm gì còn tâm tư gì mà biểu lộ thái độ thân thiết gần gũi nhân dân, không nổi giận là tốt lắm rồi.
Vương Đại Thành giờ phút này chết điếng người rồi. Người trước mặt tuổi tác còn nhỏ hơn mình này, chính là chủ tịch. Vấn đề này cũng quá chuyên nghiệp rồi, đứng ở bên cạnh không nói được gì, bí thư huyện ủy huyện Cổ Sơn nhìn thấy không ổn liền đến bên cạnh Vương Đại Thành thấp giọng nói:
- Vương Đại Thành, chủ tịch đang hỏi cậu kìa.
- À vâng!
Biểu hiện vụng về của Vương Đại Thành khiến Nhiếp Chấn Bang cau mày, quay sang nói:
- Đồng chíBỉnh Nghĩa, anh hãy sắp xếp tìm một văn phòng, cho người mang sơ đồ kết cấu của mỏ than ra, ngoài ra tìm một người công nhân nắm rõ tình hình của mỏ đến giới thiệu một chút, có chuyên gia hầm mỏ ở đây, mọi người hãy cùng nhau nghiên cứu thảo luận phương án giải cứu cụ thể.
Nói xong liền quay sang Hoàng Tiến đứng bên trái nói tiếp:
- Phó chủ tịch Hoàng, người của anh hãy nhanh chóng tiến hành công việc, khống chế chủ mỏ than và những người có trách nhiệm liên quan, đóng băng tài khoản ngân hàng, thâm nhập điều tra, trước tiên nắm rõ tỉ mỉ tin tức tai nạn hầm mỏ.
- Anh Phan, anh hãy gặp Cục Quản lý mỏ than, Cục Giám sát an toàn, các cơ quan liên quan đến Phòng Khoáng sản, tiến hành điều tra giấy phép và thủ tục khai thác mỏ.
Nhiếp Chấn Bang cũng không đi quản Vương Đại Thành làm cái gì, con người này vừa nhìn đã thấy giống thằng đần, hỏi gì cũng nói không biết. Lúc này không còn kiên nhẫn để đi hỏi tỉ mỉ nữa rồi.
Nhìn sắc trời một chút rồi Nhiếp Chấn Bang lại quay sang nói với Dương Hằng Cầu:
- Chủ tịch Dương, bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, xem ra việc cứu trợ hiện này rất có thể phải thi công suốt đêm. Anh hãy chuẩn bị dây điện và đèn để thi công ban đêm, ngoài ra chuẩn bị tốt nhân viên cứu trợ và tổ công tác hậu cần.
Người lành nghề vừa ra tay là biết có hay không, hoàn toàn không giống với thành phố Ngũ Lương mở cuộc họp thảo luận rầm rộ tại thị trấn Đại Hưng, Nhiếp Chấn Bang vừa ra trận trực tiếp đến ngay hiện trường, sắp xếp một loạt, đồng thời tiến hành các mặt đâu ra đấy, đây chính là năng lực.
Trong phòng họp của mỏ than Đại Thành, trên vách tường treo sơ đồ kết cấu của mỏ xảy ra sự cố. Lúc này chuyên gia hầm mỏ đến từ Phòng Khoáng sản nói:
- Mỏ than Đại Thành sử dụng hình thức đào dần dần theo hình bậc thang độ sâu 300 mét, chiều sâu cách mặt đất chừng 250 mét. Tại đây chính là nơi thợ mỏ bị kẹt. Từ sơ đồ phân bố có thể thấy, nơi này đường hầm chủ yếu trong mỏ dài hai trăm mét, nơi này có diện tích làm việc trước đây, phát sinh sự cố nổ khí ga, gây ra chấn động khiến cho đường hầm trong mỏ bị tắc nghẽn, bây giờ phương pháp duy nhất là biện pháp cưỡng chế đào.
Chuyên gia vừa dứt lời thì bên cạnh thì một vị chuyên gia khác có cách nhìn khác
- Anh Tần, tôi không công nhận phương án này, bất luận là dùng máy xúc hay là các thiết bị khác không tránh khỏi sẽ bị chấn động cộng hưởng, bây giờ sau khi trải qua sự cố phát nổ, các cột trụ chống đỡ trong hầm vốn dĩ đã khá yếu rồi, nếu tiếp tục đào bới rất có thể làm cho hầm hoàn toàn sụp xuống.
Nghe thấy vậy Nhiếp Chấn Bang liền gật đầu.
Quả thật khi cứu viện nhất thiết phải thận trọng, nếu không cứu viện không thành ngược lại còn giết người. Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Giáo sư Văn, ông có phương án gì không?
Giáo sư Văn là người vừa chất vấn giáo sư Tần, thấy Nhiếp Chấn Bang nói vậy, giáo sư Văn liền gật đầu:
- Chủ tịch Nhiếp, ý kiến của tôi là từ một đường hầm ở bên cạnh hãy đào theo chiều ngang. Chủ tịch Nhiếp, các đồng chí hãy nhìn, đây là đường hầm số hai bên cạnh đường hầm xảy ra sự cố, khoảng cách hai đường khoảng ba trăm mét, nếu đào theo chiều ngang thì dùng máy khoan dò và các thiết bị khác thì mỗi một tiếng sẽ đào được hai mươi mét, cùng với gia cố và tiến hành phòng hộ dự tính là 24 tiếng tới ba mươi tiếng là có thể thông được con đường, cứu người thoát ra, chỉ có điều tôi nghe nói mỏ than Đại Thành tất cả có 120 công nhân, nếu mà thiếu người thì có thể chống đỡ với thời gian dài, cường độ lao động cao như vậy không thì khó nói lắm.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một lúc nhìn giáo sư Tần nói:
- Giáo sư Tần, ông thấy phương án của giáo sư Văn thế nào?
Con người giáo sư Tần là một học giả thực thụ, có tranh luận, điều này là hết sức bình thường nhưng trong lời nói việc làm thực sự cầu thị. Trầm ngâm một lúc giáo sư Tần nói:
- Chủ tịch Nhiếp, phương án của anh Văn có vẻ khả thi hơn phương án của tôi, vấn đề chủ yếu là tập trung công nhân. Nếu mà thiếu người làm thì thời gian kéo ra càng dài, sự nguy hiểm càng cao, cơ hội sống sót càng thấp, dù sao hiện giờ trong hầm có bị ngập nước hay không chúng ta không rõ lắm.
Sự việc đã đến mức này thì không còn gì để do dự, cứu thì nhất định phải cứu rồi, im lặng một lúc trong lòng Nhiếp Chấn Bang đã ra quyết định, nhìn hai vị giáo sư nói:
- Giáo sư Văn, giáo sư Tần, về vấn đề đào bới nếu điều công binh sang có thể đảm nhiệm việc này không?
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến những người ngồi ở đó có chút rung động, Nhiếp Chấn Bang mặc dù là chủ tịch, từ khi xây dựng đất nước tới nay, quân đội và chính phủ là hai hệ thống hoàn toàn không can thiệp vào nhau, lãnh đạo nhà nước không thể chỉ huy được quân đội, không ngờ Nhiếp Chấn Bang có thể điều động được quân đội.
Hai giáo sư nhìn nhau, giáo sư Văn liền nói:
- Công binh tuy rằng không không phải thợ mỏ chuyên nghiệp nhưng họ có kiến thức rất chắc trong lĩnh vực này, có công binh tham gia đương nhiên sẽ càng tốt.
Nghe tới đây Nhiếp Chấn Bang gật đầu đứng dậy nói:
- Được giáo sư Văn, chủ tịch Hoàng, đồng chí Bỉnh Nghĩa, mọi người hãy sắp xếp người xuống hầm bắt đầu công tác cứu viện. Bây giờ tôi sẽ liên hệ với quân đội.
Liên hệ với quân đội đối với Nhiếp Chấn Bang không phải là chuyện khó, Nhiếp Chấn Bang xuất thân có thế lực lâu đời trong quân đội, cộng với thân phận của bác cả Nhiếp Quốc Đống như hiện nay. Sau khi liên hệ với bác cả, rất nhanh sau đó, đơn vị công binh thuộc quân khu Thiên Phủ đã điều một tiểu đoàn mang theo công cụ, dưới sự vận chuyển của hàng không quân đội quân khu Thiên Phủ nhanh chóng tiến về phía huyện Cổ Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận