Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 590 Anh tới để cứu trợ thiên tai sao?

Lý Toa giờ phút này lại có chút lo lắng hỏi:
- Bí thư, như vậy trên bàn mới có tám đồ ăn, liều có quá mức đơn điệu mộc mạc không?
Câu nói vừa dứt, Điền Húc Giang cũng nghiêm giọng:
- Thư ký Lý, cô quan tâm nhiều như vậy làm gì? Tiêu chuẩn điều lệ tam công chi của thành phố Vọng Hải chúng ta nhất định phải được thực hiện một cách nghiêm ngặt, có vấn đề gì sẽ có người xử lý, sau này đừng nói những lời không nên nói.
Bị Điền Húc Giang nhắc nhở một chút, Lý Toa cũng quay người lại, lén lút thè lưỡi. Tục ngữ nói, gần vua như gần cọp, không cần tới hoàng đế, giờ phút này cho dù đối mặt với Điền Húc Giang Lý Toa cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng Lý Toa lại không ngờ là toàn bộ hành động của cô là hoàn toàn rơi vào tâm mắt của Điền Húc Giang, qua kình chiếu hậu phản xạ hình ảnh bộ ngực đẫy đà, làn da trắng nõn của Lý Toa, một đôi mắt đen cũng là điểm nhất và hấp dẫn vô cùng.
Điền Húc Giang không tự chủ được liếm liếm đầu lưỡi. Tuổi trẻ thật tốt, sức hấp dẫn và nhiệt huyết tuổi trẻ như thế, mấy bà thiếu phụ mới có chồng căn bản cũng không thể so sánh bằng được.
Đoàn xe chạy tới cửa lớn của khách sạn Vọng Hải, Điền Húc Giang tự nhiên xuống xe trước, đứng trước cửa đại sảnh khách sạn, nhìn chung quanh một lượt rồi cao giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp này là thế nào đây, đã nói là thời điểm này đón tiếp các vị lãnh đạo trung ương, sao giờ này còn chưa rới. Trưởng ban Thư ký Dịch gọi điện qua đó giục cậu ta chút đi.
Tiếng nói rất lớn, khiến Thứ trưởng Diêu và Giám đốc sở Dân chính Hoàng Cảnh Vũ vừa xuống xe đứng gần đó đều nghe được rõ ràng. Trưởng ban thư ký Dịch vẻ mặt rất phức tạp, con người Điền Húc Giang này quả thật quá thâm độc, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào đả kịch Chủ tịch thành phố Nhiếp.
Trong trường hợp thế này, dù vì Chủ tịch thành phố Nhiếp đến muộn, dựa theo nguyền tắc chỉ có thể bí mật tìm ông hoặc tìm cách lãnh đạo khác nói trước một cậu, giục Chủ tịch thành phố Nhiếp nhanh chóng tới đây. Dù sao trong thành phố Vọng Hải, đây có thể coi là một chuyện xấu trong nhà, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Mà lúc này Điền Húc Giang lại cố ý lớn tiếng nói ra, cố ý để Thứ trưởng Diêu và Giám đốc Hoàng nghe được, ý tứ trong đó thì không cần nói cũng biết.
Trầm ngâm một hồi, Dịch Sướng lúc này cũng cười nói:
- Bí thư Điền, vừa rồi Chủ tịch thành phố Nhiếp cũng đã gọi điện thoại tới, cậu ấy đang trên đường tới rồi.
Bên cạnh, sắc mặt Thứ trưởng Diêu và Hoàng Cảnh Vũ có chút khó coi, Nhiếp Chấn Bang có hành vi như vậy chẳng khác nào không coi nhóm người họ ra gì.
Cái gọi là người thắp một nén hương tranh giành hơi phật. Nói thế nào đi nữa thì nhóm người họ cũng là người tới đây để thị sát, nhất là Thứ trưởng Diêu nếu đặt ở thời cổ đại chẳng khác nào cấp bậc khâm sai đại thần, Nhiếp Chấn Bang làm vậy có vẻ một chút cũng không coi họ ra gì.
Tuy nhiên, Thứ trưởng Diêu lúc này ngoài mặt lại không biểu hiện thái độ gì, những chuyện như thế này chỉ nên bí mật nói với nhau mà thôi, nói ra những lời so đo sẽ ảnh hưởng lớn tới một vị quan thanh liêm như ông ta. Lập tức, Thứ trưởng Diêu cũng cười nói:
- Bí thư Điền, Chủ tịch thành phố Nhiếp công việc bận rộn, thành phố Vọng Hải ngày hôm qua vừa mới trải qua sự đổ bộ của siêu cường bão. Công việc chắc chắn bận rộn không rời ra được cũng là điều dễ hiểu, Bí thư Điền, tôi thấy chúng ta cứ vào trước đi, Chủ tịch thành phố Nhiếp nếu bận rộn như vậy cũng không cần vội vàng qua đây.
Những lời này khiến trong lòng Điền Húc Giang mừng thầm, trong lời nói của Thứ trưởng Diêu đã thể hiện rõ thái độ rồi, Nhiếp Chấn Bang hắn có thể làm mất mặt mình trước mặt tập đoàn Ốc thị ở cảng Vọng Hải, bản thân mình cũng có thể lợi dụng tốt cơ hội lần này làm mất mặt Nhiếp Chấn Bang hắn.
Cứ như vậy hai bên không phải huề nhau sao? Nghĩ đến đó trên mặt Điền Húc Giang lại quanh quẩn ý cười, gật đầu nói:
- Thứ trưởng Diêu nói đúng, chúng ta không đợi Chủ tịch thành phố Nhiếp nữa, bắt đầu mở tiệc thôi, không thể để cho những vị khách của tổ công tác đợi lâu được.
Bên cạnh, Trưởng ban Tổ chức Lưu Á Phù và Trưởng ban Tuyên giáo Chu Tử Huy cùng với phóng viên Giang Nhược Hiên đi theo quay phim, chụp ảnh nghe được cũng nhíu mày. Bí thư Điền và Thứ trưởng Diêu này kẻ xướng người họa, vứt Chủ tịch thành phố Nhiếp sang một bên, rõ ràng là muốn làm mất mặt Chủ tịch thành phố Nhiếp đây mà.
Vừa lúc đó, một chiếc xe việt dã hiệu Mitsubishi lái tới, dừng ở bên đường. Cửa xe mở ra sau đó Nhiếp Chấn Bang xuống xe.
Trong suốt một buổi sáng, Nhiếp Chấn Bang đã đi trọn một vòng bên quận Đồng Bình, kể cả nông thông và nội thành. Lúc này trên người còn hơi bẩn thỉu, vừa xuống xe nhìn thấy mấy người tự tập ở cửa, Nhiếp Chấn Bang liền chạy tới chào hỏi:
- Vị này chắc là các đồng chí của tổ công tác cục Dân chính rồi, cực khổ cho mọi người rồi.
Thứ trưởng Diêu lúc này có chút lãnh đạm, liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, vươn tay chạm nhẹ với Nhiếp Chấn Bang, cười nói:
- Đâu có, Chủ tịch thành phố Nhiếp người còn đầy mồ hôi, đây mới thực sự là vất vả, chúng tôi với Chủ tịch thành phố Nhiếp đầu thể cùng cấp bậc được. Nếu Chủ tịch thành phố Nhiếp đã tới đây rồi thì chúng ta cùng vào trong thôi.
Trong lời của Diêu Ngọc đứng cảm giác như có gai vậy, điều này khiến Nhiếp Chấn Bang có chút lúng túng nhưng vẫn nhịn xuống, bản thân đến muộn, dù thế nào cũng là lỗi của mình, lúc này không hợp để nói thêm bất cứ điều gì.
Đoàn người vừa vào trong đại sảnh tiệc mừng của khách sạn Vọng Hải, trên mặt bàn chỉ thưa thớt có 8 món ăn, nước và rượu cũng chấp hành nghiêm chỉnh theo điều lệ tam công chi, một vài thứ này khiến Thứ trưởng Diêu và đám người trong tổ công tác cục Dân chính phải nhướn mày.
Bên cạnh, phó Bí thư Thành ủy Lê Chiêu Dương cũng có sắc mặt rất thâm trầm, điều lệ tam công chi bản thân anh ta cũng biết rõ, nhưng tốt xấu thế nào vẫn muốn sắp xếp một chút hải sản tươi, ở Vọng Hải này hải sản thuận tiện, ở thủ đô hải sản vốn đã không rẻ rồi. Cứ như vậy các lãnh đạo cấp trên cũng không theo lối mòn, nhưng chỉ chọn một thực đơn toàn món ăn Ba Thục, lại chỉ có tám món, thoạt nhìn có chút keo kiệt rồi.
Vụ cứu tế của cục dân chính trong tay nắm tiền cứu tế và các vật tư quan trọng, ngày bình thường tới địa phương nào, ai mà không phải chiêu đãi theo quy cách cáo cấp nhất chứ.
Trong thời khắc, tất cả các cán bộ trong tổ công tác cục Dân chính đứng gần đó đều cảm thấy, thật sự tiệc rượu đón khách như thế này quá mức thấp kép.
Gần đó, không đợi Thứ trưởng Diêu lên tiếng, Giám đốc sở Dân chính Hoàng Cảnh Vũ đã nhướn mày, nghiêm giọng nói:
- Bí thư Điền, Chủ tịch thành phố Nhiếp, đây là sao?
Trong tình huống như thế này, thân là Thứ trưởng cục Dân chính, Diêu Ngọc Đức đích thật không tiện lên tiếng, nếu Diêu Ngọc Đức lên tiếng không phải thể hiện rõ ông ta chú ý sự phô trương, chú trọng hưởng thụ sao.
Thân là cấp dưới trực tiếp, Hoàng Cảnh Vũ đương nhiên hiểu được điểm này, lập tức đứng ra chất vấn. Nếu không vó Diêu Ngọc Đức ở đất, Hoàng Cảnh Vũ ngược lại sẽ khách khí vô cùng, dù sao là kế hoạch của thành phố Vọng Hải đưa ra, Bí thư và Chủ tịch thành phố lại là cán bộ cấp Thứ trưởng, căn bản không tới phiên một cán bộ cấp Giám đốc cục Dân chính như ông ta đến giáo huấn, nhưng thời điểm này có Diêu Ngọc Đức ở đấy, đúng là dám lột cả da hổ.
Bên cạnh, Điền Húc Giang cười lạnh một chút, lãnh đạm nói:
- Thứ trưởng Diêu, thật sự thất lễ quá, thành phố Vọng Hải chúng tôi, Chủ tịch thành phố Nhiếp đã chế định điều lệ tam công chi, tiêu chuẩn tiếp đãi rõ ràng, tôi tin là các đồng chí trong tỉnh chưa được rõ tình hình.
Nói xong, Điền Húc Giang quay đầu nói:
- Trưởng ban thư ký Dịch, lập tức thông báo cho đồng chí Mã Phi xử lý tiếp đãi, lập tức bỏ cũ thay mới
Tính toán của Điền Húc Giang thật sự rất khôn khéo, hoàn toàn hiểu được tính khí của Nhiếp Chấn Bang. Dù sao khi còn ở thành phố Lương Khê, Điền Húc Giang cũng đã từng được thưởng thức qua, vì một vấn đề bảo vệ môi trường không liên quan tới toàn cục mà tên tiểu tử Nhiếp Chấn Bang này còn không sợ gì tranh cãi với quốc tế, sau đó vì cải tổ một tập đoàn dệt may mà bức bách ông ta tới suýt nữa sứt đầu mẻ trán. Sau khi trải qua những chuyện này Điền Húc Giang đã hiểu được khá rõ tính cách của Nhiếp Chấn Bang.
Từ khi chấp hành điều lệ tam công chi tới nay, vốn chưa từng có tiền lệ như thế này, Điền Húc Giang khẳng định Nhiếp Chấn Bang sẽ đứng ra ngăn cản.
Bên cạnh, Hoàng Cảnh Vũ còn chưa phát hiện ra có điểm bất thường, gật đầu nói:
- Cũng gần ổn rồi, về đồ ăn, tôi thấy lấy đồ ăn cung đình là món chính là được rồi. Mang lên nhanh một chút, ngoài ra, rượu trắng sao? Đem rượu ngũ lương là được rồi.
Thái độ này khiến ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang đứng bên thẫm xuống đến cực điểm, mỉm cười nói:
- Bí thư Điền, thành phố Vọng Hải ra quy định hạn chế tam công chi, đã được nghị quyết của hội nghị ủy viên thường vụ thành phố Vọng Hải, đó cũng không phải là một mình Nhiếp Chấn Bang tôi quyết định mà là quyết định của tập thể. Sau này mong Bí thư Điền lúc giới thiệu không cần nói là do cá nhân tôi quyết định.
Đầu tiên là dùng lời nói nhẹ nhàng một chút, ngay sau đó lại tiếp tục:
- Hơn nữa, Bí thư Điền, ngài vậy là có ý gì, bàn thức ăn này có gì không ổn sao? Tại sao phải đổi?
Nhiếp Chấn Bang không tiện chĩa mũi dùi về phía những người trong tổ công tác cục Dân chính, mà trực tiếp nhắm vào Điền Húc Giang. Nếu những người của cục Dân chính này biết điều nhất định sẽ không nói thêm gì nữa.
Nhưng, lời của Nhiếp Chấn Bang lại khiến Hoàng Cảnh Vũ vô cùng tức giận, nghiêm giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, anh như vậy là ý gì? Cơm chúng tôi ăn cũng không được, nếu đã như vậy thì để cục Dân chính chúng tôi làm chủ, do cục Dân chính chúng tôi tự tiếp đãi là được rồi.
Bên cạnh, Diêu Ngọc Đức cũng có chút bực mình, thành phố Vọng Hải làm như vậy thật sự không phóng khoáng chút nào. Bản thân ông ta tới đây là vì công việc của thành phố Vọng Hải, tiếp đón như vậy chẳng khác nào khinh thường ông ta. Lập tức, Diêu Ngọc Đức cũng gật đầu nói:
- Cũng được, tôi cũng thật không ngờ tình hình tai nạn của thành phố Vọng Hải lần này lại nghiêm trọng đến như vậy, thậm chí đến cả chi phí cho chiêu đãi cũng thiếu. Nói vậy tôi sẽ không phiền tới các đồng chí của thành phố Vọng Hải nữa, để đồng chí Cảnh Vũ ra thanh toán chiêu đãi là được rồi.
Điền Húc Giang âm thầm cười vang trong lòng, chuyện ngày càng phát triển theo đúng hướng ông ta đã tính toán, cứ như vậy Nhiếp Chấn Bang không thể không hạ mình.
Truyền ra ngoài, uy tín của Nhiếp Chấn Bang tại thành phố Vọng Hải này sẽ bị đả kích một cách nghiêm trọng, nhưng điều khiến Điền Húc Giang không ngờ nhất chính là Nhiếp Chấn Bang tự mình càm đũa lên, gắp một khối đậu hũ ma bà cắn một miếng, chậm rãi lên tiếng:
- Đúng vậy, đậu hũ ma bà làm rất ngon, ngoài ra, mao huyết vượng này, cá hấp và thịt lát luộc này đều làm rất ngon, tôi thật không rõ sao lại không thể nuốt rôi. Giám đốc Hoàng, tôi muốn hỏi anh một câu, anh tới đây là để cứu trợ thiên tai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận