Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1079: Hồng Giang chống lũ

Bầu trời âm u ảm đảm, mây đen ùn ùn, không khí nặng nề một cách khác thường. Sấm vang chớp giật, sét đánh lấp loé phí chân trời xa. Mới hơn chín giờ sáng, nhưng cứ như màn đêm sắp buông xuống vậy. Đèn đường khắp nơi bật sáng, xe cộ qua lại đều phải bật đèn pha.
Niếp Chấn Bang đứng ở trước cửa sổ văn phòng, mặc chiếc áo phông kẻ trắng ngắn tay, dáng người cân đối trông rất ưa nhìn. 41 tuổi rồi mà dáng người vẫn không có gì thay đổi.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu cứ lộp bộp bên ngoài cửa sổ kính. Nhiếp Chấn Bang Chau mày, quay người lại, vừa hay, Hồng Phong mở cửa bước vào. Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói:
- Tiểu Hồng, kể từ tháng tư, Hồng Giang đã mưa bao lâu rồi?
Hồng Phong vào để đưa tài liệu. Là người đứng đầu Tỉnh uỷ, các văn kiện của Nhiếp Chấn Bang xưa nay không thiếu. Từ các phòng ban thuộc Tiỉnh uỷ, rồi bên Hội đồng nhân dân, lại cả các sở ban ngành và các thành phố cấp dưới, các loại văn kiện đều nộp lên.
Công việc của thư ký chính là xác định độ quan trọng và cấp bách của các văn kiện trong số này, sau đó, dựa vào những loại khác nhau để trình lên lãnh đạo xem xét.
Lúc này, nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, Hồng Phong ngẩn người ra. Anh ta không quen thuộc với các tài liệu thuỷ văn của tỉnh Hồng Giang. Nhưng, nếu là từ tháng tư đến giờ thì Hồng Phong vẫn nhớ. Trầm ngâm một hồi, Hồng Phong bèn trả lời:
- Từ tháng tư đến giờ, trong tháng tư chỉ có chưa đầy hai ngày là thấy mặt trời, tháng năm đỡ hơn một chút, nhưng cũng không quá năm ngày.
Lời của Hồng Phong khiến tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang trùng xuống, trời mưa liên miên, cho dù không phải ngày nào cũng mưa như trút nước, nhưng cũng khó chịu nổi thời gian kéo dài hai tháng như thế, rồi cả sau khi vào tháng sáu, mấy ngày nay liên tục mưa như thác đổ, cứ như trời muốn lấp đầy mọi khe hở vậy.
Thở dài một tiếng, Nhiếp Chấn Bang cũng đành lắc đầu cười khổ. Những năm gần đây, thời tiết càng ngày càng biến đổi xấu. Mùa đông không lạnh, mùa hè thì quá nóng, đất đá sụt lở, mưa đá, bão giông, bão cát, sương mù v.v.., các kiểu thời tiết xấu xuất hiện không ngừng. Con người thì không ngừng khai thác và phá hoại thiên nhiên, để bây giờ thời tiết thay đổi thất thường liên tục. Đây chính là phản ứng của thiên nhiên đối với loài người.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn Hồng Phong nói:
- Tiểu Hồng, cậu gọi điện cho Hà Chính Huy bên Sở thuỷ lợi tỉnh, nói đến gặp tôi.
Hà Chính Huy, Sở trưởng Sở thuỷ lợi thuỷ điện tỉnh Hồng Giang thời gian gần đây cũng rất đau đầu và lo lắng. Trời mưa liên miên không ngừng, làm cho tình hình chống lũ của cả tỉnh Hồng Giang đều trở nên nghiêm trọng.
Số liệu đo đạc sông lớn của trạm thuỷ văn thành phố Lộc Sơn, mực nước đã vượt qua mức cảnh báo một mét. Trong tỉnh Hồng Giang, mực nước của các nhánh sông chính khác cũng đều đang dâng lên. Mực nước của hồ Hồng Dương đã đạt đến mức kỉ lục. Những việc này đều làm cho Hà Chính Huy cả ngày phải xoay như chong chóng.
Dù cho trời đang mưa xối xả, Hà Chính Huy cũng chuẩn bị ra ngoài, phía sau, mấy lãnh đạo khác của Đảng bộ Sở cũng đều đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường.
Bước vào đại sảnh của Sở Thuỷ lợi thuỷ điện, di động của Hà Chính Huy bỗng vang lên, thư kí bên cạnh cầm di động đi tới, nét mặt có vẻ hơi trầm trọng và nghiêm túc nói:
- Sếp, điện thoại của Trưởng ban thư kí Hồng bên Tỉnh uỷ.
Trưởng ban thư kí Hồng bên Tỉnh uỷ ư? Lúc này, ai cũng biết, Trưởng ban thư kí Hồng là ai. Cả Hồng Giang này chỉ có thư kí Hồng Phong của bí thư Nhiếp là Phó trưởng ban thư kí Tỉnh uỷ thôi.
Nghe thấy vậy, Hà Chính Huy không dám chậm trễ, bèn đón lấy điện thoại trong tay thư kí, nhấn nút trả lời cuộc gọi và nói:
- Chào thư kí Hồng.
Lúc này Hồng Phong cũng không hàn huyên gì mà đi thẳng vào chủ đề, trực tiếp nói:
- Chào Giám đốc Sở Hà, bí thư muốn mời ngài sang gặp bây giờ.
Nghe vậy, Hà Chính Huy cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, mưa liên tiếp hơn hai tháng, việc này sớm muộn gì cũng khiến bí thư Nhiếp chú ý, đây là lẽ đương nhiên thôi.
Hà Chính Huy bèn gật đầu nói:
- Được, tôi tới ngay.
Gác điện thoại, Hà Chính Huy quay sang mấy vị phó giám đốc sở bên cạnh nói:
- Anh Lý, anh Trương, anh Hồ, tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau ra làm việc. Các anh tới những nơi khác xem thử trước, nếu có tình hình gì lập tức báo cáo với tôi và Ban chỉ huy phòng chống lũ lụt tỉnh. Bên bí thư Nhiếp gọi điện mời tôi sang đó.
Nói rồi, Hà Chính Huy cầm lấy chiếc ô mà thư kí đưa cho rồi lao vào màn mưa.
Cái gạt nước ở kính trước ô tô đã mở đến tốc độ nhanh nhất, nhưng nước mưa ào ào vẫn trút xuống như thác nước. Lái xe phải đi vô cùng cẩn thận, chỉ đi ở tốc độ 20km/h.
Vốn dĩ đi từ Sở thuỷ lợi đến Tỉnh uỷ chỉ có hai đoạn đường, khoảng cách chưa đến ba cây số. Thường ngày thì chỉ mất vài phút đi xe, nhưng bây giờ phải mất gần 15 phút. Xe đỗ ở cổng toà nhà Tỉnh uỷ, Hà Chính Huy giương ô rồi chạy ra.
Chỉ đơn giản là lên xuống xe, hơn nữa còn che ô, vậy mà Hà Chính Huy vẫn ướt rượt cả người. Vậy cũng đủ chứng minh, mưa lúc này lớn đến thế nào.
Vào thẳng thang máy lên tầng trên, bước ra khỏi thang máy, Hà Chính Huy chỉnh trang lại quần áo và dáng vẻ rồi mới đi tới cửa phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang.
Vừa gõ cửa thì bên trong có tiếng của Hồng Phong:
- Mời vào.
Hà Chính Huy bước vào văn phòng, Hồng Phong liền đứng dậy, mỉm cười nói:
- Giám đốc Sở Hà đến rồi à, mời vào, Bí thư đợi ngài ở phòng làm việc.
Nhiếp Chấn Bang đang xem tài liệu, công tác cải tổ của nhà máy dệt may Hồng Giang đã từng bước đi sâu hơn, nỗ lực của tổ công tác đã không uổng phí. Phía Chu Truyện Gia cũng đi sâu đi sát vào các công nhân viên, sau khi tất cả thành viên của tổ công tác đều kiên nhẫn giải thích cho các công nhân viên về mục đích và nội dung cải tổ, các công nhân viên của nhà máy dệt may Hồng Giang cũng đã thay đổi tư tưởng quan niệm.
Đọc đến đây, gương mặt Nhiếp Chấn Bang cũng nở một nụ cười, việc cải tổ cổ phần hoá nhà máy dệt may Hồng Giang về cơ bản là đã thành công. Tiếp theo, phần quan trọng nhất chính là sự lựa chọn của nhà đầu tư.
Cửa phòng có tiếng kẽo kẹt, từ bên ngoài đẩy vào, Hồng Phong bước vào, theo sau là Hà Chính Huy.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy, giơ tay có ý chỉ vào chỗ ngồi trước mặt mình và nói:
- Đồng chí Chính Huy, mời ngồi.
Đợi cho Hà Chính Huy ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng vào vấn đề:
- Đồng chí Chính Huy, lần này tôi mời đồng chí đến, chủ yếu là để hỏi về tình hình phòng chống lũ lụt của Hồng Giang. Trước mắt, tình hình của các nhánh sông shính, sông Trường Giang đoạn qua Hồng Giang và hồ Hồng Dương thế nào rồi?
Nghe Nhiếp Chấn Bang hỏi, Hà Chính Huy mới thở phào nhẹ nhõm. Biết bí thư Nhiếp cho gọi mình, Hà Chính Huy suy nghĩ cả nửa ngày mà vẫn thấy nội dung của lĩnh vực lũ định kỳ là đáng tin nhất. Giờ nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, trong lòng Hà Chính Huy mới thoải mái.
Số liệu về lũ định kì căn bản đều luẩn quẩn trong đầu mình, hỏi về nó thì Hà Chính Huy không lo lắng gì cả.
Ngẫm nghĩ chuẩn bị một hồi, Hà Chính Huy mới lên tiếng:
- Thưa bí thư, trước mắt tình hình chống lũ của Hồng Giang không được lạc quan cho lắm.
Nói đến đây, Hà Chính Huy bèn giải thích:
- Thưa bí thư, chắc bí thư biết rõ, kể từ tháng tư, chính xác là từ mùng 2 tháng 4, toàn bộ khu vực Trung Nam Bộ nước ta bị mưa liên miên, tính đến nay đã là 67 ngày, chỉ có 7 ngày là thấy mặt trời. Còn 60 ngày còn lại đều âm u mưa bão, trong đó có 31 ngày mưa lớn, đặc biệt có 9 ngày mưa rào, nếu chỉ đơn giản tính lượng mưa trút xuống, không tính lượng mưa trôi đi, thì tổng lượng mưa tích luỹ đã vượt quá 6000mm.
Nghe thế, Nhiếp Chấn Bang liền chau mày, 6000mm, điều này nghĩa là gì, 10mm là 1cm, 6000mm là 600cm, tức là 6 mét rồi.
Hơn nữa, nếu chỉ đơn giản là nước sông chảy thông thường, dâng lên 6 mét đã không chịu nổi, huống hồ phạm vi ở đây là toàn bộ các khu vực của tỉnh, nhiều dòng hợp thành sông, vậy thì nước sông còn dâng lên bao nhiêu nữa.
Nghĩ đến đó, sắc mặc Nhiếp Chấn Bang cũng trùng xuống, rồi nhìn Hà Chính Huy nói:
- Tình hình rất nghiêm trọng, hình thức phòng chống lũ lụt không khả quan rồi. Tình hình các đê lớn ở các nhánh sông chính và dọc sông Trường Giang thế nào? Ngoài ra, Tổng cục phòng hộ quốc gia sắp xếp thế nào trong việc điều động thống nhất? Tỉnh ta có biện pháp gì để đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của người dân không?
Những lời của Nhiếp Chấn Bang thể hiện rõ sự thiết thực khi làm việc cùng kinh nghiệm cầm quyền phong phú của mình. Tất cả các câu hỏi đều nhằm đúng trọng tâm. Điều này thể hiện rõ năng lực của Nhiếp Chấn Bang.
Hà Chính Huy nghe đến đây cũng gật đầu nói:
- Ban chỉ huy phòng chống lụt bão tỉnh, Sở thuỷ lợi tỉnh cùng các nơi đã kiểm tra một lượt, trước mắt tình hình các đê lớn về cơ bản đều ổn. Ban chỉ huy đã phát khẩn cấp năm triệu túi dệt cho các thành phố trong tỉnh, và chuẩn bị đầy đủ một lượng lớn cát sỏi. Về phía Tổng cục phòng hộ quốc gia, áp lực đối với Hồng Giang khá lớn, vì trên thượng lưu có Ba Thục, Du Châu, và Sở Nam Sở Bắc đều có mưa to, mực nước ở thượng lưu dâng lên hung hãn. Trung tâm thuỷ lợi Tam Hiệp đã khẩn cấp khởi động dự án xả lũ định kì, nhưng nói chung, tình hình chống lũ ở thượng lưu rất áp lực, cứ thế này thì chúng ta sẽ phải đảm nhiệm công tác xả lũ nhất định.
Còn phải đảm nhiệm việc xả lũ cho thượng lưu ư? Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức nhíu mày lại, như vậy thì không thể mở hãm xả lũ của hồ Hồng Dương. Đập chứa nước của các nhánh sông chính trong tỉnh cũng phải không chế lượng nước xả lũ, đến lúc lũ trên thượng lưu đổ xuống, chảy vào hồ Hồng Dương sẽ là một thử thách rất lớn với việc phòng chống lũ lụt của toàn tỉnh Hồng Giang.
Nhưng trong tình thế lúc này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ, cấp trên điều phối chắc chắn là có lí do. Tỉnh Hồng Giang không thể chỉ biết lo cho lợi ích của mình, mà không màng đến tình hình chung của thượng lưu và hạ lưu. Giờ phút này, lợi ích của cả quốc gia là quan trọng nhất.
Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, nhấn điện thoại nói với Hồng Phong:
- Tiểu Hồng, cậu thông báo ngay cho Trưởng ban thư kí, gọi tất cả uỷ viên thường vụ đến phòng họp ngay.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Hà Chính Huy nói:
- Đồng chí Chính Huy, anh đợi ở đây một lát, tôi cần anh trình bày về tình hình chống lũ của tỉnh trong cuộc họp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận