Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1198: Sự khổ sở của Dương Ích Thành.

Trong tòa nhà văn phòng của Thành ủy thành phố Lương Châu, phòng làm việc của Bí thư Thành ủy nằm ở sườn phía đông tầng bảy của tòa nhà. Lúc này, Bí thư của quận Kinh Khai, Dương Ích Thành đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng làm việc, hai tay đặt ngang ở trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Bí thư Quận ủy Bành Nghị Hoa đang ngồi ở ghế đối diện.
- Nghị Hoa à, dự án thành phố ô tô nằm ở thành phố Lương Châu chúng ta là một sự khẳng định của Tỉnh ủy đối với thành phố, sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với chúng ta. Đây là một cơ hội chúng ta khó mà có được. Nắm chắc cơ hội này, thành phố Lương Châu sẽ không khó đi lên. Anh là Bí thư của quận Kinh Khai, tất cả những gì anh làm, tổ chức cũng đều chú ý. Hiện tại, Tỉnh đang xem xét, cân nhắc tăng thêm địa vị cho quận Kinh Khai. Tỉnh đang thảo luận, chuẩn bị bổ sung thêm anh vào ban lãnh đạo Thành ủy. Như vậy, cũng có thể phục vụ tốt hơn cho công tác của quận và duy trì mối quan hệ mật thiết với Thành ủy.
Dương Ích Thành chậm rãi nói. Trong lời nói mang theo sự cổ vũ, ca ngợi nhưng cũng có cả sự thật.
Nhưng lúc này, Bành Nghị Hoa lại nhíu mày. Dự án thành phố ô tô nằm ở thành phố Lương Châu, được lợi nhất đương nhiên là quận Kinh Khai. Có thể đoán được, việc nâng cấp lên thành khu phát triển kinh tế và công nghệ của tỉnh nằm trong tầm tay. Cho dù là cấp quốc gia cũng không phải chuyện gì khó.
Thế nhưng, cũng giống như người uống nước, ấm lạnh thì tự biết. Lúc này, sướng hay khổ thì cũng chỉ tự Bành Nghị Hoa biết.
Nhìn Dương Ích Thành, Bành Nghị Hoa dứt khoát nói:
- Bí thư, cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức đối với tôi. Lãnh đạo cấp trên ủng hộ quận Kinh Khai, tôi đương nhiên biết rõ. Nhưng tình hình bây giờ tôi thực sự không làm tiếp được nữa.
- Có chuyện gì vậy? Nghị Hoa à, không nên hơi một tí là nói không làm được nữa. Đó là thái độ của một Đảng viên sao? Với tư cách của một người Đảng viên, một lãnh đạo, nên có tố chất bất chấp vượt qua khó khăn. Khi gặp khó khăn, điều đầu tiên phải nghĩ đến là tìm cách giả quyết chứ không phải lùi bước. Bộ dạng này của anh làm sao được?
Vẻ mặt Dương Ích Thành có chút khó coi.
Cái tên Bành Nghị Hoa này cũng quá là không biết điều, còn định quẳng ghánh cho mình. Vị trí Bí thư quận Kinh Khai này có biết bao nhiêu người muốn ngồi. Bành Nghị Hoa anh không ngồi thì lập tức sẽ có vô số người muốn ngồi lên.
Lời nói của Dương Ích Thành cũng hàm chứa thái độ cảnh cáo khiến cho Bành Nghị Hoa lại cười khổ. Chuyện nhà mình chỉ mình hiểu rõ. Vấn đề của quận Kinh Khai… haiz… Nghĩ tới đây, Bành Nghị Hoa kiên quyết nói:
- Bí thư, không phải là tôi không nghĩ cách, thật sự là tôi không làm được. Quận Kinh Khai đang tiến hành công tác di rời và giải phóng mặt bằng. Đây là chỉ thị mà Thành ủy đã truyền đạt. Sau khi khởi công dự án thành phố ô tô, về phía quận Kinh Khai, trong phạm vi hai thị trấn của quận Kinh Khai, trung ương và Tỉnh ủy đều đã đưa ra lệnh cấm cưỡng chế trong quá trình di rời và giải phóng mặt bằng. Hiện giờ thật sự là không còn cách nào để tiếp tục làm được nữa.
Nói đến đây, Bành Nghị Hoa tiếp tục nói:
- Ở quận Kinh Khai, chỉ nói riêng Mã gia trang mà thôi. Sau khi biết được quận đang được xếp vào địa phương phát triển, trong vòng một đêm, Mã gia trang liền mọc lên hàng mấy nghìn ngôi nhà. Nhà nào nhà nấy đều phòng trước phòng sau mọc lên. Một số nhà, đất đai được thừa hưởng để cấy cày cũng không cần nữa, đều đang hừng hừng khí thế xây nhà lên. Hiện giờ, các ông chủ của một vài xí nghiệp đã ký tên thỏa thuận đầu tư với quận. Bây giờ, vừa nhìn thấy những thứ kiến trúc vi phạm pháp luật này đều có ý định rời đi.
- Anh làm cái gì vậy? Không biết phá đi sao? Quận Kinh Khai chẳng lẽ lại không khác gì bức tượng?
Nói tới đây, Dương Ích Thành liền dừng lại.
Tỉnh Lũng Tây, từ sau khi Nhiếp Chấn Bang tiền nhiệm đã đưa ra quy định rất rõ ràng về vấn đề di rời và giải phóng mặt bằng. Bất luận là đơn vị nào, bất luận là ai cũng không được sử dụng phương pháp cưỡng ép di rời. Một khi bị phát hiện thì người đó sẽ bị mất chức.
Quy định này giống như chiếc vòng Kim Cô đeo trên đầu toàn bộ lãnh đạo trong tỉnh. Giới hạn phạm luật vốn dĩ là rất mong manh
Giống như Mã gia trang, tất cả nhà đều được xây lên trong vòng một đêm. Như vậy, quy định về những ngôi nhà này còn khác lung túng. Cái này có tính là vi phạm luật kiến trúc không thì không riêng gì tỉnh Lũng Tây mà trong cả nước đều không có một quy định rõ ràng.
Nói là vi phạm thì có cái để nói, nói là không vi phạm thì cũng có cái để nói. Những ngôi nhà như vậy, bình thường đều khó có thể dỡ bỏ được. Bình thường, chỉ những ngôi nhà đang làm mới được dỡ bỏ. Còn những nhà đã làm xong thì sẽ không được phá. Trừ khi là những ngôi nhà quá ảnh hưởng tới hoàn cảnh, còn bình thường thì không được.
Mà điều này cũng chính là điều khiến cho Bành Nghị Hoa cảm thấy khó xử. Vị trí này không dễ làm thì nghỉ để tùy ý những người này thích làm sao thì làm. Chi phí thu hồi đất cứ tăng lên như vậy thì hậu quả dẫn đến là các nhà đầu tư sẽ ngần ngại, không dám hành động tiếp nữa.
Nói đùa một chút thì dù gia sản có lớn đến đâu cũng không chịu được hành hạ như thế. Đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ mới là di rời và giải phóng mặt bằng mà đã tiêu tốn khoản tiền khổng lồ rồi, sau khi chính thức vào giai đoạn tiếp theo thì chẳng phải đâm lao phải theo lao sao. Có thể khẳng định, khi công trình vừa bắt đầu xây dựng, những người dân địa phương chắc chắn sẽ yêu cầu tham gia xây dựng công trình. Không cho à? Họ sẽ ngăn không cho thi công, chặn đường cướp của, quấy rối, … có thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn. Đến lúc đó, tiến không được mà lui cũng không xong, thà rằng đi luôn từ bây giờ.
- Bí thư, hôm nay tôi thật sự tiến không được mà lui cũng không xong. Tôi đã thành Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải là người rồi. Đứng ở góc độ của chính phủ, bảo vệ quyền lợi của nhà đầu tư hợp pháp chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi. Nhưng mà như vậy thì bị người dân mắng, nói chúng tôi là nghiệp quan cấu kết, rắn chuột một ổ. Đứng trên lập trường của người dân, mắt nhắm mắt mở để làm thì sẽ khiến nhà đầu tư sợ hãi mà yêu cầu rút vốn thì sẽ thành phá hủy đại cục phát triển kinh tế của tỉnh và thành phố.
Bành Nghị Hoa ủy khuất nói.
Nghe những lời này, Dương Ích Thành cũng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nghị Hoa à, nên theo quy định mà làm, phải kiên quyết mà làm theo. Hiện giờ, những nhà làm xong rồi thì cứ để đấy. Nhưng tuyệt đối không để một công trình vi phạm nào xuất hiện nữa. Ban ngành chấp pháp phải không ngừng kiểm tra. Những ai báo cáo sẽ được thưởng. Tạm thời, anh cứ làm theo như vậy.
Sau khi tiễn Bành Nghị Hoa, Dương Ích Thành cũng đứng lên, dặn thư ký ở bên ngoài:
- Chuẩn bị xe đi Tỉnh ủy.
Chuyện trái với quy định thì Dương Ích Thành cũng không thể làm chủ được. Uy tín của Bí thư Nhiếp ở trong tỉnh không ai là không biết. Vấn đề về những quy định cứng nhắc đó, sợ người khác e là đến cả Phó Chủ tịch tỉnh cũng không dám làm chủ. Người có thể làm chủ chỉ có Bí thư Nhiếp. Lúc này, vấn đề của thành phố Lương Châu rất cần phải tới Tỉnh ủy một chuyến tìm Bí thư Nhiếp để báo cáo tình hình trước mắt.
Dương Ích Thành gọi điện thoại cho Hạ Cương, sau khi hẹn thời gian xong, Dương Ích Thành cầm cặp và áo khoác lên rồi đi ra khỏi văn phòng.
Đi một mạch từ Lương Châu đến Tỉnh ủy, ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ, cả người đều cảm thấy mệt mỏi. Vừa đến trụ sở Tỉnh ủy, Dương Ích Thành liền đi thẳng lên lầu.
Vừa vào cửa, thư ký Hạ Cương liền đứng lên:
- Bí thư Dương đển rồi à, ngài ngồi một chút để tôi đi báo với Bí thư.
Nghe báo Dương Ích Thành đến, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi chút ngạc nhiên. Là Bí thư Tỉnh ủy, mặc dù là lãnh đạo cấp cao của tỉnh, nhưng vốn dĩ trong lòng vẫn có những thứ quan trọng riêng. Thời gian này, Lương Châu, Thi An và Cổ Đô là ba địa phương mà Nhiếp Chấn Bang quan tâm nhất. Thành phố ô tô, thành phố dầu mỏ cùng với dự án cải tạo khu ổ chuột đều là những dự án liên quan đến sự phát triển của toàn tỉnh, không thể coi nhẹ.
Dương Ích Thành tới đây lập tức khiến cho Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư, trong lòng có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ thành phố Lương Châu đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Nếu chuyện không quan trọng chắc chắn Dương Ích Thành sẽ không tới báo cáo trực tiếp, chỉ cần báo cáo qua điện thoại là được rồi. Có thể làm cho Dương Ích Thành tới đây, tất nhiên phải là chuyện khó giải quyết.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Tiểu Hạ, để cho anh ta vào.
Vừa vào cửa, Dương Ích Thành liền nói:
- Bí thư, quấy rầy ngài rồi.
Nhiếp Chấn Bang xua xua tay, ý bảo Dương Ích Thành ngồi xuống trước mặt mình, nói:
- Bí thư Ích Thành, lần này đến Tỉnh ủy là có chuyện gì?
Kiểu làm việc mới vừa vào cửa đã đi thẳng vào vấn đề này của Nhiếp Chấn Bang, Dương Ích Thành đã rất quen thuộc rồi, trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói:
- Bí thư, thật sự là có chuyện quan trọng muốn báo cáo. Là chuyện về thành phố ô tô.
Dương Ích Thành thuật lại một lượt chuyện ở quận Kinh Khai rồi có chút khó xử nói:
- Bí thư, bây giờ ở quận Kinh Khai, nhà không phù hợp với quy định của luật kiến trúc đã tràn lan như cỏ dại, không thể ngăn chặn được. Tôi e là chuyện này sẽ ảnh thưởng không tốt đến đại cục phát triển của thành phố ô tô.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư. Thói quen này của người dân chính là do thấy có nhiều người giàu lên nhờ tiền đều bù giải phóng mặt bằng. Đồng thời, những người nông dân chất phác này cũng không hài lòng trong quá trình giải phóng mặt bằng. Thử nghĩ thoáng ra một chút, người khác gan lớn, xây vài ngôi nhà cấp bốn lên đã thu được khoản tiền bồi thường lớn hơn rất nhiều. Những người khác nhìn vào đương nhiên sẽ ghen tị. Bởi vậy, tất cả mọi người liền làm theo với suy nghĩ, anh có thể thì tôi đương nhiên cũng có thể.
Loại chuyện này, dù là Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khó xử. Nếu cứ phá đi thì có lẽ nhiều người sẽ táng gia bại sản. Nhiều người thậm chí phải vay nợ để làm nhà, nếu cứ như vậy mà phá đi thì sẽ khiến cho người này mất cả chì lẫn chài. Không phá đi cũng không ổn. Điều đó sẽ giống như phát tín hiệu cho họ rằng chính phủ đã cho phép.
Quả là đã rơi vào thế khó. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lúc này mới nói:
Đồng chí Ích Thành, tôi thấy như vậy, từ hôm nay trở về sau, tỉnh muốn phối hợp với khu Kinh Khai, kiên quyết ngăn chặn những công trình vi phạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận