Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1070: Xí nghiệp nhà nước thay đổi chế độ

Khi Nhiếp Chấn Bang đi khỏi thì không khí trở nên bối rối, Nhiếp Chấn Bang vừa đi, những lãnh đạo thường vụ khác cũng lấy cớ đi khỏi đó.
Trong trường hợp này, thái độ của các cán bộ trong tỉnh Hồng Giang đều giống nhau. Lần này bên trên cử ba lãnh đạo nơi khác tới, đến một vị trí cũng không để lại cho Hồng Giang, quả thật là hơi quá đáng.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang đã tỏ thái độ. Những người khác cũng tự nhiên noi theo. Những người đó rất rõ, ở bên trên mà mất mặt, họ muốn ghét thì chỉ có thể ghét Nhiếp Chấn Bang, không liên quan gì những người khác, ngược lại nếu đều làm như vậy sẽ khiến cho Nhiếp Chấn Bang bị thù hận.
Hơn nữa làm như vậy sẽ để lại cho các lãnh đạo Hồng Giang ấn tượng tốt về bệnh vực lẽ phải, xảy ra chuyện có người khác đứng đằng sau đỡ đòn, chuyện tốt như vậy thì phải vui vẻ đi làm.
Một lúc sau thì các thường vụ đã đi hết, chỉ còn lại Trưởng ban Tổ chức Lý Úy Nhiên đứng đó, tất nhiên ba vị lãnh đạo mới đến còn đứng đó.
Sắc mặt Trương Đông Thăng có chút khó coi, Nhiếp Chấn Bang mặc dù không nhằm vào mình, nhưng mọi chuyện lại phát sinh tại đây, tục ngữ có câu “không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật”, Nhiếp Chấn Bang không nể mặt rồi.
Trương Đông Thăng đứng dậy nói:
- Đồng chí Úy Nhiên, tôi đã ăn rồi, không còn sớm nữa, bên anh hãy sắp xếp xe đưa tôi ra sân bay thôi.
Trương Đông Thăng dẫn theo thư ký, vừa lên xe thư ký nói:
- Trưởng ban, người của tỉnh Hồng Giang khinh người quá.
Thư ký cũng không sợ, lúc này mặc dù tài xế là người của Hồng Giang, nhưng Thư ký tính thẳng thắn, chỉ sợ người Hồng Giang không biết, nên phải làm cho các người biết mới thôi.
Nhưng Thư ký đã tính toán nhầm thái độ của Trương Đông Thăng, vừa dứt lời, Trương Đông Thăng liền quát lớn:
- Tiểu Cốc, nói gì vậy? Cán bộ lãnh đạo đi công cán, nghiêm khắc thực hiện theo điều lệ Tam công, không đãi tiệc, thuốc, là quy định của Trung ương, Hồng Giang làm vậy là hoàn toàn phù hợp với chỉ thị của Trung ương, thái độ của cậu như vậy là tốt sao?
Những lời của Trương Đông Thăng khiến Thư ký Cốc không nói được câu nào.
Những lời của Trương Đông Thăng rốt cuộc có mấy câu là thật, chỉ có anh ta là rõ.
Chuyện của Trương Đông Thăng không ảnh hưởng mấy tới tâm trạng Nhiếp Chấn Bang. Lần này không cần biết ai tới, Nhiếp Chấn Bang đều làm như vậy, thậm chí Trưởng ban Túc Châu đích thân đến, thì cũng chỉ chạy một chuyến tới sân bay thôi, nhưng thật sự để Nhiếp Chấn Bang tới với khuôn mặt tươi cười chào đón, khách khách khí khí thì thật sự là không làm được.
Chuyện này rõ ràng là cách thử của một số người ở thủ đô với Nhiếp Chấn Bang, trước đây vì chưa có cơ hội. Lần này một lúc có ba vị lãnh đạo, thậm chí có hai vị là thường vụ, thì là cái cớ cho họ rồi.
Điều này cho thấy công tác tại Hồng Giang không đến nơi đến chốn. Các vị lãnh đạo của Hồng Giang chưa đủ tư cách, lấy cái này làm cớ, mới gây ra hậu quả này. Dưới sự phản đối của một số người, việc điều chỉnh nhân sự của Hồng Giang tất cả được điều ở nơi khác đến, cũng không ly kỳ nữa rồi.
Nhưng nếu Nhiếp Chấn Bang mềm yếu, những người này sẽ cảm thấy Nhiếp Chấn Bang sợ, ngay sau đó có thể khẳng định họ có thể tiến thêm một bước. Trong trường hợp này Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không để nó xảy ra, gạt Trương Đông Thăng sang bên là sự phản kích của Nhiếp Chấn Bang, là một thái độ.
Ngồi văn phòng của mình, Nhiếp Chấn Bang nhéo nhéo mũi. Trên mặt bàn là số liệu thống kê kinh tế nông nghiệp và công nghiệp của hai năm của tỉnh Hồng Giang.
Nhậm chức hai năm, ngành du lịch đã trở thành mũi nhọn trong phát triển kinh tế của Hồng Giang. Dưới sự dẫn dắt của ngành du lịch, thu nhập từ thuế, bình quân mỗi người đã có tiến bộ. Nhưng vẫn chưa đủ, điều chỉnh kết cấu của nông nghiệp và công nghiệp chính là lúc này.
Có tiếng gõ cửa, Hồng Phong bước vào báo cáo:
- Bí thư, Phó chủ tịch Tỉnh Chu đến rồi.
Nhiếp Chấn Bang liền đứng dậy, Chu Truyện Gia là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, cũng là Phó chủ tịch tỉnh Phân quản công nghiệp.
Đúng là có cảm giác “vừa nhắc đến Tào tháo thì Tào tháo đến”, liền gật đầu nói:
- Mời đồng chí Chuyên Gia vào.
Phong ba quãng thời gian này của Hồng Giang khiến Chu Truyện Gia kiên định niềm tin đi theo Bí thư Nhiếp, không có sự lựa chọn khác cho Chu Truyện Gia nữa rồi.
Chu Truyện Gia để tập công văn xuống, ngồi phía đối diện Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư, lần này tới đây chủ yếu là báo cáo với ngài sự thay đổi chế độ của nhà máy dệt.
Nghe thấy vậy Nhiếp Chấn Bang phẩy tay, có nhiều chuyện thật tình cờ. Ở đây, Nhiếp Chấn Bang đang suy ngẫm đến vấn đề phát triển công nghiệp quốc hữu của Hồng Giang thì Chu Truyện Gia lại đến báo cáo tình hình nhà máy dệt, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Thật là tình cờ, tôi cũng muốn tìm anh bàn về vấn đề phát triển toàn bộ ngành công nghiệp Hồng Giang, thì anh tìm tôi bàn về nhà máy dệt. Anh thử nói xem cải cách thể chế nhà máy dệt Hồng Giang ra sao?
Lấy từ trong túi quyển vở đặt lên bàn, nhưng Chu Truyện Gia không mở ra.
Hành động này nhất định là có, báo cáo công việc với lãnh đạo thì tình tiết này phải chú ý, thậm chí tất cả số liệu, nội dung anh cần nhớ rõ. Nhưng không lấy vở ra báo cáo, thì chỉ có tay không, khiến lãnh đạo nhìn và cảm thấy anh không chuẩn bị đầy đủ, ngoài ra khiến người ta có cảm giác anh tự cao tự đại.
Quan trọng hơn là, khi lấy vở ra cho thấy thái độ thận trọng của anh, anh không thấy lãnh đạo đánh giá anh đã bỏ nhiều công sức sao.
Hơn nữa, đặt quyển sổ lên bàn là một loại bổ sung, tục ngữ nói “nhân hữu thất túc, mã hữu thất đề”. Không lấy sổ ra, chẳng may không nhớ chỗ nào thì có phải tự mình tìm phiền phức sao, tự mình cắt đi tiền đồ của mình sao?
Cách làm đó của Chu Truyện Gia rất có quy củ, không để người khác bắt bẻ, chuẩn bị từ ngữ, Chu Truyện Gia bắt đầu báo cáo:
- Bí thư, từ khi Thủ trưởng Kiều nhậm chức, Trung ương đã đề xuất văn kiện cải cách thể chế công nghiệp. Trong tỉnh, sau khi ngà nhậm chức, cũng đã cho ra văn kiện tương ứng. Với năm trăm ba mươi hai xí nghiệp quốc hữu, chế định thời gian biểu tương đương, tổng thể nguyên tắc là dễ trước khó sau, những xí nghiệp kinh tế tốt trước, sau đó là xí nghiệp kinh tế yếu kém, xí nghiệp nhỏ trước, xí nghiệp lớn sau.
Nghe tới đây Nhiếp Chấn Bang gật đầu, trước đây nhà máy cơ khí Hồng Thành cũng như vậy, là một phần cải cách thể chế xí nghiệp.
Chu Truyện Gia nói tiếp:
- Trước mắt, toàn tỉnh đã thuận lợi cải cách chế độ của ba trăm hai mươi bảy nhà máy, nộp tiền an sinh xã hội cho các công nhân đạt tới hơn hai chín triệu. Trước mắt, các thành phố cấp ba thuộc về tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước không thuộc phạm vi chính quyền tỉnh. Trong tỉnh trọng điểm chủ yếu là ba mươi doanh nghiệp quốc hữu trực thuộc tỉnh, nhà máy dệt Hồng Giang là một trong những xí nghiệp thuộc nhóm hai.
Nói tới đây Chu Truyện Gia thở dài nói:
- Bí thư, ngài rất hiểu nhà máy dệt kinh tế đình trệ, nhà máy dệt Hồng Giang nằm trong ngành dệt, duy nhất là doanh nghiệp nhà nước trực thuộc tỉnh, việc thay đổi chế độ có thành công hay không ảnh hưởng trực tiếp đến toàn tỉnh, trước mắt có một số vấn đề khó giải quyết.
Những lời của Chu Truyện Gia khiến Nhiếp Chấn Bang coi trọng, ngồi thẳng người, một số tình hình cơ bản của nhà máy dệt Hồng Giang Nhiếp Chấn Bang vẫn hiểu, xí nghiệp đại hình quốc hữu trực thuộc tỉnh.
Thành lập vào thời kỳ đầu kiến quốc, đến giờ đã có lịch sử sáu mươi năm. Cả một nhà máy dệt, thành lập ba bộ phận, một nhà máy hạt nhân, nhà máy hai và nhà máy ba.
Vì là xí nghiệp tập trung lao động nên công nhân viên chức tuyệt đối đứng thứ nhất. Cả nhà máy có hơn sáu nghìn bảy trăm công nhân, chưa bao gồm những người về hưu, đây quả là con số khổng lồ. Trong quá trình thay đổi chế độ một khi xảy ra vấn đề gì, hậu quả thật thảm khốc.
Nghe Chu Truyện Gia nói vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ, nhìn Chu Truyện Gia nói:
- Anh Chu, tình hình hiện giờ của nhà máy ra sao rồi?
- Chủ yếu tập trung ở hai chỗ, một là cải tạo hình thức đầu tư cổ phần, nhưng tình cảnh của nhà máy không tốt, sản phẩm của nhà máy không bán được, mới khởi công thì đã bị lỗ. Trước mắt đang trong tình trạng không trả được nợ, là gánh nặng lớn với tài chính của tỉnh. Công nhân viên không tin vào ban lãnh đạo đảng ủy, dẫn đến cải tạo đầu tư cổ phần khó khăn. Phương án khác là, thu hút vốn bên ngoài, nhưng quy mô của nhà máy quả thật rất lớn, phụ trách nhiều mặt. Trước mắt có hai công ty đang cân nhắc. Nhưng vừa mới đến đã bị công nhân dọa cho sợ rồi. Nhiều công nhân như vậy, họ đều hô lên khẩu hiệu sống chết bảo vệ nhà máy, kiên quyết phản đối thất thoát tài sản nhà máy, cứ như vậy sẽ không giải quyết được gì
Chu Truyện Gia trả lời Nhiếp Chấn Bang, lúc này sự việc nhà máy dệt là chuyện mà Chu Truyện Gia đau đầu nhất.
Tỉnh Hồng Giang liên tiếp có nhiều vấn đề như vậy, một khi bùng nổ, đến lúc đó quần chúng khiếu nại, Hồng Giang lại nổi tiếng thôi.
- Cái này không được, cái kia không được, công nhân viên nhà máy định thế nào đây?
Nhiếp Chấn Bang cũng nổi giận, nhưng cũng rất rõ tỉ lệ công nhân viên nữ của nhà máy rất lớn, thế nên việc thay đổi chế độ cũng rất gian nan, dù sao cách nghĩ của nam và nữ cũng khác nhau, phụ nữ thì thường có chút cảm tính.
Nghĩ tới đây Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm nói:
- Như vậy hãy chọn một lúc nào đó chúng ta đến nhà máy xem sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận