Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1148: Có việc nên làm có việc không nên làm.

Lăng Tiêu không biết chuyện, Lăng Bảo Đông cũng không hiểu lý lẽ như thế sao? Nhìn hai cha con này, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại. Đối với một vài suy nghĩ của Lăng Bảo Đông, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút dự đoán. Trong lúc Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm, Lăng Bảo Đông lại mỉm cười nói:
o Bí thư Chấn Bang! Tôi nghe nói, tỉnh Lũng Tây hiện nay rút lại ba kế hoạch chiến lược lớn, một cái là kế hoạch thành phố xe hơi, một cái là kế hoạch thành phố hóa dầu. Ngoài ra, một cái là kế hoạch bảo vệ và quản lý toàn diện vùng trung thượng du sông cái. Một khoản kinh phí lớn đấy!
Ba kế hoạch, tuy trước mắt vẫn còn trong giai đoạn quy hoạch. Nhưng là người trong thể chế, Lăng Bảo Đông dò hỏi được một ít chuyện vẫn là việc bình thường.
Nhìn ra cả nước, nhân vật đứng đầu và cấp phó các tỉnh thành khu tự trị, trên thực tế cũng đang tồn tại một quan hệ cạnh tranh.
Ở tầng lớp Ủy viên nhập cục này cũng giống như vậy. Trước đây, trong số các Ủy viên nhập cục các tỉnh thành, ngoài Bí thư Đảng ủy Khu tự trị Tây Bắc, địa phương này vì vấn đề địa duyên chính trị mới nhập cục. Năm địa phương còn lại, thủ đô thì không cần nói nữa, bốn địa phương kia cũng tồn tại sự cạnh tranh hùng mạnh như thế.
Nhìn trong cả nước, thành viên Cửu đỉnh khóa trước, phần lớn đều xuất thân ở đây, hoặc là bối cảnh nhậm chức ở các địa phương này.
Hiện nay, lại gia tăng thêm một tỉnh Lũng Tây, đương nhiên, trong mắt những người này, Nhiếp Chấn Bang đã trở thành một đối thủ cạnh tranh hùng mạnh. Lăng Bảo Đông có thể biết được một vài hướng đi của Lũng tây, đây cũng là việc hết sức bình thường.
Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang này lại không có ý phủ nhận, hơi hơi há miêng, gật đầu nói:
o Tin tức của Bí thư Bảo Đông thật nhanh nhạy, kỳ thực nói ra cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi. Thật sự đi vào thực tế, vẫn là một khó khăn rất lớn.
Lúc này, Lăng Bảo Đông cũng mỉm cười nói:
o Chiến lược lớn, sự dứt khoát mạnh mẽ của cậu Nhiếp, tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
o Tuy nhiên, cậu Chấn Bang, trong hạng mục thành phố xe hơi, tôi cảm thấy Du Châu của chúng tôi và Lũng Tây vẫn có con đường hợp tác rất lớn.
Lăng Bảo Đông mỉm cười nói, Nhiếp Chấn Bang lúc này tinh thần bình yên như nước, lại khiến Lăng Bảo Đông cũng có chút tán thưởng. Không hổ là trụ cột hạt nhân của nhà họ Nhiếp! Sự trầm ổn này, khí độ này, ít nhất, lúc mình ở vào tuổi này vẫn chưa đạt được.
- Chấn Bang, cậu cũng biết, Du Châu xem như là vị trí quan trọng của ngành công nghiệp ô tô. Trong thành phố, xưởng sản xuất ô tô thuộc sở hữu nhà nước và xưởng sản xuất ô tô thuộc sở hữu tư nhân rất đông đúc. Sản phẩm tiêu thụ rộng rãi ra nước ngoài, có được cơ sở và nội tình công nghiệp phong phú. Tôi cho rằng, dự án phát triển thành phố xe hơi của tỉnh Lũng Tây, hợp tác của chúng ta có cơ sở rộng rãi.
Lăng Bảo Đông mỉm cười quăng miếng mồi của mình ra.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây cả người. Lời nói của Lăng Bảo Đông, Nhiếp Chấn Bang chưa nghĩ đến cũng hơi bất ngờ. Cái giá này của Lăng Bảo Đông đích xác không nhỏ. Công nghiệp ô tô bên Du Châu có tập đoàn Trường An có nhiều xưởng sản xuất ô tô và xe máy. Là người đứng đầu của Du Châu, nếu Lăng Bảo Đông có ý hướng này, các xí nghiệp bên dưới chắc chắn sẽ phối hợp. Điều này không có gì phải nghi ngờ.
Mặt khác, Lăng Bảo Đông làm như vậy không đơn thuần chỉ vì tốt cho Nhiếp Chấn Bang. Hiện nay, xí nghiệp của Du Châu phát triển đã đến một khâu then chốt, mở rộng thị trường, gia tăng xây dựng đầu tư sản xuất cơ bản, đây là một xu thế. Tiến vào Lũng Tây, cũng là chiếm trước một bước thị trường Tây bộ, thậm chí là chiếm giữ thị trường Trung Á. Đối với những xí nghiệp này cũng là điều tốt.
Lập tức Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:
- Cảm ơn Lăng Tiêu đã nhiệt tâm với sự nghiệp công ích xã hội như vậy, cảm ơn sự ủng hộ và giúp đỡ của thành phố Du Châu. Đối với những việc này, bất luận là hợp tác đầu tư cũng tốt, hay là quyên góp ủng hộ cũng được. Tôi đều nhiệt liệt hoan nghênh.
Mục đích của hai cha con nhà này, Nhiếp Chấn Bang đại khái cũng đoán ra được. Làm như vậy, đương nhiên là thể hiện thiện ý. Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không từ chối người đến, quyên tặng à, được, tôi nhận.
Hợp tác, cũng được, nhiệt liệt hoan nghênh. Còn chuyện khác thì rất khó nói!
Lúc này, Lăng Bảo Đông cũng cười, nói:
- Tốt, cậu Chấn Bang đây quả nhiên là người quyết đoán.
Nói đến đây, Lăng Bảo Đông lại chuyển chủ đề. Lại cười nói:
- Chấn Bang à! Nói ra, có một việc vốn dĩ không định nói. Tuy nhiên vẫn là không kìm nén được. Tôi nghe nói, bên mỏ than mà Lăng Tiêu đầu tư, gần đây cũng chịu không ít quấy nhiễu và phiền hà. Về mặt này, vẫn cần lão đệ giúp đỡ nhiều.
Nói xong, nhìn con trai Lăng Tiêu, nói:
- Lăng Tiêu, trước măt chú ba Nhiếp của con, con có chỗ nào khó khăn, con báo cáo qua với chú ba một chút. Cha tin rằng, tỉnh Lũng Tây có chú ba con lãnh đạo, môi trường đầu tư tuyệt đối không thể có bất kỳ thay đổi nào.
Lăng Tiêu lúc này lại có vẻ hết sức cung kính, nhu thuận giống như một học sinh tiểu học, gật đầu nói:
- Kỳ thật cũng không có gì. Chủ yếu vẫn là kiểm tra của bộ phận Giám sát an toàn. Công tác an toàn của mỏ than Lăng Tiêu, con luôn nhấn mạnh và giám sát chặt chẽ. Gần đây, kiểm tra tương đối chặt chẽ, đối với sản lượng cũng có chút ảnh hưởng.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang lại lộ ra một dáng vẻ kinh ngạc:
- Ồ? Có tình trạng như vậy sao? Vậy tôi cũng muốn xem qua một chút. Công tác an toàn cố nhiên là quan trọng. Tại sao lại có thể ảnh hưởng đến sản lượng của xí nghiệp?
Tiếp theo, hàn huyên vài câu không có chủ đề quá sâu, một bữa cơm cơ bản xem như đã kết thúc. Chuyện này, đối với song phương mà nói đều là biết rõ lòng dạ. Tất cả mục đích đều đã rất rõ ràng, việc cũng đã nói ra. Tiếp theo, hai bên lại không phải cùng trên một tuyến đường, đương nhiên không có gì để nói nữa.
Tiễn Nhiếp Chấn Bang đi, cha con Lăng Bảo Đông cũng trở về khách sạn. Chính tại phòng tổng thống của khách sạn Hilton. Nơi đây là chỗ ở tạm thời của Lăng Bảo Đông trong chuyến hành trình Lũng Tây lần này. Trong gian phòng, vừa ngồi xuống trên ghế sô pha, Lăng Tiêu lại bước đến bên quầy bar rót cho Lăng Bảo Đông một tách trà nóng, cũng ngồi xuống:
o cha! Cần thiết phải khách sáo với Nhiếp Chấn Bang như vậy sao? Không nói tiêu tốn mất ba trăm triệu, còn phải trợ giúp cho hạng mục thành phố xe hơi nữa.
Nhìn thần thái này của con trai Lăng Tiêu, Lăng Bảo Đông cười gằn một tiếng, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, thật sự rất non nớt. Lập tức trầm giọng nói:
o Lăng Tiêu! Con đừng có suy nghĩ khinh suất như vậy. Con thật sự cho rằng Nhiếp Chấn Bang là do may mắn và có bối cảnh sao? Con nghĩ quá đơn giản rồi. Nhiếp Chấn Bang không phải là nhân vật quá đơn giản như thế. Hơn nữa, nếu có thể hợp tác thành công hạng mục thành phố xe hơi với Lũng Tây, đối với ngành công nghiệp xe hơi của Du Châu cũng có điểm tốt cực lớn. Đối với cha mà nói lại không có bất kỳ tổn thất nào.
Nói đến đây, Lăng Bảo Đông lại nghiêm túc nói:
o Ngoài ra, con cũng đừng vui mừng quá sớm. Nhiếp Chấn Bang không phải có thể dễ dàng đả phá như vậy. Những thứ này, hắn ta cứ nhận lời như vậy, nhưng hoàn toàn không có nghĩa là con đã an toàn. Mấy việc rách rưới của bản thân con, con cứ xử lý tốt cho ta. Tốt nhất, chuyển đổi toàn bộ mỏ than cho cha.
Lời lẽ của Lăng Bảo Đông lập tức khiến Lăng Tieu nhảy dựng lên:
o Chuyện này là không thể. Mỏ than Lăng Tiêu, đây là sự nghiệp của con, là con vượt qua cơ sở khai khoáng Long Hoa, bảo con bán đi, điều đó là không thể. Hơn nữa, nếu cứ chán nản như vậy mà đi, vậy sau này ở trong hội, con làm sao mà sống? Nhiếp Chấn Bang không thể không giữ chữ tín như vậy chứ?
Dứt lời, Lăng Bảo Đông lại trầm giọng nói:
o Chữ tín? Chữ tín gì? Nhiếp Chấn Bang nhận lời con việc gì rồi sao? Quyên tặng, đó là hành vi cá nhân của xí nghiệp, không liên quan đến hắn ta. Hơn nữa, cũng không phải là lợi ích của cá nhân hắn ta. Về phần hợp tác thành phố xe hơi, con tưởng hắn ta không nhìn thấy sao? Việc này, tỉnh Lũng Tây cố nhiên có lợi. Nhưng, đối với Du Châu cũng không phải là không có điểm lợi. Con... kiểu tính cách này của con, tự cao tự đại, cho rằng mình là số một. Con sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Mau cút về cho ta, ngoan ngoãn xem xét lại mình đi.
Từ khách sạn Hilton bước ra, vừa về đến Nhà khách Tỉnh ủy, tại cổng Lưu Chấn Đào đã đứng ở bên cạnh. Lưu Hiểu Mẫn cũng đang đi cùng. Hai người đang trao đổi gì đó, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, cả hai đều bước lên đón.
o Ha ha! Chủ tịch Chấn Đào đã đến, mời vào trong.
Nhiếp Chấn Bang bước vào Nhà khách, lên thẳng lầu ba, mở cửa phòng, nhường cho hai người bước vào.
Lúc này, Lưu Hiểu Mẫn cũng rất quen thuộc bước đến máy đun nước, rót cho hai người tách trà nóng. Là Trưởng ban Thư ký, Lưu Hiểu Mẫn rất chú ý xử lý các tiểu tiết như thế này.
Lưu Chấn Đào trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
o Bí thư! Lần này đến đây chủ yếu muốn bàn bạc một chút. Chuyện ba dự án, ý của tôi là, lần này, nhân cơ hội tốt của diễn đàn Tây bộ, chúng ta có nên long trọng đưa ra ba dự án này, thăm dò phản ứng của thị trường?
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm ngâm. Ý tưởng của Lưu Chấn Đào là rất tốt. Ba dự án lớn, mỗi cái đều tốn kém không ít. Đơn thuần dựa vào tài chính, dựa vào chính quyền là không thực tế, cũng không phù hợp với quy luật kinh tế thị trường. Bất kỳ hạng mục nào cũng cần đầu tư, cũng cần có hiệu quả, chỉ có như vậy, hạng mục mới có thể lâu dài, mới có thể kiên trì bền bỉ.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
o Như vậy cũng tốt. Phản ứng của thị trường là phản ứng trực tiếp nhất. Tiềm lực của hạng mục lớn hay không, thị trường nói lên tất cả. Tôi thấy có thể đưa ra thử thăm dò trước, đến lúc đó, chính thức vận hành có thể đi vào chiều sâu, rộng rãi mời các xí nghiệp cùng ngành cùng tham gia, coi như một kiểu tích lũy kinh nghiệm.
Nói xong, bên cạnh, Lưu Hiểu Mẫn lại mỉm cười nói:
o Bí thư! Dạ tiệc hôm nay, cảm thấy thế nào?
Nói đến việc này, gương mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trở nên trầm ngâm. Tâm tư của Lưu Hiểu Mẫn, Nhiếp Chấn Bang hiểu. Nếu là lúc mình vừa nhậm chức, cũng không dễ nói. Nhưng, hiện nay hả? Cũng không sợ Lưu Hiểu Mẫn có suy nghĩ gì, lập tức gật đầu nói:
o Thu hoạch rất lớn. Trước đây, tôi đối với mỏ than Lăng Tiêu vẫn còn mơ hồ. Nhưng, hiện giờ tôi đã cảm thấy, đây là biểu hiện chột dạ của Lăng Tiêu.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang cười gằn một tiếng, nói:
o Nam tử hán đại trượng phu, có cái nên làm có cái không nên làm. Liên quan đến việc điều tra nguyên nhân sự cố của đồng chí Lý Hoằng Nghị, vẫn cần phải tiến thêm một bước gia tăng hành động. Bên ngành chính pháp, cần tăng cường độ mạnh điều tra, ngoài ra, người duy nhất biết việc trong sự cố lần này, việc cứu chữa điều trị cho tài xé của đồng chí Hoằng Nghị cũng phải toàn lực ứng phó. Nhất định phải triệt để điều tra rõ chân tướng trả lại sự công bằng cho đồng chí Hoằng Nghị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận