Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 826: Tết không nghỉ.

Nhiếp Chấn Bang liếc nhìn Hoàng Chấn Cầu một cái, bây giờ Hoàng Chấn Cầu đang có tâm trạng gì, Nhiếp Chấn Bang về cơ bản vẫn có thể nhìn thấu.
Nói thẳng ra sự việc chính là như vậy. Ở trong này, dù sao cũng là trong đại sảnh, có những lời nói không dễ nghe, có những việc không tiện làm.
Nhưng mà, đến nhà khách Thành ủy rồi, nên giải quyết thế nào, thì lại là việc nội bộ. Hơn nữa, một số việc cũng không tiện nói.
Nhìn Hoàng Chấn Cầu, Nhiếp Chấn Bang hạ giọng nói:
- Chủ tịch Hoàng, đây là có ý gì? Lẽ nào anh đang lo lắng điều gì? Hay là về mặt này, hay là lại có chuyện không nhận người sao?
Những lời Nhiếp Chấn Bang nói, không thể nói là không nặng nề, đây không phải là trong trụ sở của chính quyền Đảng ủy haylà ở phòng làm việc. Lúc này, là ở trong nhà một người bình thường, một người dân. Bên cạnh còn có một lãnh đạo của tỉnh, còn cả lãnh đạo địa phương và một số công nhân viên nữa.
Hoàng Chấn Cầu làm chủ tịch Thành Phố Thường Hồng, bị Nhiếp Chấn Bang trực tiếp phê bình như vậy, thể diện của Hoàng Chấn Cầu coi như là bị mất hết rồi.
Hiện tại, Hoàng Chấn Cầu có vẻ rất xấu hổ, bên cạnh, Hứa Ái Quốc nở một nụ cười lạnh lùng. Hoàng Chiếu Cầu con người này quá tự cao rồi, thật đúng là xem mình là nhân vật chính rồi. Còn cho rằng Nhiếp Chấn Bang nể mặt hắn sao? Lúc này, đúng là không còn mặt mũi nào cả.
Hứa Ái Quốc rất rõ con người của Nhiếp Chấn Bang, đây là một người điển hình trong cách nhìn người xử lý một công việc, chứ không phải nhìn vào con người đó. Không cần biết đây là người của phe phái nào, là người thế nào, công việc làm tốt là được. Chủ tịch Nhiếp ở đây, vấn đề gì cũng không có, nhưng công việc mà làm không tốt thì mặc kệ hắn là ai, Chủ tịch Nhiếp đều xử lý.
Ví dụ như chuyện bây giờ, rõ ràng là Nhiếp Chấn Bang đã nổi điên rồi, Hoàng Chấn Cương anh không có mắt sao, còn chẳng biết xấu hổ dám mời Chủ tịch Nhiếp đến nhà khách Thành ủy, không phải tự mình tìm đến chỗ chết sao?
Mặc dù nói là như vậy nhưng hiện giờ Hứa Ái Quốc cũng không thể không để tâm đến, sự việc dù sao cũng xảy ra trên địa bàn thành phố Thường Hồng, thật là nếu không quản thì cũng không được.
Im lặng một lúc, Hứa Ái Quốc cũng lên tiếng:
- Chủ tịch tỉnh, xin anh hãy yên tâm, về vấn đề trường trung học vi phạm quy định học thêm ở thành phố tôi, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng hễ có việc liên quan đến công nhân viên hay là trường học. Một khi điều tra nhất định không nhân nhượng. Nhất định sẽ cho Ủy ban nhân dân tỉnh một câu trả lời hài lòng.
Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lúc này đã thoải mái hơn một chút, nhìn sang Hứa Ái Quốc và Hoàng Chấn Cầu bên cạnh nói:
- Không phải cho Ủy ban nhân Tỉnh một câu trả lời thỏa đáng, cũng không phải là cho Nhiếp Chấn Bang tôi. Mà là cho toàn bộ học sinh một câu trả lời. Hiện giờ, Trung Ương đang đề xướng mạnh các yêu cầu về chất lượng giáo dục. Đồng thời, trong văn bản đã quy định rõ ràng, nghiêm cấm bất kỳ đơn vị hoặc cá nhân nào, trong thời gian nghỉ hè cũng như nghỉ đông mở các lớp học thêm. Hơn nữa còn chỉ đạo là không có bất cứ hình thức học thêm nào được thu học phí. Đối với bất kỳ hành vi nào làm trái với quy định, nhất định không được bỏ qua, phải điều ra tới cùng.
Trần Hiểu Vĩ - Cục trưởng Cục Giáo dục thành phố kiêm Bí thư tổ chức Đảng thành phố Thường Hồng lúc này cũng đã về tới quê là Thành phố Giang Thủy phía bên dưới Thành phố Thường Hồng. Bây giờ đã là hơn 28 tết rồi rồi. Lúc này công tác của Cục về cơ bản là đã hoàn thành, sắp xếp các ca trực trong thời gian nghỉ tết cũng đều thu xếp ổn cả.
Giây phút này Trần Hiểu Vĩ đương nhiên hy vọng được ở nhà đón tết. Nhà họ Trần ở ngay tại trung tâm của thành phố Giang Thủy.
Nơi này là nơi mà khi Trần Hiểu Vĩ đã từng làm Phó Chủ tịch thành phố. Lúc này Trần Hiểu Vĩ về nhà cũng là lúc không ít cán bộ lãnh đạo đã nghe được tin mà đến tìm.
Hiện tại trong phòng khách nhà họ Trần, có không ít khách đến, lại đều là cán bộ Thành phố Giang Thủy. Trong phòng khách mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, náo nhiệt.
Đột nhiên điện thoại di động của Trần Hiểu Vĩ có chuông. Vừa nhìn thấy số điện thoại, Trần Hiểu Vĩ liền đứng lên, cười nói:
- Tất cả im lặng một lúc, là điện thoại của Thư ký Hoàng bên Thành uỷ.
Vừa nghe được câu này, tất cả đều lập tức im lặng, Thư ký Hoàng bên Thành ủy, có thể được Cục trưởng Trần gọi là Thư ký Hoàng, hơn nữa, còn có cả chữ Thành ủy, như vậy chỉ có thể là một người, chính là Thư ký của Bí thư Thành ủy Hoàng Giang Quốc. Đây chính là bí mật lớn của Thành ủy.
Vừa nghe được câu này, các cán bộ đều cười nói:
- Cục trưởng Trần, anh cứ làm việc.
- Cục trưởng Trần, điện thoại bí mật quan trọng hơn. Anh cứ làm việc của anh đi.
Trần Hiểu Vĩ mặc dù nói là rất kiêu ngạo, nhưng lúc này Trần Hiểu Vĩ cũng không dám có bất kỳ sự chậm trễ nào. Việc ở trong thành phố, bản thân Trần Hiểu Vĩ hiểu rất rõ, chính mình cả đời dù nói là cán bộ cấp Cục. Nhưng bản thân Trần Hiểu Vĩ rất rõ việc trong nhà.
Là vì bản thân ở trong thành phố, ở tỉnh không có ô dù hay thế lực nào che chở. Cho nên cả đời mới không ngóc đầu lên được. Nếu không thì làm sao đang đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng của thành phố lại bị giáng xuống đảm nhiệm một chức vụ cỏn con ở Cục Giáo dục như vậy.
Ở bên ngoài, Trần Hiểu Vĩ là nhân vật mánh khóe cái gì cũng hiểu. Nhưng mà Trần Hiểu Vi lại rất rõ, trước mặt một lão làng thực thụ, bản thân mình vẫn chưa là cái gì.
Lúc này nhận được điện thoại bí mật của Thư ký Hoàng, không dám trậm chễ, Trần Hiểu Vĩ ngay lập tức đi vào thư phòng, dừng lại một chút, điều chỉnh tâm trạng xong lúc này mới cầm điện thoại lên:
- Thư ký trưởng Hoàng, xin chào, tôi là Trần Hiểu Vĩ đây.
Hoàng Giang Quốc là thư ký của Hứa Ái Quốc, đồng thời cũng là quyền Phó trưởng ban Thư ký Thành ủy, đây không phải là người ai cũng có thể gọi tên, cán bộ cấp dưới, đều gọi là Thư ký Hoàng. Lúc đó điện thoại có giọng nói của Hoàng Giang Quốc vang lên:
- Cục trưởng Trần, anh hiện tại đang ở chỗ nào vậy?
Những lời này làm lòng Trần Hiểu Vĩ hơi lo lắng hồi hộp. Nhưng mà trong lòng vẫn ôm hy vọng rồi cười mỉa nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi bây giờ đang ở quê nhà Giang Thủy. Trưởng ban thư ký anh có điều gì chỉ bảo sao?
Trần Hiểu Vỹ vừa nói xong, giọng nói của Hoàng Giang Quốc lại vang lên:
- Anh lập tức chuẩn bị xe rồi đến khu dân cư thôn Hồng Gia bên quận Hồng Kỳ bên này một chuyến, Chủ tịch Nhiếp đang ở đây. Lần này hệ thống giáo dục của các anh gây ra chuyện lớn rồi. Trần Hiểu Vĩ nhà anh, nếu không đến nói rõ chuyện này thì sự nghiệp làm Cục trưởng cục Giáo dục của anh coi như đến đây chấm dứt.
Không hề có sự khách sao nào, thậm chí trong lời nói còn có thể nói là vô cùng nghiêm trọng. Trán của Trần Hiểu Vĩ ngay lập tức lấm tấm mồ hôi. Chủ tịch Nhiếp? Đây là vì mình đã không nghĩ đến trình tự trước sau, không nghĩ đến danh tiếng và những lời kể lại về Chủ tịch Nhiếp ở trong tỉnh. Thành phố Dương Đức cùng với một vài thành phố khác, nhiều người như vậy đều bị tóm, đều là do Chủ tịch Nhiếp tự mình đốc thúc mọi người. Giờ phút này Trần Hiểu Vĩ đã đứng ngồi không yên rồi.
Hạ điện thoại xuống, cố gắng bình tĩnh trở lại, Trần Hiểu Vĩ từ trong phòng đi ra, thấy những cấp dưới cũ tới nhà mình chúc tết, Trần Hiểu Vĩ liền mỉm cười nói:
- Anh Phương, tôi đi thành phố một chuyến, Chủ tịch Nhiếp đang ở đây. Bên thành phố muốn tôi có mặt.
Thời điểm Trần Hiểu Vĩ đến thành phố đã là hơn ba giờ chiều rồi, từ thành phố Giang Thủy đến thành phố Thường Hồng, nói xa thì không xa, nói gần cũng chả gần. Đoạn đường cũng hơn 200km, hơn nữa lúc này lại đang gần ngày tết, thời tiết đang trở lạnh. Phần lớn dòng xe cộ lưu thông trên đường nên thỉnh thoảng còn bị ùn tắc.
Tranh thủ thời gian không dám chậm trễ, cuối cùng ba giờ hơn Trần Hiểu Vĩ cũng đã đến quận Hồng Kỳ bên này.
Trần Hiểu Vĩ không có cảm giác thân thuộc với khu dân cư cộng đồng thôn Hồng Gia, Tuy nhiên, cơ bản nơi này như một thể, Trần Hiểu Vĩ có lẽ vẫn hiểu õ. Xe dừng lại một lúc, Trần Hiểu Vĩ liền nhìn thấy cảnh sát đang đứng gác ơ bên ngoài.
Xuống đón có thư ký của Bí thư Hứa, đồng chí Hoàng Giang Quốc với vẻ mặt lo lắng chạy ra đón chào:
- Cục trưởng Trần, xảy ra chuyện lớn rồi. Anh còn ung dung như vậy sao? Bây giờ, Chủ tịch tỉnh Nhiếp, Phó chủ tịch tỉnh anh Mã, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Bên thành phố thì có Bí thư Hứa cùng Chủ tịch thành phố tất cả đều đang ở bên trong đợi anh đó. Vấn đề cần truy hỏi chính là vấn đề các giờ học thêm vào các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông ở trường cấp 1 và trường cấp 2.
Vừa nghe được lời nói của Hoàng Giang Quốc, trong lòng Trần Hiểu Vĩ rất biết ơn, thấp giọng nói:
- Trưởng ban thư ký, cảm ơn anh nhiều, sau này Trưởng ban thư ký có việc gì đột xuất cần đến sự giúp đỡ của tôi, cứ nói với tôi. Trần Hiểu Vĩ tôi sẽ liều cái tính mạng này cũng phải giúp cho Trưởng ban Thư ký.
Nhắc nhở này đối với Trần Hiểu Vĩ mà nói, phải nói là ơn nặng như núi. Sớm biết những khó khăn trước mắt là ở chỗ nào, thì sẽ biết bước tiếp theo nên làm gì, bản thân có thể chuẩn bị trước một bước rồi phải trả lời thế nào mà biểu hiện cho thật tốt. Mình cùng lắm cũng chỉ là không làm tròn bổn phận thôi.
Chỗ ngồi bây giờ còn có thể bảo vệ, ở trong giới chính trị bây giờ là một ơn lớn rồi.
Hoàng Giang Quốc khẽ gật đầu nói:
- Cục trưởng Trần, không cần nói những điều này nữa, trước tiên hãy nghĩ xem chuyện này đối phó với chuyện này thế nào đã. Rồi chuyện kia nói sau.
Hoàng Giang Quốc đây chỉ là thuận theo dòng nước mà làm thôi, đối với chính bản thân mình cũng không hề có bất kỳ tổn hại nào. Dù sao sau khi Trần Hiểu Vĩ đi vào cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra thôi, chỉ là nói sớm cho anh ta thôi. Nhưng mà, những lời này bất luận là cuối cùng kết cục như thế nào, cũng khiến cho Trần Hiểu Vĩ phải cảm kích.
Trong sân, bữa trưa là do Thành ủy thành phố Thường Hồng sai người mang đến. Đây là do chính Nhiếp Chấn Bang dặn dò. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ở trong sân, chính giữa kê một vài bàn trà và ghế ngồi. Bên trên bày hạt dưa, đậu phộng, kẹo và một số đồ ăn dùng để đón tết. Hai bên còn nhóm một đống lửa.
Biểu cảm của Nhiếp Chấn Bang vẫn giống như bình thường cùng với Lâm Tam Cường và hàng xóm láng giềng xung quanh ngồi quay quần lại nói chuyện với nhau, rồi hỏi thăm về chuyện ăn ở sinh hoạt hàng ngày của mọi người.
Ngoài cửa, Trần Hiểu Vĩ đang đi vào, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trần Hiểu Vĩ. Hứa Ái Quốc ngồi bên cạnh lên tiếng:
- Chủ tịch tỉnh, đây chính là Cục trưởng cục giáo dục thành phố, đồng chí Trần Hiểu Vĩ.
Nhiếp Chấn Bang đứng lên nhìn Trần Hiểu Vĩ nói:
- Cục trưởng Trần, việc vi phạm giờ học thêm trong thời gian nghỉ hè và nghỉ đông của học sinh cấp 1, cấp 2 ở thành phố Thường Hồng rốt cuộc là như thế nào? Đây là hiện tượng phổ biến ở toàn thành phố Thường Hồng, hay chỉ hiện tượng của một cá nhân nào đó. Thu học phí thế nào? Trong việc này có bao nhiêu người vi phạm. Anh hãy giải thích đi.
Nghe thấy những lời này, cả người Trần Hiểu Vĩ cảm thấy bối rối. Dừng lại một chút, Trần Hiểu Vĩ mới lên tiếng:
- Chủ tịch tỉnh, tình hình cụ thể thế nào, Cục giáo dục thành phố chúng tôi cũng không rõ. Nhưng mà, tôi có thể đảm bảo với chủ tịch Tỉnh. Trong thành phố vẫn nghiêm túc làm việc trên tinh thần văn kiện mà sở giáo dục tỉnh đưa ra. Đồng thời đã đưa ra lệnh cấm các hành vi tổ chức học thêm cho kỳ nghỉ hè và nghỉ đông không đúng với quy định.
Nghe những lời này của Trần Hiểu Vĩ, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, rất rõ ràng là Nhiếp Chấn Bang không hài lòng đối với câu trả lời này, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Trần, anh làm cục trưởng Cục giáo dục, nghỉ đông rồi học thêm, việc lớn như vậy anh lại dám nói là không biết. Đã như vậy, tôi cho anh thời gian, anh hãy điều tra rõ cho tôi. Điều tra không ra thì năm nay anh khỏi cần phải nghỉ tết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận