Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 671: Rời khỏi Tây Bắc

Ngày thứ hai, Khu tự trị Tây Bắc triệu tập hội nghị Thường vụ Đảng ủy. Trong hội nghị, Lý Dật Tiên nói chuyện một phen rất nghiêm túc. Cuối cùng, hội nghị tiến hành giơ tay biểu quyết đối với một vụ án của Khổ Lâm Tân Thành, thu được tám phiếu tán thành, năm phiếu phản đối, thuận lợi thông qua việc điều tra nghiêm khắc tập đoàn Đoan Á.
Cùng lúc đó, Ủy ban Kỷ luật, Sở Công an Khu tự trị Tây Bắc nhanh chóng đưa ra hành động đối với tập đoàn Đoan Á. Tất cả hồ sơ tài liệu của tập đoàn Đoan Á đều bị kiểm tra niêm phong. Sổ sách thu chi bị niêm phong, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Phùng Thiên Kỳ chính thức bị bắt. Cùng lúc đó, Đảng ủy Khu tự trị yêu cầu Phùng Học Lương tiến hành kiểm điểm bằng văn bản. Đồng thời, nội bộ Đảng cũng ghi lại khuyết điểm kỷ luật.
Sự việc đến bước này, về cơ bản coi như đã kết thúc. Tất cả cán bộ Khu tự trị Tây Bắc đều hiểu rất rõ, rơi vào cảnh ngộ này, địa vị của Phùng Học Lương e rằng không giữ được nữa. Sở dĩ bây giờ chưa động đến ông ta, một mặt, xem bản thân Phùng Học Lương có biết điều không. Nếu biết điều, Phùng Học Lương tự chủ động từ chức, cũng coi như có thể bảo vệ ông ta sự trong sạch lúc về già. Nếu không biết điều, nhất định muốn nắm giữ vị trí này không buông tay. Cũng dễ xử lý. Qua hơn nửa năm nữa, trong hội nghị Hiệp thương chính trị của Mặt trận Tổ quốc Khu tự trị, Phùng Học Lương sẽ bị đẩy xuống.
Nhà khách Đảng ủy Khu tự trị Tây Bắc – Nhà khách Tây Bắc. Đây là nơi trú ngụ của đoàn người Nhiếp Chấn Bang ở Khu tự trị Tây Bắc.
Tam công xử lý một chuyến ở Tây Bắc. Kiểm tra vẫn là không kiểm tra ra vấn đề gì nhiều, một huyện Khổ Lâm mà thôi. Đây cũng đủ chứng tỏ, Khu tự trị Tây Bắc về mặt điều lệ Tam công, vẫn là thực hiện rất tốt.
Bên ngoài cửa phòng truyền đến hai tiếng thùng thùng, Nhiếp Chấn Bang mở miệng nói:
- Vào đi!
Ngoài cửa, Lý Cư Bằng và Hoàng Húc Đông đi vào. Đứng cạnh trước Nhiếp Chấn Bang, Hoàng Húc Đông bắt đầu báo cáo:
- Chủ nhiệm, báo cáo kiểm tra của Khu tự trị Tây Bắc có rồi, anh muốn xem qua một chút không?
Nhiếp Chấn Bang khoát tay, nếu loại việc này cũng cần bản thân mình xử lý, vậy mình còn không bị mệt chết sao? Vả lại, dù là xem qua rồi, không nhất định có thể dẫn đến tốt đẹp, ngược lại có thể khiến cho người ta có cảm giác chuyên quyền. Muốn làm một lãnh đạo tốt phải biết trao quyền. Trao quyền như thế nào, trao quyền ra làm sao, có dám trao quyền không. Đây đều là một ngành học, là việc đáng để nghiên cứu cả đời.
- Không cần đâu, Húc Đông, công tác xử lý Tam công, chủ yếu vẫn là do chỗ các anh giải quyết. Gánh nặng công tác chủ yếu vẫn là trên người Trưởng phòng anh đây. Tôi theo đến đây, chẳng qua là nắm chắc tình huống ở bên dưới. Sau này, hễ là sự việc của phương diện này, không cần xin chỉ thị, anh tự xem xét giải quyết là được rồi.
Lời này, khiến Hoàng Húc Đông hơi xúc động, tư duy của Nhiếp Chấn Bang, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để nghiền ngẫm. Tuy nhiên, tin tức này đối với mình mà nói, chắc chắn là một tin tức tốt. Một mình gánh vác nhiệm vụ một ngành, chẳng những là một kiểu tôi luyện đối với năng lực của mình, đồng thời cũng là một kiểu tín nhiệm đối với bản thân mình, liền gật đầu nói:
- Vâng, chủ nhiệm, tôi ra ngoài trước làm việc.
Đợi khi Hoàng Húc Đông ra khỏi cửa, Nhiếp Chấn Bang lại ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Lý Cư Bằng nói:
- Cư Bằng, cậu còn việc gì sao?
- Chủ nhiệm, Chủ tịch Tạ Dật của thành phố Lê Châu và Bí thư Nghiêm Phượng Kiều, có cả Bí thư Chu của thành phố A Thái đều đến rồi, anh xem..
Lý Cư Bằng thấp giọng báo cáo.
- Được rồi, mau mời họ vào đi
Nhiếp Chấn Băng đứng lên nói.
Tạ Dật và Nghiêm Phượng Kiều, cũng coi như là cấp dưới nòng cốt của mình ở Tây Bắc này. Lần này đến đây, dự định chính là dùng hai người làm đại diện. Cuối cùng đều đã đến rồi. Dù sao cũng không tốt lắm. Về phần Chu Xuân Lôi, lần này đến, e rằng cũng là cùng ý nghĩ.
Đang lúc suy nghĩ tìm tòi, ba người Tạ Dật lại lần lượt bước vào. Ra hiệu ngồi xuống ghế sô pha, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Đều đến cả rồi, mau ngồi xuống đi.
- Sếp, tôi và Phượng Kiều ở đây, đã bàn bạc qua rồi, hai chúng tôi làm đại biểu đến đưa tiễn anh.
Vừa ngồi xuống, Tạ Dật liền cười nói.
Hàn huyên một hồi, Tạ Dật lúc này mới cười nói:
- Lãnh đạo, ông Tôn hiện tại cũng đã rút lui rồi, con trai ông ta ở đây, suy tính ban đầu của tôi là chuẩn bị điều con trai ông ta đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch quận Tân Lê của thành phố Lê Châu.
- Tôn Cường này năng lực mọi mặt đều rất tốt. Về mặt tư cách, cũng không vấn đề gì. Hiện tại đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng phòng của Cục Dân Chính thành phố Lê Châu, điều đi nhậm chức Phó Chủ tịch quận Tân Lê, vẫn là đủ tư cách.
Nghiêm Phượng Kiều giải thích.
Những lời này khiến Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm. Con người Tôn Khắc Văn, vẫn là rất tốt. Năm đó, lúc đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lại càng vững vàng lập trường đi theo phía sau mình. Lập tức gật đầu nói:
- Những việc này, các anh sắp xếp là được rồi. Một nguyên tắc chung là, hợp tình hợp lý và hợp pháp, đừng vì nể tình riêng mà làm bậy, như vậy thì được rồi. Đây cũng là tôn chỉ nhất quán của tôi. Làm quan nên lấy dân làm chủ, phải tạo phúc một phương. Nhưng cũng không phải cần mỗi người đều là thánh nhân. Việc ở Tây Bắc này, có các anh ở đây, tôi tin là không có vấn đề gì.
Dừng một lát, Nhiếp Chấn Bang lại quay đầu nhìn Chu Xuân Lôi nói:
- Ông Chu, tôi nghe nói ông sắp đi học ở trường Đảng trung ương phải không?
Nói đến chuyện này, trên gương mặt của Chu Xuân Lôi lộ vẻ vui mừng. Ở tình huống này, việc của huyện Khổ Lâm lại liên quan đến lãnh đạo cấp cao của Khu tự trị. Trái lại đối với Bí thư Thành ủy thành phố A Thái Chu Xuân Lôi mà nói lại được đề cử đi học tập bồi dưỡng ở trường Đảng Trung ương. Đây vốn là một tín hiệu.
Nhẹ gật đầu, Chu Xuân Lôi mở miệng nói:
- Ừ, hôm qua, bên Trưởng ban Trình đã thông tin cho tôi rồi, mấy ngày nữa thì đi.
Hiện nay tình hình quan hệ của Khu tự trị Tây Bắc hết sức bí hiểm. Đối với vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ nhất. Hai nhiệm kỳ của Tổng bí thư Thẩm chỉ còn một nhiệm kỳ nữa. Sau nhiệm kỳ này, Kiều Dịch Nhân sẽ lên thay. Tây Bắc là một nơi rất trọng yếu. Dự đoán, đến lúc đó, Khu tự trị Tây Bắc vẫn còn một đợt sóng gió nữa.
Từ bây giờ Lý Dật Phong bắt đầu lót đường cho chính mình, chính là muốn điều chỉnh một loạt cán bộ lên. Dù sao, sự việc sau mười hai năm, không ai nói rõ ràng, cũng không dám nói thế nào. Nhưng là phòng ngừa chu đáo trước chính là như thế. Đây đều là làm công tác chuẩn bị, vì tương lai mà xếp đặt
Gật gật đầu, Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Trong phát triển kinh tế, về mặt cải thiện dân sinh, tôi tin rằng các anh đều là nhân tài, không cần tôi nói nhiều. Nhưng về phương diện đề bạt cán bộ trẻ, cần nhanh chóng. Cục diện bây giờ, không phải dễ dàng có được, phải tiếp tục giữ vững, phải tiếp tục kế thừa cho nhiều đời, đừng xuất hiện nửa chừng.
Nghe lời Nhiếp Chấn Bang nói, ba người đều lộ vẻ mặt như người mất của. Trên thực tế, cả ba đều hiểu rõ, hệ phái Nhiếp ở Tây Bắc cũng coi như có chút thành tựu rồi. Tuy rằng, trong bộ máy lãnh đạo Đảng ủy Khu tự trị vẫn chưa có hệ phái Nhiếp. Hệ phái Nhiếp ở đây, nói theo nghĩa hẹp, là thành viên trong hệ thống Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, hệ phái Nhiếp chiếm không ít vị trí quan trọng. Quan trọng nhất là, thành phố cấp phó tỉnh thành phố Lê Châu này là Nhiếp Chấn Bang, điều này cung cấp đầy đủ lợi thế cho sự thăng chức của cán bộ hệ phái Nhiếp.
Đây cũng là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang nói ra những lời này, ba người đều không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu được ý tứ bên trong, lập tức gật đầu nói:
- Sếp, xin anh cứ yên tâm.
- Ừ, mặt khác, Trưởng ban Trình, Trưởng ban Ái Dân, Bí thư Lý, còn có Giám đốc Trịnh và Giám đốc Quách của Sở Tài chính và Sở Công an, đều không phải người ngoài. Thời điểm ở Tây Bắc, các anh đều phải liên lạc với nhau nhiều, làm sâu sắc thêm tình cảm giữa các bên với nhau.
Nhiếp Chấn Bang dặn dò.
Những người này, đều là Lý Dật Phong giữ lại. Nhưng, về ý nghĩa nào đó mà nói, những người này đều thuộc cán bộ của hệ phái Nhiếp. Điều này đối với tương lai của ba người đều có chỗ tốt không thể đánh giá hết được.
Đám người Tạ Dật cũng có chút giật mình. Có thể khiến cho Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, những người này chắc chắn là tin cậy được. Nhìn về hướng ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang cũng hướng ra cửa kinh ngạc.
Đối với sự kinh ngạc của đám người Tạ Dật, Nhiếp Chấn Bang cũng lộ vẻ thản nhiên. Loại biểu hiện này, hoàn toàn nằm trong dự định của bản thân. Làm người đứng đầu hệ phái, nếu việc gì cũng bị đoán ra, vô hình trung mất đi cảm giác huyền bí và tính quyền uy. Hiệu quả như hiện tại, là việc không thể tốt hơn được nữa
Phản ứng đến trước tiên, vẫn là Chu Xuân Lôi. Một mặt, thật sự gia nhập hệ thống của Nhiếp Chấn Bang, vẫn là việc mấy ngày gần đây của Chu Xuân Lôi. Đối với rất nhiều vấn đề trước đây đều không rõ cho lắm. Cho nên, Chu Xuân Lôi trái lại thản nhiên nhất, gật đầu nói:
- Lão Nhiếp, cứ yên tâm. Nhất định chúng tôi sẽ thường xuyên liên lạc với bên Trưởng ban Trình.
Ngày hôm sau, Đảng ủy quận Khu tự trị Tây Bắc vì Nhiếp Chấn Bang và đồng chí của Tổ công tác Tam công, mở tiệc rượu long trọng. Đương nhiên, cách thức tiệc rượu vẫn là nghiêm khắc chiếu theo tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ mà tiến hành. Trong bữa tiệc, có thể nói khách và chủ tận đều cảm giác hết sức vui mừng.
Mười giờ hơn tan cuộc, chỗ Nhiếp Chấn Bang cũng nghỉ ngơi sớm. Sáng sớm hôm sau, đi theo chuyến bay của sân bay Địa Bảo về tỉnh Giang Bắc. Trạm đầu tiên của công tác kiểm tra, Nhiếp Chấn Bang coi như đã xong một chặng.
Trên máy bay, sau khi bay trên không trung được chừng hai ba giờ, máy bay trên bầu trời cao mười ngàn mét, trên tầng mây xuyên xuống dưới, lượn vòng dần dần hạ thấp độ cao.
Toàn bộ dáng vẻ của thành phố Giang Châu đã hiện ra trong tầm mắt của Nhiếp Chấn Bang. Máy bay vừa hạ cánh, đoàn người Nhiếp Chấn Bang lập tức mở phương tiện liên lạc.
Chưa đến hai phút, Lý Cư Bằng sắc mặt trầm ngâm bước tới, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm, vừa nhận được tin tức của tỉnh Giang Bắc. Chủ tịch Ninh của tỉnh Giang Bắc đang đợi anh.
Lựa chọn Giang Bắc là trạm thứ hai, Nhiếp Chấn Bang cũng là có mục đích. Hiện tại, dựa vào tin tức nói, Lý Quốc Binh kiểm tra giám sát ở Việt Đông rất nghiêm. Hiện tại, đã có không ít cán bộ bị thi hành kỷ luật rồi.
Tỉnh Việt Đông, tuy không phải là phạm vi thế lực truyền thống của mình, nhưng, ở tỉnh Việt Đông, vẫn có tồn tại người của hệ phái Nhiếp. Hiện giờ, Lý Quốc Binh làm như vậy, e rằng cũng là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo ý muốn của mình.
Ra khỏi sân bay, lúc này, dưới sự dẫn dắt của Ninh Thủ Thường Chủ tịch tỉnh Giang Bắc, một đoàn người đã chạy ra nghênh đón. Ánh mắt nhìn xung quanh, trong đoàn người, hoàn toàn không có bóng dáng của Thẩm Ngôn Thạc. Điều này khiến cho hàng lông mày của Nhiếp Chấn Bang lập tức chau lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận