Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 959: Thị sát khu gặp thiên tai

Khi đoàn xe lại khởi động, thành phố Ôn Xuân liền nhận được tin tức rất nhanh, lúc này cho dù là giờ nghỉ, nhưng thành phố Ôn Xuân không có ai nghỉ ngơi.
Lúc trước, khoảng hơn sáu giờ, toàn thể bộ máy lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Ôn Xuân, thêm nhân vật số một của tứ đại bộ máy thành phố Ôn Xuân và vài vị đồng chí lão thành về hưu đều chạy tới đường cao tốc Hồng Ôn, chỗ cổng trạm thu phí đường cao tốc, nhưng lại nhận được tin đoàn xe bí thư Nhiếp bị mắc lại ở trên đường cao tốc.
Thành phố Ôn Xuân vốn đã làm sẵn phương án dự phòng, đoàn xe bí thư Nhiếp trực tiếp từ hướng phía Đông Ôn Xuân của quốc lộ bây giờ còn đang xây dựng cải tạo đi lại đây, nhưng tin tức bên kia lại là bí thư Nhiếp đã hạ lệnh và nhiệm vụ phải trong thời gian ngắn nhất khơi thông giao thông.
Bởi vì thời tiết rét lạnh nên lãnh đạo liên quan của thành phố Ôn Xuân lại quay trở về tòa nhà thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, nhận được tin ở chỗ đường cao tốc truyền đến, Lý Hữu Toàn không dám chậm trễ, đứng lên nói với Mặt trận Tổ quốc Cao Nhân Quốc và Chủ tịch thành phố Bành An Huy ở bên cạnh:
- Lão Cao, lão Bành, tôi thấy đến sớm hơn đến muộn, chỗ bí thư Nhiếp mà tốc độ xe nhanh thì chỉ mất mười mấy hai mươi phút, chúng ta ra chỗ trạm thu phí trước đi.
Lúc cán bộ lãnh đạo Thành ủy liên quan tới trạm thu phí thì đoàn xe của Nhiếp Chấn Bang còn chưa đến, tuy nhiên cũng không xê xích gì nhiều, một đoàn xe khổng lồ ở trạm thu phí cửa quay đầu xếp thành một hàng dài đỗ ở ven đường, vì tính đến thói quen của bí thư Nhiếp nên không sắp xếp xe cảnh sát mở đường.
Trong gió rét, tuy rằng quần áo của mọi người đều mặc tương đối nhiều, đều là áo khoác dầy nhưng những đồng chí cao tuổi vẫn có chút khó có thể chịu đựng, ví dụ như đồng chí Hoàng Chính Tân Chủ tịch thành phố trước của thành phố Ôn Xuân.
Lý Hữu Toàn nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, Hoàng Chính Tân là cấp trên cũ của mình, vẫn luôn không hợp với Trưởng ban thư ký đương nhiệm Hứa Hồng Chuyên, đó là chuyện tất cả cán bộ lãnh đạo trong thành phố Ôn Xuân đều biết.
Lần này, nghênh đón bí thư Nhiếp đến, thông báo các đồng chí lão thành chẳng qua là ý tứ một chút, khách sáo một tiếng, có vài vị đồng chí lão thành đều mỉm cười từ chối nhưng Hoàng Chính Tân vẫn cố ý muốn tới, chỉ sợ người này lại có một chút ý đồ.
- Cựu Chủ tịch thành phố, bên ngoài gió lớn, gió Bắc này thổi rất đau đầu, hay là cựu chủ tịch thành phố vào trong xe ngồi một chút, khi đoàn xe bí thư Nhiếp vào trạm thu phí anh hãy ra?
Lý Hữu Toàn mỉm cười nói, thực sự có ý tốt.
Nhưng, lão Hoàng Chính Tân này rất cố chấp, dường như cũng không có chút cảm động, ha hả cười, lập tức nói:
- Bí thư Hữu Toàn, ghi nhận, lão già tôi tuy rằng người đã già, nhưng thân thể này còn cường tráng, chuyện nghênh đón bí thư Nhiếp lớn như vậy mà trốn trong xe thì coi là cái gì, không đủ tôn trọng đâu, tôi còn không yếu ớt như vậy.
Bị Hoàng Chính Tân mập mờ nói lại như vậy, nét mặt Lý Hữu Toàn cau lại một chút, lão già này chính là một cái hòn đá trong nhà xí, bây giờ người này là “Nước lửa không tan, dầu muối không thấm”, chẳng trách có thể cố chấp viết ra hơn mười phong thư tố cáo.
Lý Hữu Toàn cũng là nhân vật số một của thành phố Ôn Xuân mà tự nhiên vấp phải một cái ‘Đinh”, nên đương nhiên sẽ không làm chuyện tử tế như thế nữa, cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì nữa, quay đầu nói chuyện với Cao Nhân Quốc bên cạnh.
Khoảng mười phút sau, đoàn xe cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt mọi người giữa, lúc này xe dẫn đường đã ở cuối cùng của đoàn xe, đèn báo hiệu, còi cảnh sát đều tắt, đoàn xe chậm rãi lái vào trạm thu phí, theo con đường mầu xanh ngoài cùng bên phải nối đuôi nhau đi ra.
Nhìn thấy đám người đứng đón ở ven đường, Nhiếp Chấn Bang gật đầu dặn dò:
- Trưởng ban thư ký, dừng một chút đi.
Những lời này lập tức làm Hứa Hồng Chuyên cảm động, ý bí thư Hứa Hồng Chuyên cũng hiểu, không phải vì bí thư Nhiếp hài lòng với sự đón tiếp của thành phố Ôn Xuân, mà làm như vậy chủ yếu nhất là vì giữ thể diện cho Trưởng ban thư ký là mình, Hứa Hồng Chuyên là bí thư Thành ủy trước kia của thành phố Ôn Xuân.
Đoàn xe chầm chậm dừng lại bên đường, cửa xe Coaster thương vụ mở ra, Nhiếp Chấn Bang xuống xe, nét mặt bình tĩnh mỉm cười, đi tới bình thản, hòa nhã nói:
- Đồng chí Hữu Toàn có lòng, các đồng chí thành phố Ôn Xuân đều vất vả, thời tiết như thế này mà giờ này còn đứng trong gió lạnh, tất cả mọi người lên xe đi.
Lời của Nhiếp Chấn Bang đơn giản nhưng có ý quan tâm đặc biệt, trong động tác cũng rất thân mật, sau khi gần gũi bắt tay với tứ đại lãnh đạo bộ máy đương nhiệm thì Nhiếp Chấn Bang thu tay lại.
Bí thư Nhiếp nói như vậy thì cán bộ lãnh đạo của thành phố Ôn Xuân chỉ có thể nghe theo, hơn nữa là cơ sở lời nói của Nhiếp Chấn Bang thực sự không sai, trời đông giá rét lại là hơn mười giờ gần mười một giờ tối, đây không phải là lúc nói chuyện.
Mọi người, đều đều lên xe, giây phút này Hứa Hồng Chuyên vẫn luôn chú ý tới “Bạn cũ” của mình là Hoàng Chính Tân, sau khi bí thư Nhiếp nói, rất rõ ràng nhìn thấy nét mặt của Hoàng Chính Tân có chút thất vọng.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên quay lại nói:
- Bí thư Hữu Toàn đi cùng tôi đi.
Những lời này làm cho tất cả cán bộ lãnh đạo thành phố Ôn Xuân đều có chút hâm mộ, vận may của Lý Hữu Toàn thật sự là quá tốt, theo một lãnh đạo tốt, thuận lợi tiếp nhận chức vụ Bí thư thành ủy thành phố Ôn Xuân thì không nói, bây giờ dưới sự tác động của lãnh đạo còn có cơ hội tiếp cận gần gũi với bí thư Nhiếp.
Đoàn xe lại khởi động, lần này toàn bộ đoàn xe còn lớn hơn, trước sau đến hai mươi ba mươi chiếc xe trùng trùng điệp điệp, mặc dù không có bật đèn báo, không có xe cảnh sát mở đường, không chặn đường ở các ngả rẽ, tuy rằng đã nửa đêm, nhưng đoàn xe khổng lồ như vậy đi trên đường phố Ôn Xuân vẫn làm người khác chú ý.
Nhìn ra ngoài của sổ xe thấy đường phố sạch sẽ, không có tuyết đọng chút nào, Nhiếp Chấn Bang khẽ hé miệng, Nhiếp Chấn Bang hiểu rằng chỉ sợ là từ sau khi nhận được điện thoại của ngày hôm qua, thành phố Ôn Xuân từ trên xuống dưới chắc không nghỉ ngơi, nhưng cho dù là xuất phát điểm như thế nào thì ít nhất thái độ là tốt, hơn nữa đường phố quét sạch sẽ đối với người dân mà nói cũng rất tốt.
Lý Hữu Toàn Bí thư thành ủy thành phố Ôn Xuân bên cạnh có vẻ có chút lo lắng, điều này cũng khó trách vì Nhiếp Chấn Bang mới nhậm chức Hồng Giang vừa được một tháng mà thôi.
Đối với người trong tỉnh Hồng Giang thì bí thư Nhiếp không xa lạ gì, nhưng đối với đại bộ phận lãnh đạo thành phố trực thuộc tỉnh phía dưới Hồng Giang mà nói thì bí thư Nhiếp vẫn tương đối xa lạ. Sở thích của bí thư Nhiếp mọi người có thể hiểu một chút qua truyền thông TV, qua tuyên truyền nói chuyện, qua phong cách làm việc lúc trước, nhưng chắc chắn là không hiểu sâu, không nắm chắc được.
Nhìn Lý Hữu Toàn, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Đồng chí Hữu Toàn đừng lo lắng, đoạn đường tới đây tôi rất cảm động, nội thành thành phố Ôn Xuân có thể sạch sẽ như thế, cấp điện đủ như thế thực sự vượt xa so với dự tính của tôi, điều này nói rõ bộ máy thành ủy thành phố Ôn Xuân làm việc rất tốt.
Những lời này làm Lý Hữu Toàn có cảm giác rất quen thuộc, dường như giống lúc mình vừa đi học, lần đầu tiên được thầy giáo khen ngợi, cả người đều đang run rẩy lại cảm thấy xúc động khó kìm chế được.
Rất khiêm tốn trả lời:
- Tất cả những việc này đều làm theo sự chỉ đạo và dạy bảo của bí thư Nhiếp.
Nhiếp Chấn Bang cười ha ha, quay đầu nhìn Hứa Hồng Chuyên bên cạnh nói:
- Trưởng ban thư ký, đồng chí Hữu Toàn vẫn là rất câu nệ, rất khiêm tốn.
Hứa Hồng Chuyên cũng mỉm cười nói:
- Bí thư nói quá lời, tôi lại cảm thấy lời nói của đồng chí ấy thật sự phát ra từ tấm lòng.
Nói xong, Hứa Hồng Chuyên chuyển đề tài nói:
- Bí thư, anh xem tiếp theo sắp xếp như thế nào? Có cần đi phòng họp thành ủy nghe thành phố Ôn Xuân báo cáo công tác một chút hay không.
Nhiếp Chấn Bang giơ cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của Vacheron Constantin thương hiệu sang trọng của Thụy Sĩ, lộ rõ sự lộng lẫy nhưng không phô trương, thấy đã là hơn mười một giờ, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày nói:
- Giờ này rồi tôi thấy không cần đến phòng họp thành ủy nữa, thế này đi, về nhà khách thành ủy nghỉ ngơi đã, vừa rồi tôi thấy còn có vài vị đồng chí lão thành cũng đi theo, bây giờ mà lại đi phòng họp thành ủy thì chắc đến khi trời sáng mất, người trẻ tuổi thì không sao chỉ sợ mấy đồng chí lão thành sẽ chịu không nổi, nghỉ ngơi trước đi, sáng mai lại sắp xếp tiếp.
Chỗ nghỉ của Nhiếp Chấn Bang đương nhiên được sắp xếp ở sở chiêu đãi của nhà khách Thành ủy, còn những nhân viên và lãnh đạo khác đi theo, đương nhiên dựa vào độ cao thấp của chức vụ mà sắp xếp ở sở chiêu đãi khác hoặc là trong phòng của nhà khách thành ủy.
Căng tin nhà khách thành ủy cũng đã sắp xếp xong bữa ăn khuya, dựa theo yêu cầu của Nhiếp Chấn Bang, bữa ăn khuya rất đơn giản là mì thêm trứng.
Sau khi đoàn người sắp xếp ổn thỏa, không riêng gì cán bộ lãnh đạo từ trên xuống dưới thành phố Ôn Xuân đều thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả Hứa Hồng Chuyên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sở chiêu đãi số một của khu nhà khách thành ủy, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở bên bàn trà ăn ngấu nghiến bát mì, đặc sệt tác phong quân nhân, sau khi ăn xong bát mì, Hứa Hồng Chuyên đang chuẩn bị cáo từ, Nhiếp Chấn Bang lúc này rút ra một điếu Trung Hoa mềm trong hộp thuốc lá trên bàn trà, đốt lên rồi nói:
- Tiểu Hồng, cậu đi tìm đồng chí Lý Hữu Toàn thành phố Ôn Xuân, bảo anh ta đến đây một chút.
Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, Hứa Hồng Chuyên bên cạnh đợi Hồng Phong ra ngoài mới mỉm cười nói:
- Bí thư, vậy anh làm việc, tôi không làm phiền.
Hứa Hồng Chuyên nói như vậy cũng là rất bình thường, lãnh đạo tìm người khác nói chuyện mà tiếp tục ngồi lại chắc chắn là không đúng, nhưng làm Hứa Hồng Chuyên bất ngờ chính là Nhiếp Chấn Bang nhìn ông ta lắc đầu nói:
- Trưởng ban thư ký cũng ngồi xuống đi, chuyện này anh ở bên cạnh nghe một chút cũng tốt, dù sao anh cũng là bí thư tiền nhiệm của thành phố Ôn Xuân, lần này đến thị sát thành phố Ôn Xuân coi như là “Áo gấm về nhà”
Bạn cần đăng nhập để bình luận