Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1085: Vượt qua nước lũ

Vào lúc này ai ai cũng đều chấn động, nhà báo Bá Vệ Lam, phóng viên truyền hình vệ tinh Hồng Giang đi theo, giờ phút này nhìn cảnh tượng trước mặt, trong mắt cũng có chút nước.
Nói với camera bên cạnh:
- Cậu Từ, mau chiếu ống kính thẳng vào đám người.
Là một người viết báo, hơn nữa còn là người ưu tú kiệt xuất, năng lực nắm tin tức của Vệ Lam không phải như người bình thường. Hình ảnh này, vào lúc này nếu chiếu ở bản tin tiếp sóng của Hồng Giang kế tiếp thì tuyệt đối tạo ra một sự ảnh hưởng lan truyền trong lòng người, tư liệu sống ủng hộ tinh thần.
Nói xong, Vệ Lam cũng nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng, cầm microphone đứng ở bên cạnh màn ảnh, nói vào ống kính:
- Hôm nay, Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Bí thư Tỉnh ủy đồng chí Nhiếp Chấn Bang đến thành phố Lộc Sơn thị sát chỉ đạo công tác chống lũ cứu tế Lộc Sơn. Bí thư Nhiếp không dừng lại ở nội thành Lộc Sơn mà trực tiếp đi ô- tô tới đê lớn. Đứng ở trên đê lớn, ở bên trái của chúng ta chính là con nước cuồn cuộn, sau khi nghe đồng chí tương quan của thành phố Lộc Sơn báo cáo tỉ mỉ, Bí thư Nhiếp lúc này nêu rõ đê lớn Lộc Sơn quan hệ đến sự an toàn sinh mạng tài sản của toàn bộ năm mươi triệu nhân dân quần chúng tỉnh Hồng Giang, thành phố Lộc Sơn từ trên xuống nhất định phải đồng tâm hiệp lực, toàn lực ứng phó, bảo đảm đê lớn Lộc Sơn an toàn, bảo đảm an toàn nhân dân quần chúng toàn tỉnh.
Chừng bảy giờ rưỡi tối, gần bẩy ngàn người của lữ đoàn phòng giữ thứ nhất của quân khu Việt Châu đều đến đê lớn Lộc Sơn.
Lữ trưởng Tăng Tân Hoa, Chính ủy lữ đoàn Hoàng Tín Quốc lúc này cũng đi vào trong lều vải của Nhiếp Chấn Bang.
Lúc này sắc mặt mỗi người trong lều đều rất nghiêm trọng, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang lướt từ trên người Hạ Hồng nhìn đi, kế tiếp là Tăng Tân Hoa và Hoàng Tín Quốc, Lưu Tuấn Uy giờ phút này không ở bên cạnh. Đương nhiên là Nhiếp Chấn Bang đích thân tới chỗ đê lớn Lộc Sơn để chỉ huy công tác chống lũ cứu nguy, nhưng đê lớn dài như vậy nên cũng không có khả năng toàn bộ ủy viên thường vụ đều cùng ở đây.
Nhìn mọi người chung quanh, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói:
- Các đồng chí, căn cứ tin tức đài khí tượng quốc gia và đài khí tượng tỉnh. Tối nay, thành phố Lộc Sơn cùng với thành phố Cảnh Sơn và khu vực xung quanh sẽ có mưa to, tình thế không thể lạc quan.
Một câu, khiến Hạ Hồng cùng với đám người Tăng Tân Hoa đều nhíu mày lại, mưa to? Việc này có thể sẽ mang đến khó khăn thật lớn cho công tác cứu nguy.
Mực nước liên tục dâng lên như thế chỉ là việc nhỏ, một trận mưa to mà thôi thì mực nước sẽ dâng vọt lên, nhưng chủ yếu nhất vẫn là vấn đề hành động.
Dưới mưa to thì tầm nhìn cùng với liên lạc đều là một thử thách rất lớn, đây mới là ảnh hưởng lớn nhất tới việc cứu nguy.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang nhìn Tăng Tân Hoa nói:
- Lữ đoàn trưởng Tăng, chính ủy Hoàng, lần này có thể phải phiền các anh, lữ đoàn phòng giữ lần này gánh vác nhiệm vụ rất quan trọng.
Lúc này, hai người Tăng Tân Hoa và Hoàng Tín Quốc liếc nhau một cái, Tăng Tân Hoa cúi chào nói:
- Bí thư Nhiếp, anh truyền đạt mệnh lệnh nhiệm vụ đi, lữ đoàn phòng giữ từ trên xuống dưới có hy sinh cũng toàn lực ứng phó.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, nói:
- Tốt, lữ trưởng Tăng, lúc này bẩy ngàn sĩ quan, binh lính lữ đoàn Phòng giữ gánh vác nhiệm vụ cứu nguy đoạn nguy hiểm nhất của đê lớn Lộc Sơn. Đoạn đê lớn trạm thị trấn Hắc Thạch là đoạn tình hình nguy cấp của đê lớn Lộc Sơn, người của anh đều chia ra ở trên năm km, chia đều một trăm mét có khoảng một trăm ba mươi người.
Đợi Nhiếp Chấn Bang nói xong, Tăng Tân Hoa hai chân đứng nghiêm, chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội nói:
- Bí thư Nhiếp, xin cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Vừa đi ra khỏi lều trại, Tăng Tân Hoa liền gọi lớn:
- Nhân viên truyền tin, nhân viên truyền tin!
Đợi cho lính truyền tin đi tới, Tăng Tân Hoa dặn dò:
- Truyền mệnh lệnh của tôi cho cả đơn vị, lấy vị trí hiện tại của tôi làm chuẩn, chia đều ra dọc theo đê lớn tham dự công tác chống lũ cứu nguy.
Thời gian trôi qua, mầu trời cũng dần dần bắt đầu ảm đạm dần, trên toàn bộ đê lớn đều đã sáng lên, ước chừng khoảng cách khoảng năm mươi mét liền treo một chiếc đèn chống nước, trong bóng đêm ở đây tựa như là một con Rồng đầu dài vô tận.
Trên bầu trời, hạt mưa cũng dần dần mau thêm, lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng từ trong lều vải đi ra, nhìn con nước cuồn cuộn bền ngoài đê Nhiếp Chấn Bang chau mày, trầm giọng nói:
- Từ xế chiều đến bây giờ mực nước tăng lên bao nhiêu?
Hồng Phong đi theo bên cạnh lập tức trả lời:
- Dâng lên khoảng năm mươi centimet, từ chín giờ tối bắt đầu, tốc độ tăng lên của mực nước đã nhanh hơn, xem ra ngọn lũ thượng nguồn đã bắt đầu xuất hiện, bên tỉnh Sở Nam bên kia đang dâng nước lên rồi.
Nhiếp Chấn Bang không nói gì, đây là tất nhiên rồi, đỉnh lũ từ phía trên cuồn cuộn đến, lúc đi ngang qua Sở Nam sẽ có một sự hòa hoãn, nhưng độ mạnh yếu sẽ không lớn quá, chỗ chủ yếu nhất vẫn là Hồng Giang bên này, đợi cơn lũ sau khi đi qua đê lớn Lộc Sơn thì mặt nước gia tăng, sau đó bên Lộc Sơn trải qua sự điều phối của hồ Hồng Dương, tiếp theo thì áp lực cũng không lớn như vậy.
Hồng Giang phòng lũ lụt, không riêng gì quan hệ đến bản thân tỉnh Hồng Giang mà lúc này đã quan hệ đến tình hình chống lụt của cả nước.
Như vậy cũng tốt hơn nhiều so với trận lụt hồi thập niên chín mươi, năm đó tỉnh Sở Nam và tỉnh Hồng Giang chính vì bảo vệ vùng kinh tế phát đạt mà phải hy sinh không nhỏ.
Giờ phút này lại gặp phải loại tình huống như vậy, việc củng cố đê lớn Lộc Sơn trực tiếp quan hệ đến tình hình thiên tai tỉnh Hồng Giang, trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Đồng chí Hạ Hồng, truyền đạt lệnh tăng cường thêm tuần tra độ mạnh yếu trong đê, không thể xuất hiện chút góc chết nào, chỉ cần gắng gượng qua tối nay thì tình hình của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.
Tiếng nói Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, đột nhiên ở chỗ đám người cách Nhiếp Chấn Bang ước chừng hai trăm mét đột nhiên có người lớn tiếng hô lên:
- Có ai không, mau có ai không, nổi bong bóng rồi, nổi bong bóng lớn rồi.
Ngay sau đó là tiếng kẻng chói tai keng! Keng! Keng! Keng! đã vang lên, âm thanh hết sức dồn dập.trong đêm khuya yên tĩnh này, ngoại trừ tiếng sóng đập vào đê ra thì tiếng động này cũng phá vỡ bầu trời đêm.
Rất nhanh, người chung quanh đều bắt đầu chuyển động. Bên này Nhiếp Chấn Bang biến sắc, trầm giọng nói:
- Đi, mau chạy sang.
Mưa to quật nghiêng rơi xuống, ở bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, Hồng Phong bật ô che chạy theo Nhiếp Chấn Bang, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã chẳng quan tâm có gặp mưa ướt hay không nữa, tăng thêm tốc độ chạy hướng tới bên kia.
Hồng Phong dù sao thể lực cũng không được tốt lắm, nói với Đới Phi bên cạnh:
- Tiểu Đới, mau, cậu mau theo sau, phải đảm bảo sự an toàn của Bí thư Nhiếp.
Nhiếp Chấn Bang chạy tới bên này, giờ phút này trong đê đã tụ tập không ít người, không ít quần chúng đã tự phát bắt đầu hành động, các bao tải xác rắn đựng cát đã quây lại khu vực xảy ra lỗ thủng diện tích lớn, cùng lúc đó bắt đầu hướng về khu phía trên chỗ thủng đổ cát đá, đây là một loại biện pháp cứu nguy khẩn cấp.
Lúc này trên mặt đê lớn có người hoảng sợ hô:
- Không xong, đê lớn có dấu hiệu trũng xuống, mọi người xem, bề mặt đã bị nước ngập tới.
Nhiếp Chấn Bang quay đầu nhìn lại, rõ ràng là lúc này mực nước còn chưa tới mặt đê lớn, nhưng bên này, có thể thấy rất rõ là có một độ cong, ở chỗ thấp nhất thì mực nước đã ngang với đê lớn rồi.
Sắc mặt trầm xuống, Nhiếp Chấn Bang mở miệng:
- Mau chất bao cát lên.
Đê lớn lún xuống, đây nhất định là có quan hệ rất lớn tới việc bị thủng ở diện tích lớn, thủng ở diện tích lớn mang theo số lượng bùn cát bị trôi ra, đã gây ra địa chất đê lớn bị xốp, dưới áp lực lớn như thế của ngọn lũ thì nhất định là không chịu nổi. Lúc này cần chồng chất bao cát lên mặt trên đoạn đê lớn này, vừa có thể tạo ra một loại trọng áp, ngoài ra cũng là ngăn cản con nước ngập tràn qua đê lớn.
Bên này, chiến sĩ lữ đoàn phòng giữ triển khai, chiến sĩ bộ đội đóng quân địa phương tỉnh Hồng Giang, cảnh sát có vũ trang, quần chúng nhân dân cũng cùng triển khai.
Ở khu vực đã xảy ra tình hình nguy hiểm dọc theo đê lớn này kéo dài ra hướng hai bên, số lượng lớn bao cát được chồng chất ở bên cạnh đê lớn.
Nhìn cảnh tượng trước mắt này, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói:
- Đồng chí Hạ Hồng, anh xem có cần đóng cọc gỗ mặt dưới hay không.
Đóng cọc gỗ chính là dùng búa đóng từng thân cây to cỡ khoảng cái bát ăn cơm vào trong thân của đê lớn, sau đó ở phía trên lại xếp chồng chất bao cát, dùng cái này để tăng sức chịu đựng của đê lớn.
Nhiếp Chấn Bang tuy rằng đã trải qua, nhưng dù sao cũng không phải tiếp xúc với loại cứu nguy này lâu dài, vào lúc này cần phải hỏi người có kinh nghiệm.
Mà Hạ Hồng rõ ràng là một lựa chọn tốt, Hạ Hồng vẫn luôn công tác ở thành phố Lộc Sơn, đối với việc cứu nguy lũ lụt rất là quen thuộc.
Hạ Hồng xem một chút rồi lập tức nói:
- Nên đóng đi, lúc này đợt sóng thứ nhất của ngọn lũ còn chưa hoàn toàn đến, tới lúc đó đê lớn chịu áp lực sẽ còn lớn hơn nữa.
Toàn bộ việc cứu nguy vẫn liên tục tới đêm khuya, hơn mười một giờ, người trên đê lớn đều lo lắng nhìn dòng nước cuồn cuộn bên ngoài đê, bên trong mọi thứ lung tung lộn xộn, thậm chí còn có thể nhìn thấy không ít cây gỗ ở đó.
Lúc này là lúc khẩn trương nhất, đợt sóng thứ nhất của ngọn lũ thường thường cũng là hung hiểm nhất, vượt qua cửa ải này thì tiếp theo đê lớn Lộc Sơn, thậm chí toàn bộ áp lực chống lũ của Hồng Giang cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.
Bên cạnh, thư ký Hồng Phong bước tới hạ giọng nói nhỏ ở bên tai của Nhiếp Chấn Bang:
- Bí thư, tin tức của Tổng phòng chống quốc gia truyền đến, hiện tại lưu lượng Trường Giang đã đạt đến một mức cao nhất, kế tiếp phỏng chừng có cơn lũ chảy ngược vào hồ Hồng Dương, áp lực của chúng ta tới rồi. Mặt khác bên thành phố Cảnh Sơn thì Trưởng ban thư ký cũng truyền đến tin tức là hiện nay tình hình thành phố Cảnh Sơn tất cả đều bình thường.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang gật đầu, thành phố Cảnh Sơn bên kia không có việc gì, đây thật là một tin tốt.
Lúc này mực nước đê lớn Lộc Sơn rõ ràng là dâng lên rồi, đợt sóng ngọn lũ thứ nhất cũng không phải là nói đùa. Giờ phút này toàn bộ dọc tuyến đê lớn mực nước đã tăng lên khảng một mét rưỡi.
Vốn là mực nước đã cách mặt đê lớn còn kém khoảng năm mươi centimet, vì hiện tại trên đê lớn đã tăng cao thêm một mét bao cát rồi.
Hai giờ sáng lúc này nhân viên công tác Cục Thủy lợi thành phố Lộc Sơn rốt cục cũng truyền đến một tin tức tốt, căn cứ vào việc đối chiếu quan trắc mực nước bây giờ và mười phút trước, trong thời gian mười phút này mực nước dâng lên không đến ba centimet, điều này nói rõ đợt sóng thứ nhất của ngọn lũ đã bị chặn lại.
Nghe thấy tin tức như vậy, mọi người bao gồm cả Nhiếp Chấn Bang cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Hạ Hồng cũng có vẻ hết sức kích động.
Hưng phấn nói:
- Bí thư, Bí thư Nhiếp, chúng ta giữ được, giữ được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận