Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 694: Ngả bài

Hoắc Tư Viễn đi ra được một lúc thì Lý Cư Bằng từ bên ngoài đi vào, làm thư ký cũng phải chú ý một số quy củ, ví dụ như vừa rồi lúc Hoắc Tư Viễn và Nhiếp Chấn Bang đang nói chuyện sẽ không thích hợp có bất kỳ người nào ở đó.
Lý Cư Bằng cũng hiểu sự tính toán của Nhiếp Chấn Bang, vừa vào cửa, nhìn sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang, Lý Cư Bằng hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm, cụt hứng đi về ạ?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, mỉm cười nói:
- Đấy là bình thường, Hoắc Tư Viễn này năng lực bản thân rất khá vì thế người càng có năng lực càng kiêu ngạo, trong vấn đề của tỉnh Liêu Đông Hoắc Tư Viễn rõ ràng không muốn trả một giá quá lớn nhưng lại muốn có được ủng hộ của tôi, chuyện này là không thể, kết quả cuối cùng đương nhiên là Cụt hứng đi về.
Giải thích cặn kẽ như vậy là Nhiếp Chấn Bang cũng có ý bồi dưỡng tư tưởng của Lý Cư Bằng, hơn năm năm làm thư ký cho mình rồi, về các mặt bao gồm cả năng lực Lý Cư Bằng đều rất tốt, là một hạt giống xứng đáng bồi dưỡng, vì thế Nhiếp Chấn Bang đương nhiên cũng sẽ không tiếc rẻ.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang dặn dò Lý Cư Bằng:
- Cư Bằng, liên lạc một chút Tào Định Khôn Chủ tịch tỉnh Liêu Đông, nói là tôi hẹn gặp ông ta ở quán trà Phượng Tường.
Quán trà Phượng Tường ở thành phố Thẩm Kinh cũng rất nổi tiếng, ông chủ là người nơi nào thì Nhiếp Chấn Bang cũng không tìm hiểu.
Sở dĩ hẹn ở đó là vì khi xuống máy bay, lúc Thạch Kiến Thiết đến đón mình thì nhìn thấy quán trà này.
Có thể ở bên cạnh tòa nhà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh và nhà khách Tỉnh ủy mở quán trà lớn như vậy chắc chắn cũng không phải tầm thường.
Ngoài ra chọn quán trà Phượng Tường cũng có ý khác, lúc này mặc dù nói mình và Hoắc Tư Viễn dừng câu chuyện trong lúc không vui vẻ gì nhưng cũng không đến mức độ hoàn toàn trở mặt, sắp xếp gặp mặt ở quán trà Phượng Tường cũng không có ý chính thức hóa, như vậy cho dù Hoắc Tư Viễn biết cũng không suy nghĩ nhiều.
Sau khi hẹn Tào Định Khôn, Nhiếp Chấn Bang và Lý Cư Bằng đi ra khỏi nhà khách Tỉnh ủy vào quán trà Phượng Tường đặt một phòng, không đến mười phút ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Lý Cư Bằng dẫn Tào Định Khôn đi vào.
Vừa vào cửa, Tào Định Khôn liền cười nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp thật lịch sự tao nhã, không ngờ Chủ nhiệm Nhiếp còn có sở thích này.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha ha xua tay nói:
- Chủ tịch tỉnh Định Khôn, ông là chê cười tôi à, ông còn không biết sao? Đại Hồng Bào hảo hạng để vào tay tôi cũng phí của trời, lần này hoàn toàn là học làm sang, Chủ tịch tỉnh Định Khôn, mời ngồi.
Sau khi Tào Định Khôn ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang ra hiệu cho Lý Cư Bằng rót một chén trà cho Tào Định Khôn rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch tỉnh Định Khôn, lần này mời ông đến đây thật ra cũng có một chuyện muốn cùng Chủ tịch tỉnh Định Khôn thảo luận một chút, không biết Chủ tịch tỉnh hiện nay về việc đề cử người vào chức Phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông lần này có đề nghị gì không?
Những lời này làm Tào Định Khôn hơi sửng sốt, không khí trong phòng có vẻ lạ thường. Ứng cử viên Phó chủ tịch tỉnh Tỉnh Liêu Đông này đúng ra là chuyện trong tỉnh Liêu Đông, nhưng lúc này từ miệng Nhiếp Chấn Bang nói ra lại thành ra chuyện của Nhiếp Chấn Bang, Tào Định Khôn ngược lại như trở thành người ngoài cuộc.
Tuy nhiên, trong lòng Tào Định Khôn lúc này lại vui vẻ, hai lần tiếp xúc trước, Nhiếp Chấn Bang bóng gió không rõ ràng, bây giờ chủ động nói thẳng ra chuyện này, điều này nói rõ thái độ của Nhiếp Chấn Bang đã có sự thay đổi rất lớn, nếu bây giờ có thể tranh thủ được sự ủng hộ của Nhiếp Chấn Bang. Ban Tam công mặc sức ngăn chặn Hoắc Tư Viễn, mấy người có tư cách tiếp nhận chức vụ Phó chủ tịch tỉnh dưới tay Hoắc Tư Viễn đưa ra mấy chuyện bê bối và bất ngờ, thì trên cơ bản chức Phó chủ tịch tỉnh này trở thành vật ở trong túi của mình.
Trầm mặc một chút, Tào Định Khôn gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Chấn Bang, nói đến chuyện này tôi đúng lúc có một số suy nghĩ.
Nói xong, Tào Định Khôn đem những ứng cử viên mình vừa ý giới thiệu một chút với Nhiếp Chấn Bang, mục đích rõ ràng là muốn nói với Nhiếp Chấn Bang đây là người của tôi nên Chủ nhiệm Nhiếp giơ cao đánh khẽ. Ngoài ra cũng đem ứng cử viên có khả năng, tư cách tiếp nhận chức vụ dưới tay Hoắc Tư Viễn lờ mờ đề cập một chút.
Nhưng làm cho Tào Định Khôn bất ngờ lại là, sau khi nghe mình giới thiệu tỉ mỉ tình xong thì Nhiếp Chấn Bang mỉm cười.
Rồi chậm rãi nói:
- Chủ tịch tỉnh Định Khôn, chỗ tôi cũng nhận được một ít tin tức, có lẽ nhắc nhở Chủ tịch tỉnh một chút.
“Ngả bài”, đây là chuyện Nhiếp Chấn Bang đã suy nghĩ kỹ sau khi ngày hôm qua nói chuyện với Dương Thắng Lợi. Trong chuyện ngả bài ứng cử viên, Nhiếp Chấn Bang đã trải qua một phen suy xét, cuối cùng lựa chọn Tào Định Khôn.
Sở dĩ lựa chọn Tào Định Khôn, cũng là vì tính đến hai hướng. Một mặt là địa vị của Tào Định Khôn ở tỉnh Liêu Đông bị yếu thế, có câu tục ngữ: Quốc gia yếu, không ngoại giao, trong thể chế nội cũng vậy, Tào Định Khôn nếu yếu thế so với Hoắc Tư Viễn thì sau khi mình ngả bài cùng Tào Định Khôn sẽ càng dễ đạt được ủng hộ, cái giá mình cần trả sẽ nhỏ đi.
Mặt khác, loại chuyện này nếu cùng Hoắc Tư Viễn, phía trên còn có nhiều người đều muốn cạnh tranh như vậy, dựa vào tính cách của Hoắc Tư Viễn chắc chắn sẽ không dễ dàng đáp ứng. Mặc dù nói mình không chiếm được cơ hội này nhưng hiện giờ vị trí này ở tỉnh Liêu Đông cũng lập tức trở thành đầu cơ kiếm lợi, đồ quý được treo giá, mạng lưới quan hệ của Hoắc Tư Viễn cũng làm cho ông ta có nhiều cơ hội tìm những người khác để hợp tác. Ngược lại, nếu chọn Tào Định Khôn tuy rằng bây giờ cũng có nguy hiểm nhưng không phải không thể thử.
Dừng một chút, nhìn ánh mắt mong chờ của Tào Định Khôn, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch tỉnh Định Khôn, hiện nay vị trí này trong tỉnh Liêu Đông không dễ lấy, thậm chí tôi thấy vị trí kia cũng không có tư cách lấy được, đây là một củ khoai nóng bỏng tay.
Vừa nghe đến Nhiếp Chấn Bang nói vậy, Tào Định Khôn nhíu mày, Nhiếp Chấn Bang là có ý gì? Không muốn hỗ trợ sao? Như vậy anh ta lôi ra nói cùng mình là có ý gì? Nói giúp cho Hoắc Tư Viễn à?
Không thể nào, xem ý tứ anh ta Hoắc Tư Viễn cũng không có tư cách đi tranh đoạt vị trí này? Đây rốt cuộc là ý gì?
Có thể trở thành một cán bộ tỉnh cấp Bộ trưởng thì bản thân Tào Định Khôn cho dù là năng lực công tác hay là trình độ chính trị đều rất giỏi.
Thời điểm trước kia, Tào Định Khôn vẫn luôn bị phần Phó chủ tịch tỉnh này mê hoặc.
Nhưng, bây giờ bị Nhiếp Chấn Bang tạt một chậu nước lạnh như vậy, cả người đột nhiên tỉnh lại không ít, bản thân trở về chỗ ý tứ sâu xa trong lời nói của Nhiếp Chấn Bang.
Đột nhiên, Tào Định Khôn ngẩng đầu nói:
- Chấn Bang, là anh nói kế hoạch củng cố căn cứ công nghiệp cũ tỉnh Bắc Tam?
Biểu hiện của Tào Định Khôn làm Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng, chẳng ai muốn có đối tác ngu dốt, có câu: Không sợ đối thủ giống Thần, chỉ sợ đồng đội giống Lợn. Rõ ràng năng lực giác ngộ lúc này của Tào Định Khôn đã có được sự tán thành của Nhiếp Chấn Bang.
Lập tức, gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh Định Khôn, xem ra ông cũng biết kế hoạch củng cố căn cứ công nghiệp cũ tỉnh Bắc Tam.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng giới thiệu tỉ mỉ:
- Nói thế này, từ tin tức tôi có được mà nhìn thì trong thời gian trước, trung ương vì vậy mà mở hội nghị công tác kinh tế tỉnh Bắc Tam. Trong hội nghị, tổng bí thư Lãnh đã tỏ thái độ rõ ràng: Đồng thời với việc phát triển kinh tế, cả nước phải tập trung và hoàn toàn coi trọng việc gây dựng lại căn cứ công nghiệp tỉnh Bắc Tam. Nhìn từ điểm này, quốc gia đã quyết định sẽ chờ sau khi các bộ tương quan và uỷ ban trung ương điều tra kết luận, tôi tin là kế hoạch củng cố căn cứ công nghiệp cũ tỉnh Bắc Tam sẽ chính thức được đưa ra, đến lúc đó một phó tỉnh phân công quản lý công nghiệp...
Nói, cũng không hoàn toàn nói rõ, Nhiếp Chấn Bang tin là Tào Định Khôn có thể hiểu hàm nghĩa sâu xa của mặt này. Đối với một Chủ tịch tỉnh cấp Bộ trưởng mà nói, nếu chuyện này cũng không thể hiểu thì cái cấp Bộ trưởng kia cũng bằng không rồi.
Tào Định Khôn bây giờ cũng đã nghĩ thông suốt mắt xích này, lập tức trông có vẻ thoải mái rất nhiều, trạng thái này Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu, lúc trước đối với vị trí này, Tào Định Khôn có một thái độ tình thế bắt buộc, nhưng phía trên còn có tồn tại một chướng ngại vật là Hoắc Tư Viễn nên tất nhiên có có áp lực, nếu sau khi biết mình đã không có hy vọng thì Tào Định Khôn ngược lại sẽ thả lỏng ra.
Ánh mắt cũng nhìn vào Nhiếp Chấn Bang, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Chấn Bang, tôi nghĩ anh sẽ không chỉ nói cho tôi biết chuyện này.
Chỉ một thời gian ngắn trong quan hệ hai bên lập tức liền xảy ra sự thay đổi lật nhào, đối với điểm này Tào Định Khôn rất chắc chắc Nhiếp Chấn Bang sẽ không vô duyên vô cớ mà nói với mình nhiều như vậy, còn khuyên mình không nên cố nhiều sức, đây là chuyện chẳng có bất kỳ điểm tốt nào, thằng ngốc cũng sẽ không làm. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên không ngốc, vì thế Nhiếp Chấn Bang nhất định có mục đích sâu xa.
Đối với sự thay đổi của Tào Định Khôn, Nhiếp Chấn Bang cũng không kinh ngạc, biểu hiện này là chuyện rất bình thường, nếu lúc này Tào Định Khôn còn có thái độ thật cẩn thận mới là không bình thường.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Định Khôn, ông cảm thấy đồng chí Lâm Mặc Hàn Bí thư Thành ủy thành phố Cương Thành đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh này thì thế nào?
Lời nói và năng lực của Nhiếp Chấn Bang làm trong lòng Tào Định Khôn có chút hoảng sợ, mình là cấp Bộ trưởng, muốn chọn lựa bổ nhiệm cán bộ cấp sở các mặt trong tỉnh Liêu Đông thì mình còn có chút quyền nói, nhưng người ta là một cán bộ cấp Thứ trưởng lại đã can dự vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cấp tỉnh Bộ, nói ra thật sự có cảm giác rợn cả người.
Dừng một chút, Tào Định Khôn cũng gật đầu nói:
- Đồng chí Lâm Mặc Hàn cũng không được, tuy nhiên muốn có được sự ủng hộ của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cũng không dễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận