Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 797: Dạo đêm Thiên Phủ.

Buổi tối đi ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không kinh động Tiểu Vũ, cũng không đi tìm anh ta. Từ trong gara lái xe ra phóng nhanh ra khỏi khu nhà công vụ của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh. Sau khi rẽ lên đường lớn, xe thẳng tiến đến đường đi bộ của thành phố Thiên Phủ.
Đường đi bộ thành phố Thiên Phủ, đây là một con đường buôn bán thương mại nổi tiếng cả nước. Ba Thục xuất mỹ nữ, nhưng ở Ba Thục vẫn còn một cách nói, mỹ nữ của Ba Thục, tám mươi phần trăm đều tập trung tại con đường đi bộ của thành phố Thiên Phủ này
Đèn neon rực rỡ, lộ rõ thắng cảnh phồn hoa của thành phố Thiên Phủ. Là lãnh đạo, Nhiếp Chấn Bang nhìn tất cả những cảnh này, so với một người dân bình thường, lại có một ranh giới bất đồng.
Dân chúng xem là phồn hoa, nhìn chính là theo trào lưu. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang nhìn, tất cả mọi cảm nhận lại là một tòa thành thị, là của mình trị vì. Có thể nhìn thấy nhân dân an cư lạc nghiệp, điều này chứng tỏ, bản thân mình người lãnh đạo này, tạm thời có thể coi là đủ tư cách.
Sau khi dừng xe, hai người rất tình tứ bước vào bách hóa Vương Phủ Tỉnh. Lúc này An Na dường như có mục đích, vừa vào cửa liền kéo Nhiếp Chấn Bang đi thẳng đến quầy quần áo nam giới.
Nhìn dáng vẻ ngờ vực của Nhiếp Chấn Bang, gương mặt An Na lộ dáng vẻ xin lỗi, mỉm cười nói:
- Thời tiết dần dần chuyển lạnh, em muốn mua cho anh mấy bộ quần áo, mua theo kích cỡ khó mà vừa ý. Cho nên mới kéo anh ra đây.
Những lời này nhất thời khiến Nhiếp Chấn Bang ngơ ngẩn. Hướng về An Na, Nhiếp Chấn Bang rất cảm động, ôm lấy An Na nói nhỏ:
- An Na, tấm chân tình này của em anh lấy gì để trả đây!
Dáng người Nhiếp Chấn Bang có thể nói là vóc dáng chuẩn trời sinh. Mẫu mã Armani chính là phục sức thành công dành riêng cho nam giới. Kiểu phối hợp này, có thể nói cùng bổ sung cho nhau thì lại càng tốt. Rất nhanh chóng Nhiếp Chấn Bang đã thử xong mấy bộ quần áo.
Sau khi mặc lại quần áo của mình, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói:
- An Na, em ở đây nhé, anh đi nhà vệ sinh một chút.
Mãi một lúc sau, lúc Nhiếp Chấn Bang quay lại, An Na cũng chạy ra đón:
- Chấn Bang, anh đã ăn gì vậy? Sao vào nhà vệ sinh lâu như thế?
An Na vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang từ trong túi lôi ra một chiếc hộp, mở hộp ra – một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim năm cara. Dưới ánh đèn, hiện ra vẻ vô cùng rực rỡ.
Chăm chú nhìn An Na, Nhiếp Chấn Bang lộ vẻ thâm tình nói:
- Bà xã, anh đeo cho em nhé!
Lúc này, ánh mắt Nhiếp Chấn Bang vô cùng chân thành, hết sức nghiêm túc, giống như một tín đồ thành kính trước một thánh nữ, rất dịu dàng rất tỉ mỉ giúp An Na đeo chiếc nhẫn vào. Một cảnh tượng hết sức lãng mạn, lập tức khiến người xung quanh đều vỗ tay.
Giờ phút này, ngược lại khiến An Na hơi ngượng ngùng, nắm lấy tay Nhiếp Chấn Bang, nói nhỏ:
- Ông xã!
Sau khi dạo một vòng khu nữ trang, hai người mới bước ra khỏi khu trung tâm thương mại. Thời gian ngọt ngào luôn luôn ngắn ngủi, thấm thoát đã mười giờ tối.
Nhìn đi nhìn lại vẫn là đám đông chật chội trên con phố đi bộ. An Na hít một hơi thật sâu, khẽ cười xoa xoa bụng, quay đầu lại nói:
- Ông xã, em đói rồi. Chúng ta đi ăn vỉa hè được không?
Gần mười năm vợ chồng, một đôi vợ chồng đã quá quen thuộc, lại giống như một đôi nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt. Lúc này, mọi chức vụ địa vị đã hoàn toàn bị vứt bỏ. Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu, chỉ tay vào khu đối diện với đường đi bộ, nói:
- Lại chỗ kia nhé! Nhìn bên đó nhiều hàng ăn vặt như vậy, chắc chắc là rất ngon.
Vừa bước đến khu vực tập trung quầy ăn đêm, phía trước, một đám người xúm lại lập tức gây sự chú ý của Nhiếp Chấn Bang và An Na.
Đẩy người ra, bước vào chính giữa đám người, có vài nhân viên quản lý đô thị cũng đang đứng bên cạnh. Trên mặt đất, một người đàn bà chừng trên dưới sáu mươi tuổi đang ngồi, có chút cơ khổ, có chút bất lực, trong ánh mắt có vẻ hoảng sợ.
Bên cạnh bà lão là một cỗ xe đẩy bán thức ăn vặt.
Trở sang bên cạnh, trên xe đủ loại nguyên liệu nấu ăn, gia vị tung đầy đất.
Nhiếp Chấn Bang chau mày, cưỡng chế chấp hành pháp luật? Hay là chuyện gì? Là lãnh đạo Nhiếp Chấn Bang nhìn góc độ của sự việc không giống với một người dân bình thường.
Đang chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì, lúc này ở chính giữa một người đàn ông tức giận nói:
- Bà già, nói với bà bao nhiêu lần rồi, ở đây bày quầy bán hàng có quy định nghiêm túc. Bà bày ở đây, xem xảy ra chuyện gì? Có hiểu quy củ hay không? Lần này chỉ là hất đổ gian hàng, lần sau không phải là hất đổ gian hàng nữa đâu.
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược, vẻ mặt dữ tợn. Mỗi người đều có một tình huống hiệp sĩ, bất kể lúc nào, kẻ yếu luôn luôn đáng được đồng cảm.
Nhìn cảnh tượng này, mày Nhiếp Chấn Bang đã giáp lại với nhau, nhìn những người bên cạnh vây quanh xem, Nhiếp Chấn Bang dò hỏi:
- Anh bạn, có chuyện gì vậy?
Người đàn ông đứng bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, gương mặt lộ vẻ khinh thường, nói nhỏ:
- Mấy kẻ cặn bã này, vị trí quầy hàng này, vốn dĩ là Ủy ban nhân dân thành phố đặc biệt cấp cho những người kinh doanh hàng rong. Mấy người bọn họ lại vẽ ra sạp hàng, căn cứ vào diện tích lớn nhỏ khác nhau, mỗi tháng thu một khoản phí vệ sinh nhất định. Phí vệ sinh chó gì, không phải là rơi vào trong túi của bọn họ sao. Điều kiện gia đình bác Mã khó khăn, chồng chết, có một đứa con trai thì bị tâm thần. Áp lực cả nhà, đều ở cả trên thân bác ấy, quầy ăn vặt của bác ấy, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, làm gì có tiền nộp phí vệ sinh cho bọn họ. Lương tâm của những người này bị chó ăn cả rồi.
Trong lúc nói chuyện, trong đám người, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc bộ quần áo lao động màu lam, vừa nhìn đã biết là người bán hàng rong gần đây. Lúc này, người đàn ông trung niên bước đến, cười nói:
- Lãnh đạo, các vị lãnh đạo, phí vệ sinh của bác Mã, tôi cho bác ấy. Các vị giơ cao đánh khẽ, tha cho bác Mã một lần đi. Một bà lão già, con trai lại tàn tật, cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Người đàn ông là một tấm lòng tốt. Nhưng lời nói lại khiến mấy vị quản lý đô thị nổi giận. Anh đến làm người tốt, không phải là nói chúng tôi càng xấu xa sao?
Người đàn ông vữa nãy nói lời giáo huấn, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, trầm giọng nói:
- Lý Lão Tam, rất tốt! Xem ra cuộc sống của ông thật thoải mái nhỉ, còn có tâm tư học hỏi tinh thần Lôi Phong. Ông đã có tiền như vậy, vậy được, từ tháng sau trở đi, phí vệ sinh của sạp hàng ông, từ một trăm lên một ngàn đồng.
Ánh mắt Nhiếp Chấn Bang lướt sang bên cạnh, người đàn ông được gọi là Lý Lão Tam này là làm phở trộn ăn lạnh, không giống như kinh doanh đồ nướng ăn đêm, chiếm diện tích rất lớn. Nếu nói diện tích kinh doanh, nhiều nhất cũng chỉ hai ba mét vuông mà thôi. Một con phố này, nằm sát phố đi bộ, trên dưới toàn bộ cộng lại, cũng đủ ba bốn trăm hộ nhỏ bán hàng rong. Mỗi sạp hàng mỗi tháng một trăm đồng, cũng đã có ba bốn mươi ngàn đồng. Ở đây, một vài quán ăn đêm diện tích lớn và hàng ăn uống vỉa hè không tính nằm ở bên trong. Nói cách khác, thu nhập nơi này, một tháng ước chừng ít nhất cũng năm mươi ngàn trở lên.
Người đàn ông vừa nói như vậy, một người phụ nữ trung niên đứng ở quầy phở trộn bước lên lớn tiếng quát Lý Lão Tam:
- Ai bảo ông thể hiện làm cái gì, oai phong quá nhỉ! Cút về bán hàng đi!
Nói xong, gương mặt mỉm cười nói:
- Đội trưởng Hồ, anh xem, Lão Tam đúng là bị váng đầu rồi, ông ấy đang nói nhảm ấy mà. Anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt tầm thường với ông ấy. Lần sau, hai chúng tôi lại đền tội riêng với Đội trưởng Hồ.
Người đàn ông được gọi là Đội trưởng Hồ nghe xong những lời này sắc mặt cuối cùng cũng ấm áp lại không ít, gật đầu nói:
- Lý Lão Tam, coi như vợ ông thức thời, ghi nhớ cho ông đây nhé! Đừng có mà nhúng tay bừa bãi.
Trong lúc nói chuyện, bên cạnh, một nhân viên quản lý đô thị khác lại bước lên dùng chân đá lên trên mặt chiếc xe đẩy tay của bác Phùng, dùng lực rất mạnh khiến chiếc xe đẩy tay bị đẩy về phía trước hai mét. Chấn động mạnh khiến nguyên liệu nấu ăn trên xe hư hỏng hoàn toàn.
Người này, trên cao nhìn xuống giống như thượng đế, vênh vênh váo váo nhìn bác Phùng ngồi yên không động đậy trên mặt đất, nói:
- Bà già, nói một câu, phí vệ sinh này, bà có nộp hay không?
Lúc này, bác Phùng ngồi trên mặt đất hết sức bất lực, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn trên mặt đất, muốn đi nhặt lại nhưng lại không dám, ánh mắt né tránh những người này. Một trăm đồng, đối với đa số mọi người mà nói, đây chỉ là một bữa cơm thậm chí một phần mười bữa cơm. Nhưng, đối với một bà già, còn nuôi thêm một đứa con trai bị tâm thần mà nói, đây có lẽ là tiền thuốc của con, là sinh hoạt phí một tháng của cả nhà.
Sau một lúc lâu, bác Phùng lại nói nhỏ:
- Đội trưởng Hồ, tôi thật sự không có tiền. Anh chậm cho tôi vài ngày, tôi kiếm được tiền lại nộp cho anh.
Xem đến đây, Nhiếp Chấn Bang thật sự không nhịn được nữa, nắm chặt nắm tay của mình, có thể cảm nhận được An Na lúc này cũng vô cùng phẫn nộ.
Điều khiến Nhiếp Chấn Bang không ngờ chính là An Na lại bước lên trước, rút ví ra, cầm lấy tờ một trăm đồng đưa tới nói:
- Các anh sao có thể vô sỉ như vậy, ức hiếp một bà lão già. Nơi này là Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Phủ chuyên cấp cho quầy bán hàng rong thành phố, đã quy định không thu tiền, các anh thu tiền, vốn dĩ đã vi phạm quy định. Bây giờ, phí vệ sinh của bà lão, tôi cho bác ấy, một trăm đồng phải không? Đây!
Đội trưởng Hồ liếc mắt đánh giá An Na, cách ăn mặt trang điểm của An Na, khí chất trên người khiến đội trưởng Hồ không dám làm càn. Dừng một lát, khinh thường nhìn tờ một trăm đồng trên tay An Na, cười nhạt nói:
- Một trăm đồng? Ha ha, chị cho ăn mày hả? Sao? Muốn làm Lôi Phong sống hả? Tôi nói cho chị biết, không đủ.
- Hoặc mỗi tháng một ngàn, có giỏi cô mỗi tháng giúp bà ấy. Hoặc, bà già này cút ngay cho tôi!
Vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang bước lên. Lúc này sắc mặt Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc, dáng vẻ trang trọng, lạnh lùng nhìn chăm chú những người này, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ cười nhạt, nói:
- Tôi lại muốn biết, các anh dựa theo văn bản nào, dựa theo quy định nào để thu phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận