Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1122: Phát biểu của Nhiếp Chấn Bang.

Từ thành phố Cổ Đô đến thành phố Kim An là đi đường cao tốc thẳng tắp. Theo ý của Nhiếp Chấn Bang chỉ đi xe đơn giản chứ không có đoàn xe lòng trọng, cũng không có xe cảnh sát mở đường. Bước lên xe, Nhiếp Chấn Bang, Lưu Hiểu Mẫn và Trương Dũng Quân cùng với ba người nhân viên của mình, tổng cộng là sáu người một xe. Phía sau còn có phóng viên của Ban Tuyên giáo cử đi cùng với nhân viên bảo vệ do Công an tỉnh chỉ đạo đi cùng.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa kính, Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất hào hứng, cười nói:
- Giao thông của tỉnh Lũng Tây chúng ta xây dựng cũng rất tốt.
Vừa dứt lời thì Trương Dũng Quân cũng cười nói:
- Bí thư quả là có con mắt tinh tường. Trong vấn đề phát triển giao thông, bố cục ở trong tỉnh cũng không tệ. Khi còn Bí thư Thượng Chí và Chủ tịch Thu Hòa, Lũng Tây đã xây dựng mạng lưới đường cao tốc ba dọc, ba ngang. Hiện giờ, toàn tỉnh, các thành phố đều đã có đường cao tốc đến tận nơi, rất có lợi cho việc phát triển kinh tế.
Lời nói của Trương Dũng Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng không phản đối, thần thái hết sức bình thản, nói:
- Nếu muốn giàu thì trước tiên là phải làm đường. Giao tông phát triển đó là nền tảng để kinh tế phát triển. Đúng là đồng chí Thượng Chí và đồng chí Thu Hòa nhìn xa trông rộng. Suy nghĩ như vậy thật sự rất đúng.
Biểu hiện bên ngoài thì Nhiếp Chấn Bang và Trương Dũng Quân đang nói chuyện nhưng có thể nghe ra là Nhiếp Chấn Bang không nhiệt tình lắm với Trương Dũng Quân.
Nhất thời, không khí có vẻ trở nên nặng nề. Nhiếp Chấn Bang cũng không nói nữa, nhìn ra ngoài cửa xe, tâm tư lại chuyển sang vấn đề của thành phố Kim An.
Vấn đề tập đoàn Triệu thị của thành phố Kim An, nói lớn không phải là lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Nhưng nếu sự tình đã đến cả tai thủ trưởng Kiều rồi thì đây cũng không phải chuyện nhỏ nữa.
Có thể khẳng định, chuyện của tập đoàn Triệu thị, khi sếp Kiều gọi mình lên, cũng đã có sắp xếp.
Nhất định phải điều tra, cũng nhất định phải xử lý, nhưng vấn đề hiện tại là điều tra như thế nào, bắt đầu từ đây. Tất cả những thứ này đều phải chú ý.
Cấp trên điều mình đến Lũng Tây, tập đoàn Triệu thị chỉ là một cái cớ, chủ yếu nhất vẫn là mong muốn quy hoạch và phát triển nơi này.
Ngoài ra, tâm tính của mọi người trong bộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đây là vấn đề Nhiếp Chấn Bang không thể không suy tính.
Chuyện không phải đơn giản như vậy. Hiện giờ, mỗi người trong bộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đều không tầm thường. Thậm chí, kể cả Diệp Định Bang, ai cũng có suy tính riêng. Làm thế nào để điều chỉnh ộ máy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hợp nhất được bố cục rời rạc hiện tại, hình thành nên một tập thể đoàn kết và sức mạnh, đây chính là vấn đề lớn nhất.
Nếu muốn lấy được lòng người, không phải chỉ dựa và mấy câu nói, vẽ vài cái bánh là được. Không có người nào là đèn cạn dầu, thậm chí nói khó nghe một chút thì ai nấy cũng đều là quái vật trong hồ sâu, không có lợi ích thật sự, không nhìn thấy sức mạnh thật sự thì những người này sẽ không dễ dàng đứng về phía mình.
Theo tình hình trước mắt, tập đoàn Triệu thị sở dĩ sống được như bây giờ, có lẽ các ủy viên thường vụ lớn nhất trong bộ máy đều đã kìm hãm nhau. Hơn nữa, tập đoàn Triệu thị có lẽ có một hai kẻ thế lực đứng sau, vì thế nên mới không ai dám đứng ra.
Thị sát thành phố Kim An, đương nhiên là vì tập đoàn Triệu thị, nhưng làm thế nào để xử lý được chuyện này cũng là một vấn đề.
Chắc chắn, khi mình đi thị sát, tập đoàn Triệu thị sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí còn phối hợp. Họ không phải kẻ ngu, mình mới nhậm chức đã chọn đi thành phố Kim An đầu tiên, ai cũng có thể nhìn ra được mình đến đây vì cái gì, nên chắc chắn sẽ không để lộ ra nhược điểm.
Dù sao thì cũng không thể vừa đến đã nắm được khuyết điểm của tập đoàn Triệu thị. Như vậy thì Nhiếp Chấn Bang khác nào đã biến thành chó điên, vô duyên vô cớ gây phiền toái cho xí nghiệp người ra. Chuyện này một khi truyền ra ngoài cũng là một loại đả kích với Nhiếp Chấn Bang.
Thậm chí, nếu kẻ nào cố tình hùa theo thì còn có thể thành chuyện lớn.
Tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang cùng Trương Dũng Quân và Lưu Hiểu Mẫn nói chuyện với nhau một chút. Nhiếp Chấn Bang nghe hai người giới thiệu qua về tình hình của tỉnh. Sau đó, trong xe lại rơi vào im lặng.
- Bí thư, Bí thư…
Nhiếp Chấn Bang đang nhắm mắt thư giãn tinh thần một chút thì nghe tiếng gọi mình. Mở mắt ra, Lưu Hiểu Mẫn ở bên cạnh, mỉm cười nói:
- Bí thư, đến thành phố Kim An rồi.
Nghe Lưu Hiểu Mẫn nói Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu nhìn lên. Xe đã vào trạm thu phí, ở phía trước đã có một đoàn xe đang đứng đợi. Bên cạnh đoàn xe là mấy người đang đứng, xếp hàng chỉnh tề.
Người đàn ông đứng đầu chừng mươi mươi tuổi, đầu chải ngược ra sau, mặc một chiếc sơ mi cộc tay.
Đoàn xe từ từ đỗ lại ở ven đường. Mở cửa xe, Nhiếp Chấn Bang bước xuống. Phía sau Nhiếp Chấn Bang, bên trái là Lưu Hiểu Mẫn, bên phải là Trương Dũng Quân, đằng sau là các phóng viên đã sẵn sàng tư thế chụp hình tác nghiệp.
Lưu Hiểu Mẫn ở cạnh, giới thiệu:
- Bí thư Nhiếp, vị này chính là Bí thư Thành ủy thành phố Kim An, đồng chí Mã Trung Hùng. Bên cạnh là đồng chí Trần Chiêu Đồng – Chủ tịch thành phố.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang quan sát Mã Trung Hùng. Người này khoảng năm mốt, năm hai tuổi, nhìn người rất hoạt bát, vẻ mặt tươi cười, thân hình hơi béo, thoạt nhìn hơi giống một pho tượng Di Lặc. Kiểu người này vừa nhìn đã thấy là kiểu người không đủ sát khí, không đủ quyết đoán. Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Nếu như Mã Trung Hùng thật sự quyết đoán thì tập đoàn Triệu thị cũng không có cửa mà làm càn.
Bên cạnh Mã Trung Hùng là Chủ tịch thành phố Trần Chiêu Đồng. Người này khoảng bốn lăm tuổi, tóc đã hoa râm. Quần áo trên người rất đơn giản, là kiểu áo sơ mi bằng sợi tổng hợp ngày trước. Làn da ngăm đen, nếu không phải trong tình huống này thì chắc chắn sẽ không tưởng tượng được đây là một Chủ tịch thành phố.
Nhiếp Chấn Bang đi tới, cũng mỉm cười nói:
- Đồng chí Trung Hùng, Chủ tịch Chiêu Đồng, vất vả rồi.
Vừa dứt lời, vẻ mặt Mã Trung Hùng liền tỏ ra hết sức kích động, cầm chặt tay Nhiếp Chấn Bang, vô cùng nhiệt tình nói:
- Bí thư Nhiếp, quá lời rồi. Chúng tôi không vất vả.
Sau khi bắt tay với Mã Trung Hùng và Trần Chiêu Đồng, Nhiếp Chấn Bang liền xoay người nói:
- Đồng chí Trung Hùng, tôi thấy hay là đến Thành ủy trước đi. Đứng ở cạnh đường thế này không hay lắm, cùng đi vào thành phố đi. Anh và Chủ tịch Chiêu Đồng ngồi cùng tôi nhé.
Những lời này lập tức khiến cho Mã Trung Hùng và Trần Chiêu Đồng vui sướng. Có thể được ngồi chung xe với Bí thư Nhiếp chứng tỏ tâm trạng Bí thư Nhiếp lúc này cũng không tệ.
Đoàn xe lại tiếp tục đi, Nhiếp Chấn Bang cũng tiếp tục quan sát cảnh vật trong thành phố Kim An. So sánh với lần trước mình tới đây khi còn chưa nhậm chức, thành phố Kim An hôm nay có vẻ sạch sẽ hơn rất nhiều. Trên đường còn cắm rất nhiều cờ màu, trên các giao lộ cũng đặt hoa tươi và cây cảnh.
Đối với việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngạc nhiên. Đây là điều tất nhiên, mình tới thành phố thị sát thì bên dưới đương nhiên sẽ phải bố trí sắp xếp. Nếu đổi lại là cấp trên đến Lũng Tây thị sát thì mình cũng sẽ làm như vậy.
Lái xe vào tòa nhà trụ sở thành phố Kim An, vừa xuống xe, theo yêu cầu của Nhiếp Chấn Bang, đoàn người lập tức đi vào phòng họp Thành ủy.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên là Lưu Hiểu Mẫn và Trương Dũng Quân. Mã Trung Hùng đại diện cho Thành ủy Kim An báo cáo.
- Thành phố Kim An năm trước GDP đạt hơn 500 triệu tệ, trong đó, tổng sản lượng giá trị nông sản chiếm 51%, công nghiệp chiếm 32%, dịch vụ chiếm 17%. Trong phát triển doanh nghiệp tư nhân, tập đoàn Triệu thị là doanh nghiệp tiêu biểu trong thành phố, phát triển mạnh đa nguyên hóa kinh tế, tăng mạnh thu hút đầu tư.
Nhiếp Chấn Bang nghe hết sức tỉ mỉ, nhưng sau khi Mã Trung Hùng báo cáo xong, Nhiếp Chấn Bang lập tức nhíu mày lại.
Theo chỉ số GDP gần đây thì thành phố Kim An chính là một thành phố nông nghiệp. Nếu trí nhớ của mình không sai thì năm trước GDP của Lũng Tây đạt hàng nghìn tỷ. Như vậy, so với những thành phố trong tỉnh thì 500 triệu của thành phố Kim An chỉ có thể xếp sau cùng.
Chưa cần so sánh với thành phố Cổ Đô, chỉ cần so với thành phố Thi An thôi cũng đã kém xa. Hơn nữa, trong báo cáo cũng có thể nhìn ra được, ở thành phố Kim An, sự tồn tại của tập đoàn Triệu thị là một trở ngại lớn cho việc thu hút đầu tư. Làm thổ bá vương của thành phố Kim An, tập đoàn Triệu thị giống như một khối u ác tính với sự phát triển của thành phố. Tài chính bên ngoài không dám đi vào thì làm sao có thể phát triển được.
Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Banh ho nhẹ một tiếng. Hành động này lập tức khiến cho mọi người đều ngồi thẳng người dậy. Ai cũng hiểu, đây là dấu hiệu Bí thư Nhiếp đang muốn phát biểu.
Nhìn mọi người xung quanh, nét mặt Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất nghiêm túc, từ từ nói:
- Sau khi nghe xong báo cáo vừa rồi của đồng chí Trung Hùng, tổng thể mà nói thì vẫn là ổn trung cầu tiến, chiều hướng tốt, nhưng vẫn còn chưa đủ. Kim An chủ yếu vẫn là nông nghiệp, công nghiệp và dịch vụ thì vô cùng lạc hậu. Điều này đã ảnh hưởng tới sự phát triển của toàn thành phố. Trong vấn đề của tập đoàn Triệu thị, tôi cảm thấy, chỉ dựa vào một doanh nghiệp nhà nước hoặc doanh nghiệp tư nhân làm giá đỡ thì không đủ. Thành phố Kim An sau này phải tăng mạnh hoạt động đối ngoại, đẩy mạnh thu hút đầu tư. Có cạnh tranh mới có động lực. Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, đó mới là đạo lý đúng đắn.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, vẻ mặt của Mã Trung Hùng và Trần Chiêu Đồng liền biến sắc. Lời nói của Bí thư Nhiếp không nặng nề nhưng ý thì rõ ràng. Đây chính là một lời cảnh cáo đối với thành phố Kim An, một sự bất mãn đối với tập đoàn Triệu thị.
Nghĩ đến tập đoàn Triệu thị, Mã Trung Hùng và Trần Chiêu Đồng liền cười khổ. Bí thư Nhiếp e là đã có sự chuẩn bị.
Vẻ mặt Trương Dũng Quân ở bên cạnh cũng có vẻ phức tạp. Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là nhận ra điều này, dừng một chút liền nói tiếp:
- Báo cáo đến đây là được rồi. Tiếp theo, tôi sẽ theo sự sắp xếp của thành phố Kim An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận