Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 766: Vụ tai tiếng.

Chừng bảy rưỡi, Lý Cư Bằng đã rất đúng giờ từ cổng nhà Nhiếp Chấn Bang đi vào, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đã chuẩn bị xong.
Vừa đi ra Nhiếp Chấn Bang đã thấy sắc mặt của Lý Cư Bằng, có chút bối rồi, có chút nghiêm trọng, đây cũng là một tính cách của Lý Cư Bằng, ở trước mặt người quen Lý Cư Bằng không biết che dấu.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ Lý Cư Bằng như thế, Nhiếp Chấn Bang không kìm được, trêu:
- Cư Bằng, sao lại có vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ cuộc hẹn hôm qua không thành công sao?
Đây cũng sự hấp dẫn trong tính cách của Nhiếp Chấn Bang, so với những cán bộ cấp tỉnh bộ khác thì tuổi của Nhiếp Chấn Bang vẫn còn trẻ, các cán bộ khác cho dù là làm việc hay trong sinh hoạt đều tự nhiên có phong thái uy nghiêm, đó là do độ tuổi và nhiều năm rèn luyện cà có, cũng không phải cố ý như vậy.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang ở trước mặt người của mình lại có vẻ rất hiền hoà, nói về độ tuổi thì người của Nhiếp Chấn Bang đều ở trong khoảng gần như nhau, không ai nhỏ hơn Nhiếp Chấn Bang. Trước mặt một đám tay chân tuổi lớn hơn, thậm chí lớn hơn mình, lúc làm việc có phong thái uy nghiêm này còn có thể hiểu được nhưng trong cuộc sống hàng ngày vẫn khó tránh khỏi có một chút đùa giỡn.
Cho nên, những khi những người thân tín tụ họp thì Nhiếp Chấn Bang từ trước đến nay đều vô cùng hiền hoà.
Lý Cư Bằng mỉm cười rồi lập tức lại trở nên nghiêm túc, hạ giọng nói:
- Chủ tịch tỉnh, có một tin xấu, hôm nay vài kênh truyền hình chính và báo chí truyền thông trong nước đều đưa một tin về việc khu du lịch tỉnh Ba Thục chúng ta “Chém” khách đấy.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang lập tức trầm xuống, ngành du lịch là hướng mình dự tính phải phát triển mạnh, trong thời kì mẫn cảm này không ngờ xuất hiện vụ bê bối loại này, đây là một đả kích trầm trọng như thế nào đối với ngành du lịch của tỉnh Ba Thục, thậm chí còn ảnh hưởng đến bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
- Chỗ Ban Tuyên giáo xảy ra chuyện gì? Chuyện lớn như vậy mà lại không biết chút nào, hàng năm bỏ ra nhiều kinh phí như vậy bọn họ là làm ăn cái gì không biết, sao lại để loại tin tức này lên truyền thông, chẳng lẽ bọn họ không biết chuyện này là một đả kích trầm trọng đối với ngành du lịch của tỉnh chúng ta sao?
Nhiếp Chấn Bang có chút tức giận.
Hôm nay mới biết tin này từ Lý Cư Bằng thì rõ ràng đêm qua ban Tuyên giáo tỉnh ủy cũng không biết gì, nếu biết trước thì đêm qua đương nhiên sẽ gọi mở một cuộc họp khẩn cấp để bàn tính đối sách. Ban Tuyên giáo tỉnh ủy được phân công quản lý bộ phận công tác tuyên truyền toàn tỉnh, không riêng gì bắt được tiếng nói truyền thông toàn tỉnh mà ở quan hệ xã hội đối ngoại, trong nước, đại bộ phận truyền thông chính và ban Tuyên giáo đều có liên lạc, có một chút tin tức tiêu cực cũng sẽ thông báo cho tỉnh Ba Thục chuẩn bị sẵn sàng, nhưng rõ ràng lần này là gặp “Cọng rơm cứng” rồi.
Rốt cuộc là ai có hành vi “Chém” khách, không ngờ có thể lên đến kênh truyền thông chính trong cả nước, nghĩ vậy Nhiếp Chấn Bang đi ra sân cầm điện thoại bấm số của Triệu Tinh Long.
Điện thoại vừa thông thì bên kia vọng tới tiếng nói còn mơ màng của Triệu Tinh Long:
- Ai đấy? Vừa sáng sớm tinh mơ đấy, còn để cho người sống hay không. Anh đêm qua bốn giờ mới ngủ, có chuyện gì, chờ tôi buổi chiều tỉnh ngủ nói sau.
Từ trong điện thoại còn mơ hồ có thể nghe được bên cạnh có tiếng nhõng nhẽo rên rỉ, Nhiếp Chấn Bang lúc này không có tâm trí để tán gẫu, chuyện lớn như vậy xảy ra rốt cuộc là ai mà có khả năng lớn như vậy, mặt này chỗ nào cũng bất thường, trước đó không ngờ không lộ ra một chút tin tức gì, chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Lập tức nói:
- Tinh Long, là tôi, đừng nằm trên bụng đàn bà nữa, nhóc con cậu sớm hay muộn cũng ngã vào “Hoa Mẫu đơn”.
Vừa nghe thấy tiếng của Nhiếp Chấn Bang, Triệu Tinh Long lập tức liền tỉnh hẳn, tiếng nói vẫn có vẻ lười biếng nhưng rõ ràng hơn rất nhiều:
- Anh Ba à, chết trên hoa Mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Lý Thái Bạch nói rất hay đấy: Đời người hả hê cần phải vui hết sức, chớ để kim tôn đối không nguyệt. Con người chỉ sống một đời, cỏ cây một thu, người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, cái tuổi sung sức nhất này còn không chơi nhiều một chút thì sau mười năm nữa tôi không chơi nổi rồi.
Lứa anh em này của mình gia thế đều rất hiển hách, nhưng đều có một đặc điểm chung là: Phong lưu mà không hạ lưu. Trong chuyện phụ nữ, từ trước tới nay đều khinh thường làm loại chuyện cưỡng đoạt, về phần cuộc sống trác táng một chút thì Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu chuyện này đối với những người không lăn lộn trong thể chế như bọn họ mà nói đều rất bình thường, loại đàn ông như Dương An Bang cũng ở bên ngoài có thay đổi, chuyện này chẳng có gì lạ.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc nói:
- Tinh Long, có một chuyện cậu giúp tôi điều tra một chút, gần đây ở Bắc Kinh có con cái nhà ai đến Ba Thục chơi, tìm hiểu được lập tức nói cho tôi biết, lần này anh Ba của cậu bị người chơi một vố rồi.
Ngắt điện thoại, Nhiếp Chấn Bang vừa đi vào trụ sở làm việc Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh thì Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lư Khánh Vũ cũng chờ ở bên cạnh đại sảnh, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang vào cửa lập tức chạy ra đón chào:
- Chủ tịch tỉnh Nhiếp, chuyện hôm nay ngài biết rồi ạ.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, trầm giọng nói:
- Trưởng ban thư ký đang đợi tôi họp?
Lư Khánh Vũ lúc này cũng gật đầu nói:
- Vừa rồi, Bí thư Tăng vừa nhìn thấy đưa tin lập tức nổi trận lôi đình, thông báo các ủy viên thường vụ ở nhà lập tức chạy tới phòng họp để họp, tôi xem chừng Chủ tịch Nhiếp phải đi sang luôn rồi, đang ở chỗ đó chờ ông.
Lư Khánh Vũ ở trước mặt Nhiếp Chấn Bang cũng rất là chú ý, giọng điệu, thái độ và cách nói chuyện đều cân nhắc rất khá, cũng không vì anh ta đại quản gia của Tăng Thái Bình mà có vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Loại thái độ này của Lư Khánh Vũ là đáng được khẳng định, cái chức vụ Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy này cũng không dễ làm, đừng nghĩ là đại quản gia Tỉnh ủy nhưng vị trí này không dễ ngồi như vậy. Vừa phải làm tốt công tác phục vụ các vị lãnh đạo trong công việc, vừa phải làm cho bí thư tín nhiệm, còn phải làm cho tốt sự phục vụ trong sinh hoạt, hơi không cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nướng cho cháy sém.
Đi vào phòng họp nhỏ Tỉnh ủy, lúc này Tăng Thái Bình đã ngồi ở vị trí chính, bên cạnh có bọn người Tôn Gia Lạc, Ninh Bác Quân, Lỗ Dũng, ở trên bàn trước mặt Tăng Thái Bình để mấy bộ tài liệu.
Kế tiếp là Long Canh Hoa, Hầu Văn Khôi cũng từ bên ngoài lục tục đi vào, cuối cùng là Thang Bính Quyền ở Thành ủy thành phố Thiên Phủ cũng chạy tới, mọi người cuối cùng cũng đến đông đủ.
Phòng họp vừa đóng cửa, Tăng Thái Bình liền nói:
- Các đồng chí, tất cả mọi người xem mấy bộ tài liệu này một chút, đây là tin tức báo chí truyền thông chính trong nước đưa tin hôm nay, đây là các tỉnh thành phố anh em khác gửi tới cho tôi, tất cả mọi người xem một chút.
Nhiếp Chấn Bang cũng nhận lấy tài liệu phô tô, vì là bản fax nên trang báo cũng không rõ ràng, mầu đen trắng, tuy nhiên tiêu đề tờ báo rất rõ: "Báo thương mại Thượng Hải” và "Báo đô thị Nam Hải”, hai tờ báo này tuy rằng đều là tờ bào địa phương, nhưng một là Thượng Hải, một là thành phố Nam Hải. Hai thành phố này là khu vực kinh tế phát triển nhất trong đất nước, sức ảnh hưởng ở trong cả nước cũng rất lớn, không thể dùng tính truyền thông địa phương để hình dung.
Ở trang đầu có đầu đề viết "Một bát cháo tám mươi đồng? Một phần thức ăn nhanh năm trăm đồng?" phía dưới còn có một cái đề phụ: Là giết người hay là giật tiền? Suy nghĩ chặt chém khách từ khu thắng cảnh du lịch tỉnh Ba Thục.
Bài viết trên hai tờ báo na ná giống nhau, nhưng loại tin này không ngờ lại đưa lên trang đầu là chuyện không bình thường. Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng nói:
- Bí thư Tăng, đây là có người cố ý muốn chơi chúng ta.
Những lời này nói ra thì trong phòng họp đều yên lặng, những lời này của Nhiếp Chấn Bang thật sự là rất thẳng thắn, trong lòng hiểu rõ nhưng có thể nói thẳng ra như Nhiếp Chấn Bang cũng không có mấy người.
Tăng Thái Bình gật đầu rất đồng tình nói:
- Tất nhiên rồi, loại chuyện nhỏ như “Lông gà vỏ tỏi” mà đưa tới trang nhất, tôi không tin ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Thượng Hải và ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Nam Hải không có đầu óc như vậy. Tuy nhiên trong chuyện này người ta là có lý có chứng cứ, tuy rằng nói quá một chút chúng ta cũng không có cách gì, bây giờ là thảo luận vấn đề làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả.
Vừa dứt lời thì Ninh Bác Quân bên cạnh giơ tay nói:
- Bí thư Tăng, hành động như vậy tôi cho rằng tuy là hiềm nghi quá đáng nhưng họ cũng có căn cứ, tôi cảm thấy việc chúng ta phải làm bây giờ là phải đưa ra một phương án nhanh một chút để tiêu trừ ảnh hưởng. Tôi đề nghị lập tức tiến hành tạm thời xử lý cách chức đối với đồng chí phụ trách Cục Du lịch tỉnh, mặt khác xử phạt miễn chức đồng chí phụ trách Cục Du lịch nơi liên quan tới vụ án, khai trừ công chức đối với người phụ trách khu vực liên quan và người có trách nhiệm liên quan, cũng tiến hành phạt tiền tương ứng với khu vực du lịch liên quan tới vụ án. Từ hôm nay tiến hành một hành động kiểm tra chỉnh lý đối với toàn bộ các khu vực thắng cảnh du lịch nổi tiếng trong toàn tỉnh, chỉnh đốn trật tự thị trường du lịch để thay đổi hình tượng và bồi thường số tiền nhất định cho đương sự trong vụ án.
Đề nghị của Ninh Bác Quân đúng quy củ, về cơ bản, đây là cách mà các chính quyền địa phương thường dùng sau khi xảy ra chuyện.
Đúng lúc đó điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang rung lên, số gọi đến là số của Triệu Tinh Long, Nhiếp Chấn Bang lập tức ấn vào nút trả lời tin tự động là: Đang họp!
Sau một lát có một tin đến:
- Đã điều tra xong, vài cô bé của nhà họ Hoàng, họ Trần và họ Từ rảnh rỗi không có việc gì đi Ba Thục du lịch, bị người ta “Làm thịt”, ấm ức thôi.
Vừa đọc tin này Nhiếp Chấn Bang cười khổ một cái, chuyện này đúng là gặp tai bay vạ gió, làm cho mình coi như là trông gà hoá cuốc.
Tuy nhiên chuyện này cũng nhắc nhở Nhiếp Chấn Bang, phát triển ngành du lịch là không riêng gì mở rộng danh tiếng, nâng cao phương tiện phần cứng của khu du lịch như vậy là đủ mà còn phải chú trọng tới phần mềm.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Tăng, ý của tôi là chuyện này đã xảy ra như vậy phải đối diện trực tiếp. Tôi thấy thế này cứ án binh bất động trước, tôi sẽ đích thân dẫn đội tiến hành một lần kiểm tra ngầm đối với vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng, sau đó dựa theo tình huống kiểm tra ngầm mới quyết định độ mạnh yếu của việc trừng phạt. Như vậy cũng có thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho bên ngoài và cũng có thể chứng minh thành ý của tỉnh Ba Thục chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận