Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 909: Thế cục Hồng Giang

Phương Lê và Lương Viễn đều là những nhân vật tinh anh, một người là Chủ nhiệm Văn phòng trung ương, một người là Đại thư ký. Ở bên ngoài, đều là chư hầu một phương. Tuổi tác của hai người cũng không mấy khác biệt, hơn kém nhau chừng vài tuổi. Nhiếp Chấn Bang xem như là trẻ nhất.
Nhưng, tiền đồ của hai người lại không sánh bằng Nhiếp Chấn Bang. Nhìn chung lý lịch của Nhiếp Chấn Bang, từ khi vừa mới bắt đầu khởi bước cho đến hiện tại, cơ sở kinh nghiệm rất phong phú, lý lịch rất hoàn thiện, lại có kinh nghiệm ở xí nghiệp. Mọi mặt đều có, hiện tại, sắp được điều đến đảm nhiệm chức vụ nhân vật số một Tỉnh ủy Hồng Giang. Đây là chức vị chính trong Đảng uỷ. Cứ như vậy, cuối cùng một bản lý lịch ngắn cũng được bù lại.
Đây quả là vinh quang tột đỉnh, tục ngữ nói rất hay: “Thêm một người bạn, thêm con đường”. Đối với lời mời của Nhiếp Chấn Bang, hai người tất nhiên sẽ không từ chối.
Lương Viễn nhanh chóng từ trong thư phòng đi ra. Làm thư ký, tuy rằng, thời gian không phải là của mình, nhưng, cũng không phải hoàn toàn không có không gian riêng. Hơn nữa, loại cấp bậc thư ký như Lương Viễn, kỳ thật, nếu lãnh đạo không có quá nhiều việc, vẫn có không gian khá thoải mái.
Đi ra sân, đã đổi một chiếc xe khác, nhãn hiệu cũng chính là loại số lượng có hạn. Lúc đi ra, kiểm tra cũng không quá nghiêm khắc như lúc vào. Xe lái thẳng ra đường cái, nơi này, cách Vương Triều của Nhiếp Chấn Bang cũng không rất xa. Đi bằng xe công ước chừng khoảng 16 lộ trình. Hiện tại, đã là 11 giờ. Trên đường không có mấy người và xe cộ. Không đến nửa giờ, xe đã đến bãi đỗ xe ngầm Vương Triều.
Từ sau khi Lý Lệ Tuyết ra nước ngoài, Lý Lệ Tuyết để tìm một thuộc hạ tin cẩn, liền cố ý điều Lý Xuân Sơn tới. Hiện tại tất cả công tác của Vương Triều, cũng đã giao lại cho em trai của cô, Lý Xuân Sơn xử lý.
Lý Xuân Sơn tuy rằng không đọc sách nhiều, nhưng, năm đó trải qua một quãng thời gian tôi luyện trong tù, đã giúp cho Lý Xuân Sơn điều hành việc kinh doanh của Vương Triều rất xuất sắc. Đối nhân xử thế, tiếp đãi với các tầng lớp khách hàng đều rất có nghề.
Gặp người nào nói cái gì, ở Vương Triều, cán bộ lãnh đạo lui tới có khá nhiều con ông cháu cha, con cháu quý tộc. Dưới sự điều hành hết sức hợp lý của Lý Xuân Sơn, hiện giờ, từ khi khai trương đến hiện tại, trong mười mấy năm, vẫn luôn là câu lạc bộ hàng đầu thủ đô. Không thể phủ nhận, công lao của hai chị em Lệ Tuyết không thể bỏ qua. Mà hiện tại, công lao chủ yếu vẫn là của Lý Xuân Sơn.
Vừa vào cửa, nhận được tin tức, Lý Xuân Sơn liền ra tiếp đón đón, mỉm cười nói:
- Mấy ông chủ, mời qua bên này.
Nhiếp Chấn Bang mặc dù là anh rể, nhưng, Lý Xuân Sơn cũng không nói ra. Những lời bí mật này, trong nhà có thể gọi, nhưng, ở bên ngoài, Lý Xuân Sơn thường rất chú ý. Trong Hội sở, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chút chuyện này, hiện tại xem ra, cũng không tính là chuyện gì.
- Xuân Sơn, cậu giúp tôi sắp xếp một chút, tìm một phòng riêng yên tĩnh một chút, ngay ở tầng 7 đi. Hơn nữa, hiện tại có món gì đặc sắc, đưa lên cho chúng tôi một chút. Uống rượu chứ?
Nhiếp Chấn Bang ngựa quen đường cũ, tự mình sắp xếp.
Nói đến uống rượu, Nhiếp Chấn Bang nhìn Phương Lê và Lương Viễn bên cạnh, hàm ý trưng cầu ý kiến nói:
- Hai anh, đã tối rồi, tôi thấy, uống chút rượu vang thì sao? Dễ tiêu hóa.
Phương Lê và Lương Viễn đều biết rằng, ăn cơm cũng không phải mục đích. Tất cả mọi người đều là người của Kiều tổng, hơn nữa đều là tâm phúc dòng chính, cùng nhau tụ họp lại đây, đây mới là căn bản.
Phương Lê liền cười nói:
- Chấn Bang đã nghĩ chu đáo như vậy, vậy chọn rượu vang đi. Theo khẩu vị của tôi, cũng không cần chọn loại nổi tiếng, chọn loại năm 96 là được.
Lương Viễn cũng mỉm cười:
- Không hổ là Chủ nhiệm Văn phòng trung ương. Quả là sành về rượu hơn tôi nhiều.
Hiện giờ, trong thang máy riêng, không có người ngoài, khi Lương Viễn nói chuyện cũng có vẻ thư giãn thoải mái hơn nhiều.
Ba người đều cười ha ha, Phương Lê cười mắng nói:
- Ông em, Thư ký Lương đang châm chọc tôi đấy. Người xưa có một câu “Người biết còn không nói ra, lại giả vờ khiêm tốn”.
Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chủ nhiệm Phương và Thư ký Lương quả nhiên đều là cao thủ. Quả thực, Lafite so với A bằng, chẳng qua là nổi tiếng hơn một chút mà thôi. Nếu thực sự bàn về điều kiện khí hậu năm đó, cùng với chất lượng nho, kỳ thật, vẫn là cô phải hơn một chút, hương vị, tất nhiên chính là còn phải chạy theo dài dài.
Tầng 7, từ trước đến nay đều là tầng đông đúc nhất của Vương Triều, tầng tám khá yên tĩnh. Tính chất của Vương Triều là chỉ chiêu đãi người của hệ thống Đảng ủy và Chính phủ, và chỉ chiêu đãi người trong thể chế nội. Về điểm này tầng tám thường không được yêu thích. Cho nên, tầng tám của Vương Triều là khu làm việc.
Hơn nữa, sau khi Lý Xuân Sơn chủ trì Vương Triều, tất cả phòng riêng của Vương Triều, đều mang số 7. Ví dụ như, phòng riêng tầng 7 được đánh số là 7017,7027,7037,7047. Mọi việc như thế, ở tầng 7, có một phòng không tiếp khách ngoài chính là 7777 phòng riêng. Đây là căn phòng có yêu cầu cao nhất, trừ phi là quý khách cấp Phó quốc trở lên. Nếu không, đây là phòng riêng dành riêng cho Nhiếp Chấn Bang.
Mấy món đồ nhấm tinh xảo, hơn nữa còn có một số món đặc sắc. Ví dụ như, thịt dê nướng Tây Bắc, món đậu phụ chao Sở Nam.. v.. v.
Ở bên cạnh, còn chuẩn bị một bình trà thơm.
Lý Xuân Sơn đứng ở bên cạnh, chuẩn bị hầu hạ bất cứ lúc nào, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên nói:
- Xuân Sơn, lại đây ngồi, tôi long trọng giới thiệu với cậu, vị này là Phương Lê, anh Lê, đương nhiệm Chủ nhiệm Văn phòng trung ương. Vị ngồi bên cạnh anh Lê là Lương Viễn, anh Lương, là thư ký riêng của thủ trưởng. Về sau, ở thủ đô, có chuyện gì, có thể tìm hai anh ấy.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại giới thiệu:
- Anh Lê, anh Lương, vị này là em vợ tôi, Lý Xuân Sơn, hiện tại đang giúp tôi trông coi Vương Triều.
Những lời này khiến Lý Xuân Sơn có chút khiếp sợ, có chút cảm động, cũng có chút khó hiểu.
Nhưng thật ra Phương Lê và Lương Viễn cũng hiểu, lần này, Nhiếp Chấn Bang tiến vào Hồng Giang, có thể nói, nửa chân đã dẫm lên bàn đạp, chỉ chờ thời cơ cuối cùng để tiến đến mà thôi.
Việc này của Nhiếp Chấn Bang, trong hội thủ đô, chưa không có gì bí mật. Nếu đến lúc này, Nhiếp Chấn Bang còn giấu diếm, ngược lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Tới trình độ này rồi, đối với nhà họ Nhiếp, đối với oán niệm của nhà họ Lý với Nhiếp Chấn Bang, hiện tại cũng đã không còn bao nhiêu sóng gió. Loại chuyện này, không ai quản nữa rồi, tất cả mọi người đều thấy không sao, ai lại quan tâm đến tình huống này nữa chứ.
Hiện tại Lý Xuân Sơn cũng đã ngồi xuống, rót rượu cho ba người, lại rót cho mình một ly, nói:
- Anh Lê, anh Lương, nhờ danh nghĩa của anh rể của tôi, Xuân Sơn kính hai vị một ly. Tôi cạn đây
Uống một hơi cạn sạch. Bên cạnh, Phương Lê và Lương Viễn cũng cạn theo. Sau đó Phương Lê liền lên tiếng:
- Thật là lãng phí, lãng phí quá. Xuân Sơn, rượu đỏ này, cho cậu uống, quả là đáng tiếc.
Tất cả mọi người là người giỏi điều tiết không khí. sau khi rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Lý Xuân Sơn cũng lựa lúc đứng lên, nói lời xin lỗi, tìm lý do bên dưới có chuyện phải đi xử lý, rồi đi ra.
Làm Chủ tịch của Vương Triều, nhưng thật ra Lý Xuân Sơn cũng khá nhàn nhã. Nói vậy, chẳng qua là cho bọn hắn một cơ hội nói chuyện riêng mà thôi.
Lúc này Phương Lê khẽ lắc chén pha lê, khẽ đung đưa chất lỏng đỏ thẫmbên trong chén rượu. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, có vẻ hết sức loá mắt. Chén rượu đích thực là pha lê thuần khiết trong suốt điêu khắc tinh xảo.
- Chậc chậc, quả nhiên là rượu nho đỏ ngon rót vào chén ngọc dạ quang (1).
Phương Lê đột nhiên nổi hứng văn thơ phá vỡ không khí yên tĩnh. Lúc này, Lương Viễn cũng cất lời, nói:
- Người anh em, lần này đến Hồng Giang, phải tự chăm sóc mình đó.
Trong lòng Nhiếp Chấn Bang vừa động. Lần này, mời Phương Lê và Lương Viễn qua đây, chủ yếu là muốn tìm hiểu qua về tình hình của Hồng Giang. Bọn họ đều qua lại vùng nội hải. Rất nhiều chuyện, tất sẽ biết được nhiều hơn, cũng nhìn rõ hơn.
Liền, gật đầu nói:
- Anh Lương, Trương Thiên Việt tỉnh Hồng Giang thật sự bị tai biến rồi sao?
- Chấn Bang à, chuyện này là thật, không sai. Trương Thiên Việt đã lớn tuổi. Năm nay tính cũng đã đến tuổi về hưu. Vốn dĩ đã sớm lui về nhưng cấp trên suy xét đến tình hình của ông ấy, cho nên, để ông ấy làm hết nhiệm kỳ này. Nhưng đến cuối năm nay. Sức khỏe của ông ấy vốn cũng đã không tốt. Lần này nội bộ tỉnh Hồng Giang náo loạn không nhỏ. Rõ ràng, Bí thư như ông ấy còn chưa xuống, người ta đã chuẩn bị hậu sự cho ông ấy rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, không được như ý liền bị tai biến.
Tiếp tục chủ đề của Phương Lê, Lương Viễn tiếp tục nói:
- Tỉnh Hồng Giang là vùng giải phóng cách mạng cũ, trong thủ đô, vị lão thành cách mạng còn khoẻ mạnh đều từng chiến đấu tại Hồng Giang, tình cảm sâu đậm. Chuyện của Hồng Giang, không hề nhỏ. Mặt khác, Hồng Giang lại là một trong những căn cứ an dưỡng của quốc gia. Lộc Sơn lại thánh địa giải nóng. Hàng năm, không ít đồng chí lão thành qua đó. Vài vị đại gia tỉnh Hồng Giang, đều tự thể hiện thần thông của mình. Công tác rất khó làm.
Nhiếp Chấn Bang như thoáng chút suy nghĩ, vấn đề rắc rối của tỉnh Hồng Giang, xem ra chính là nằm ở đây.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chủ tịch tỉnh Hồng Giang, tôi nhớ vẫn không đổi, vẫn là Liễu Dũng, tuổi của ông ta, không phải cũng sắp về hưu sao?
Lương Viễn và Phương Lê nhìn nhau một chút, có chút bất đắc dĩ, Nhiếp Chấn Bang hiểu biết quá ít về Hồng Giang. Hiện tại, bọn họ bắt đầu lo lắng cho con đường phía trước của Nhiếp Chấn Bang rồi.
Cuối cùng, vẫn là Lương Viễn mở lời nói:
- Người anh em, kẻ xấu chính là kẻ xấu. Liễu Dũng này, là cán bộ bản địa lớn lên ở Hồng Giang, xuất thân thường dân. Nhưng, cậu đừng xem thường ông ta, bậc cha chú và tổ tông của người này, năm đó là cơ sở của cách mạng. Cho nên, kỳ thật, Liễu Dũng cũng không khác gì con cháu quý tộc. Vấn đề hiện tại là, hai cái vị trí này âm thầm đấu với nhau, hơn nữa, Liễu Dũng cũng có khá nhiều thuộc hạ ở Hồng Giang. Trước khi rời chức, Liễu Dũng tất nhiên muốn lưu lại một con đường tốt đẹp cho thuộc hạ của mình.
Lúc này Phương Lê cũng chen lời nói:
- Tóm lại, lần này, thủ trưởng cho cậu qua đó, thế cục đã định. Hơn nữa, tình hình hiện tại của Hồng Giang là chó cắn chó một miệng đầy long. Lần này cậu qua đó, chỉ cần sơ suất một chút sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, rất nguy hiểm. Sau khi đến nhận chức, làm sao hóa giải cục diện này, ổn định lại Hồng Giang, đây là chuyện quan trọng nhất với cậu hiện tại. Tiếp đó, chỉ sợ sẽ phải khảo nghiệm năng lực chấp chính của cậu khi ở Hồng Giang. Chấn Bang à, tôi chỉ có thể nói, con đường gian nan này, cậu nhất định phải cẩn thận
Chú thích:
(1) Trích trong “ngày xuân thanh bình đọc lương châu từ” của Vương Hàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận