Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1178: Lăn lại đây cho tôi

Thành phố Nghi Châu tráng lệ, trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố được xây dựng cải tạo giống như một cung điện, tòa nhà văn phòng xa hoa. Bởi vì việc này mà Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố Nghi Châu thời gian đó bị tận diệt cùng với thành phố Lâm Châu. Điều lạ là, lúc đó, người động thủ lại chính là lão Bí thư Hồ Thượng Chí mà thôi.
Tuy nhiên, tòa nhà này đã xây dựng, cũng không thể dỡ bỏ, phải tiết kiệm. Bỏ ra hơn mấy tỷ để xây lên, còn chưa sử dụng đã dỡ bỏ là sao. Vậy không phải rất lãng phí sao?
Lúc ấy, sau khi Chu Triều Quốc nhậm chức Bí thư Thành ủy thành phố Nghi Châu còn cố ý thể hiện, xin chỉ thị Bí thư Tỉnh ủy Hồ Thượng Chí lúc đó cho phép công khai đấu thầu bán đấu giá tòa nhà trong phạm vi cả nước. Có điều, thành phố Nghi Châu này, kinh tế nợ nần chồng chất, lại là một trong sáu tỉnh Tây Bộ. Thật sự là không có ai hỏi thăm, nhà đầu tư cũng không có hứng thú.
Mặc dù có ra giá nhưng cao nhất cũng chỉ hơn năm mươi triệu. Hơn nữa, còn đưa ra không ít điều kiện. Tỷ như, yêu cầu cấp hơn một ngàn mẫu đất quanh Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nghi Châu mới. Bởi vì, đối phương coi trọng quảng trường công cộng phía trước tòa nhà Thành ủy mới. Hơn nữa ý của đối phương là dựa vào tòa nhà văn phòng xa hoa tựa như cung điện này dựng lên một khách sạn năm sao, đồng thời dựng lên một khu biệt thự xa hoa.
Đối với yêu cầu đó, Chu Triều Quốc tất nhiên là kiên quyết cự tuyệt. Không phải là không muốn mà là không dám. Bất kỳ chỗ nào cũng được, nhưng phàm là đất thuộc cơ quan chính phủ giá đều phải cao hơn giá nhà và giá đất trong khu vực.
Ở thành phố Nghi Châu, giá đất xung quanh Thành ủy mới đã đạt đến mức rất cao. Chưa nói đến việc đối phương ra giá quá thấp, cho dù là dựa theo giá thị trường, Chu Triều Quốc cũng nghĩ không ra cách để an bài cho bọn họ nhiều đất như vậy.
Cứ như vậy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nghi Châu mới được định ở tòa nhà làm việc xa hoa này. Chẳng qua là người đi trước trồng cây, chẳng may tự chôn thân, ngược lại người hưởng lợi lại là người đến sau.
Nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ trưa.
Lúc này, thư ký của Chu Triều Quốc từ bên ngoài đi vào:
- Lãnh đạo, trưa nay vẫn như cũ hay là sắp xếp ở nhà ăn Thành ủy?
Nghe thư ký nói xong, Chu Triều Quốc gật gật đầu, nói:
- Ừ, cậu xem rồi sắp xếp.
Sau khi Bí thư Nhiếp tới nhậm chức, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Bí thư Nhiếp xếp hàng mua cơm ở căn tin Tỉnh ủy, đây đã tạo thành một làn gió mới ở Lũng Tây.
Trước kia, Chu Triều Quốc rất ít khi ăn cơm ở căn tin, hoặc là xã giao hoặc là ra ngoài thi sát ăn cơm công tác. Nếu ở thành phố thì bình thường đều về nhà ăn cơm.
Nhưng, sau khi thói quen này của Nhiếp bí thư truyền ra, thói quen của Chu Triều Quốc cũng thay đổi, chỉ cần ở thành phố, bữa cơm trưa này, tất nhiên là ăn ở căn tin.
Làm lãnh đạo, bất kể một việc nhỏ cũng có thể trở thành chi tiết quyết định thành bại. Những lời này được Chu Triều Quốc tôn sùng như kinh Thánh. Sở dĩ ngay cả mua cơm cũng lấy Bí thư Nhiếp làm chuẩn cũng là do Chu Triều Quốc có suy tính riêng. Cái gọi lại biểu hiện nằm ở thói quen. Nếu lúc này không dung nhập những thứ này làm thói quen của mình, như vậy sau này nếu có cơ hội gặp phải Bí thư Nhiếp đi thị sát, lúc đó mình muốn phục vụ cũng là lẽ tự nhiên nhưng trong mắt Bí thư Nhiếp thì nhất định không giống vậy. Đây đều là những chi tiết nhỏ cần lưu tâm.
Chu Triều Quốc đứng lên, thu dọn văn kiện trên mặt bàn một chút, đẩy ghế dựa ra, đang chuẩn bị đi xuống lầu. Đột nhiên, trên mặt bàn, chiếc điện thoại mật màu đỏ liền vang lên.
Chu Triều Quốc lập tức quay trở lại, không dám chậm trễ, nhấc điện thoại lên. Cú điện thoại này đến từ Tỉnh ủy. Bình thường cũng ít khi vang lên. Vang lên rồi, tất nhiên là lãnh đạo Tỉnh ủy triệu tập.
Điện thoại vừa kết nối, Nhiếp Chấn Bang liền giận rống lên:
- Chu Triều Quốc, anh làm ăn cái kiểu gì không biết? Chuyện quỳ chặn xe ở huyện Thủy Sơn, rốt cuộc là ai cấp quyền cho các anh. Thật là to gan. Còn dám bắt giữ tất cả thôn dân tham gia quỳ chặn xe. Có phải các anh cảm thấy chuyện này qua rồi Tổng bí thư trở về thì mọi sự đều thuận lợi hay không. Tôi không có mù đâu.
Một trận mắng chửi xối xả dội xuống, có thể tưởng tượng, Nhiếp Chấn Bang tức giận đến mức nào. Theo chính trị nhiều năm như vậy. Nhiếp Chấn Bang trước nay vẫn luôn khá bình thản. Tình huống tức giận cũng có. Là khi năm đó ở huyện Tân Lê, sau khi nhậm chức ở Ủy ban Kỷ luật, đôn đốc Lỗ Đông. Kể từ đó đã nhiều năm như vậy, Nhiếp Chấn Bang tức giận không ít. Nhưng, chưa bao giờ kích động như hiện tại.
Cầm ống nghe, Chu Triều Quốc cau mày, âm thanh từ điện thoại kia cao vút đầy tức giận. Từng trận rống lên giận dữ khiến lỗ tai của Chu Triều Quốc có chút ù tai.
Nhưng, Chu Triều Quốc cũng không dám nói ra. Loại chuyện này, cũng là một thói quen. Ngày thường, khi mặt đối mặt, đối diện với sự quở trách và rống giận của cấp trên, ông ta cũng không thể tỏ vẻ buồn phiền bức xúc. Dần dà. Cũng dưỡng thành một loại thói quen. Mặc dù là hai nơi cách xa nhau, biểu hiện của Chu Triều Quốc cũng vẫn rất cung kính.
Lúc này, trong lòng Chu Triều Quốc sớm đã lửa giận ngút trời rồi. Hay cho một huyện Thủy Sơn. Lúc trước, đã gây ra một chuyện lớn như vậy, đã khiến Thành ủy vô cùng bị động rồi. Thật không ngờ, bây giờ lại gây ra chuyện này.
Chuyện này quả thực là Chu Triều Quốc bị oan, mãi đến giờ, Chu Triều Quốc mới nhận được tin tức này từ chỗ Bí thư Nhiếp, huyện Thủy Sơn kia, không ngờ lại xuất động lực lượng cảnh sát tạm giam quần chúng quỳ chặn xe vào lúc này.
Nhưng, lúc này, Chu Triều Quốc vẫn còn tỉnh táo, ở trước mặt Bí thư Nhiếp, nhất là, Bí thư Nhiếp còn đang tràn đầy lửa giận, ngàn vạn lần không thể biện giải được.
Thân cũng là lãnh đạo, Chu Triều Quốc hiểu rất rõ điều này. Nếu là mình, lúc mình đang lửa giận ngút trời, cấp dưới càng biện giải sẽ càng khiến mình cảm thấy là đang trốn tránh trách nhiệm. Đây là thái độ lừa gạt.
Cho nên, suy bụng ta ra bụng người, Chu Triều Quốc không phản bác gì cả. Mặt khác, Chu Triều Quốc hiểu rõ. Trước kia mình là người của phe Hồ Thượng Chí. Sau khi Hồ Thượng Chí lui xuống những người được Hồ Thượng Chí giới thiệu như Chu Triều Quốc đều trở thành người dưới trướng Nhiếp Chấn Bang.
Tuy rằng vẫn chưa thể nói là dòng chính, nhưng nhận thức cơ bản có thể vẫn phải có. Chu Triều Quốc hiểu rõ cái gọi là yêu sâu, hận triệt; lần trước, sau sự kiện quỳ chặn xe, sở dĩ có thể lắng xuống, nhất định là có sự nhúng tay can thiệp của Bí thư Nhiếp.
Hiện tại, Bí thư Nhiếp tức giận mắng, đây hoàn toàn là do có chút tức giận với biểu hiện của mình. Sauk hi im lặng không phản bác đợi Nhiếp Chấn Bang mắng xong, sắc mặt của Chu Triều Quốc hết sức thành khẩn:
- Bí thư Nhiếp, tôi xin tự kiểm điểm với ngài. Là tôi chưa hoàn thành chức trách của mình. Bí thư yên tâm. Tôi lập tức triệu tập bộ máy Thành ủy tổ chức hội nghị. Đồng thời tới huyện Thủy Sơn nhất định nghiêm túc xử lý đối với những người có trách nhiệm liên quan và, tiến hành điều tra cụ thể toàn bộ chuyện này.
- Triều Quốc à, thân làm Bí thư Thành ủy, công tác của địa phương phải hiểu rõ như trong lòng bàn tay. Hiện tại, huyện Thủy Sơn làm như vậy, khẳng định là không được. Cứ như vậy đã. Tôi ở đây, chờ anh báo cáo bất cứ lúc nào.
Sau khi nổi giận xong, ngữ khí của Nhiếp Chấn Bang liền bình thản lại.
Làm lãnh đạo, phải không biểu hiện vui buồn ra ngoài. Cho nên nói, kỳ thật cán bộ lãnh đạo mới là diễn viên tốt nhất. Những lời này, tất nhiên có hàm chứa sự châm chọc. Nhưng, cũng là nói thật.
Về mặt này, Niếp Chấn Bang cũng đã đạt đến một mức thuần thục. Ở trước mặt thủ trưởng, có thể hết sức thành khẩn, với đồng nghiệp có thể ôn hòa, với cấp dưới vừa có thể sấm sét cũng có thể mưa móc.
Bên này, sau khi cúp điện thoại, Chu Triều Quốc thở dài một hơi. Tuy rằng đã hơn mười hai giờ trưa. Nhưng, giờ phút này, Chu Triều Quốc ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không có.
Trận mắng chửi của Bí thư Nhiếp, Chu Triều Quốc không thèm để ý, điều anh ta để ý chính là lời nói nhẹ nhàng phía sau. Làm Bí thư Thành ủy, phải hiểu rõ về địa phương. Rõ ràng là đang cảnh cáo mình vẫn chưa nắm chắc Nghi Châu trong tay.
Sau đó, lại nói một câu khẳng định là không được, đây có phải là đang nhắc nhở mình hay không, còn như vậy, muốn trở thành Bí thư Thành ủy cũng khó, lãnh đạo đều nói anh không được, anh còn có thể được sao? Điều này khiến Chu Triều Quốc không khỏi suy xét.
Làm đến hiện tại, có thể đi đến địa vị hôm nay, Chu Triều Quốc đều phải từng bước một chú ý cẩn thận bò lên. Cẩn thận, luôn không thừa.
Cầm điện thoại lên, bấm số của Trưởng ban thư ký Thành ủy. Điện thoại vang lên vài tiếng, vừa kết nối, Chu Triều Quốc liền nói:
- Trưởng ban thư ký, anh lập tức thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ ở nhà lập tức đến phòng họp Thành ủy họp, Bí thư Tỉnh ủy Nhiếp vừa gọi điện thoại tới, ra chỉ thị quan trọng.
Cúp điện thoại, Chu Triều Quốc lại bấm một dãy số, lần này là trực tiếp gọi cho Bí thư Huyện ủy huyện Thủy Sơn Ngưu Vệ Bình. Điện thoại vừa kết nói, bên kia liền truyền đến thanh âm của Ngưu Vệ Bình, rất cẩn thận, vô cùng cẩn thận nói:
- Bí thư, chào ngài.
Không dài dòng nhiều, Chu Triều Quốc cũng liền nói thẳng:
- Ngưu Vệ Bình, anh đã làm cái quỷ gì vậy. Quần chúng quỳ chặn xe ở huyện Thủy Sơn đã xảy ra chuyện gì. Giỏi lắm, toàn bộ đều bị các anh bắt giam. Hoàn toàn phô chương thể hiện quyền uy của Đảng uỷ Chính phủ rồi.
Cơn tức giận của Chu Triều Quốc cũng rất lớn. Đây cũng là chuyện rất bình thường, vừa rồi, bị Bí thư Nhiếp mắng xối xả một trận, không giận mới lạ. Không đợi Ngưu Vệ Bình đáp, Chu Triều Quốc lại tiếp tục nói:
- Hiện tại, anh lập tức, lập tức lăn qua đây cho tôi. Tôi ở Thành ủy chờ anh.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Chu Triều Quốc cầm đồ đạc của mình lên, trực tiếp đi vào phòng họp nhỏ. Không cần đợi quá lâu những Ủy viên thường vụ Thành ủy khác cũng lục tục đi vào.
Sắc mặt mọi người đều có vẻ rất nghiêm túc, nội dung cuộc điện thoại rất chấn động, Bí thư Nhiếp ra chỉ thị quan trọng, hơn nữa còn trực tiếp gọi tới cho Chu Triều Quốc. Tin tức này đủ để khiến tất cả mọi người đều có cảm giác vào trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, Chu Triều Quốc mới hắng giọng một tiếng, nói:
- Các đồng chí, đang là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, lại triệu tập tất cả lại thật có lỗi, làm phiền mọi người nghỉ ngơi rồi.
Nói tới đây, Chu Triều Quốc nhìn mọi người chung quanh, trầm giọng nói:
- Vừa rồi, lúc tan làm, tôi nhận được điện thoại của Bí thư Nhiếp, trong điện thoại, Bí thư Nhiếp nói cho tôi biết, quần chúng quỳ chặn xe ở huyện Thủy Sơn đã bị huyện Thủy Sơn kia tạm giam trái phép.
Vừa nói xong.
Chu Triều Quốc liền đột nhiên vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Là ai cho huyện Thủy Sơn cái quyền này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận