Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 976: Năm mới không yên ổn.

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, nhìn về gương mặt của Tống Hồng Mai cũng khác, nếu không phải người đàn bà này xúi giục mình sao lại có thể đắc tội với đại thư ký Hồng, tuy thư ký Hồng ngoài mặt không nói gì nhưng ai biết được trong lòng thư ký Hồng rốt cuộc suy nghĩ thế nào?
Sắc mặt Tống Hồng Mai cũng thay đổi, vẫn là không quá tin, nhìn Chu Chấn Vũ nói:
- Anh Chu! Không thể nhé! Hồng Phong ba mẹ anh ta và dì tôi là nhân viên cùng một nhà máy, cả nhà máy cơ giới Hồng Thành đều biết, Hồng Phong chẳng qua chỉ là thư ký của văn phòng tỉnh ủy, hơn nữa anh ta trước đây không phải đi theo Trương Thiên Việt sao? Sao lại có thể theo Nhiếp Chấn Bang nữa? Vả lại, anh xem, anh ta cưỡi một chiếc xe đạp quèn, nhìn thế nào cũng không giống một đại thư ký tỉnh ủy.
Những lời này, hỏi hết sức ngu ngốc, thậm chí cũng không cần thiết Chu Chấn Vũ phải trả lời, người đàn ông bên cạnh liền lớn tiếng quát:
- Câm mồm! Em thì biết cóc khô gì!
Chu Chấn Vũ cũng hơi hiểu ra. Hai người này, sợ trong lúc vô ý đắc tội với Thư ký Hồng, nghĩ đến đây, nhiệt tình của Chu Chấn Vũ cũng nhạt đi mấy phần, lạnh nhạt nói:
- Trong toàn tỉnh Hồng Giang, cán bộ thành phố trực thuộc đều biếttrưởng phòng Hồng là thư ký của bí thư Nhiếp bổ nhiệm, việc này không sai. Hơn nữa, sau khi bí thư Nhiếp nhậm chức, xây ngọn gió mới, lập chính quyền mới, bí thư Nhiếp dẫn đầu cưỡi xe đạp đi làm, việc này cực kỳ chính xác, là việc không thể sai. Hồng Phong là người thân cận của bí thư Nhiếp, đương nhiên cũng phải theo sát nhịp bước cùng bí thư Nhiếp.
Chu Chấn Vũ tuy không nói rõ, nhưng, trong từng câu chữ, lộ ra ý tứ lại là một kiểu coi thường, người ngoài không biết trưởng phòng Hồng đảm nhiệm chức vụ thư ký cho bí thư Nhiếp, điều này chỉ có thể nói trưởng phòng Hồng là người khiêm tốn, nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của í thư Nhiếp, các người không biết thì đây chỉ có thể nói rõ là cấp bậc của các người vẫn chưa đủ.
Nói xong, Chu Chấn Vũ lại mỉm cười nói:
- Chú emKhương Tuấn! Tôi vẫn còn một số việc, Tết đến rồi vợ tôi vẫn còn thiếu một số đồ Tết chưa đặt mua, tôi không có thời gian tiếp.
Lời nói tuy khách sáo, nhưng trong lời nói đều bắn ra ý tứ, lại mang một kiểu hương vị xa lánh.
Xe vừa quay đầu, Chu Chấn Vũ cũng không ngoái cổ, lái xe đi khỏi, trong lòng suy nghĩ, quay đầu lại hướng về nhà máy cơ giới Hồng Thành mà chạy, hiện nay trong toàn tỉnh Hồng Giang, chỉ cần là cán bộ lãnh đạo đều biết quyền uy của Bí thư Nhiếp là tuyệt đối, một đẳng cấp này của Chu Chấn Vũ tuy vẫn chưa đủ tư cách đi nịnh nọt bí thư Nhiếp, nhưng làm tốt quan hệ với thư ký Hồng đây là việc nên làm.
Vừa về đến nhà, Hồng Phong vừa bước vào cửa, bà Hồng liền sốt ruột chạy ra đón, hơi chờ đợi, nói:
- Tiểu Hồng! Thế nào? Nói chuyện thế nào? Có ý nghĩ tiếp tục không?
Dứt lời, Hồng Phong lại cười mếu:
- Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Người ta cơ bản đã có bạn trai,, mẹ làm thế này không phải chọn nhầm tổ uyên ương sao? Mẹ! Mẹ yên tâm đi, mẹ đừng lo lắng con trai mẹ tìm không ra bạn gái.
Nghe Hồng Phong nói, lông mày bà Hồng chau lại, lập tức hơi bất mãn, nói:
- Cái chị Lưu này, sao có thể như vậy? Cũng không hỏi rõ ràng, cháu gái đều có bạn trai rồi còn giới thiệu cho Tiểu Phong, đây không phải khiến Tiểu Phong nhà chúng ta làm người thứ ba chen chân sao? Chuyện này không được, tôi phải gọi điện cho bà ấy nói chuyện một chút, đây không phải làm đứt đoạn con đường phía trước của Tiểu Phong nhà chúng ta sao?
Nhìn thấy bộ dạng của mẹ, Hồng Phong cảm thấy nhức đầu nhưng lại không tiện nói gì, đang chuẩn bị nói, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa, ông Hồng đã bước ra, vừa mở cửa một giọng nói lại vang lên:
- Bác là bác Hồng phải không? Xin hỏi, trưởng phòng Hồng có nhà không?
Hồng Phong vừa nghe giọng nói này, lông mày lập tức chau lại, ngày thường Hồng Phong đều sống tại ký túc xá tỉnh ủy, bố mẹ ở đây, trong tỉnh rất ít người trong thể chế biết.
Bước ra đón, vừa nhìn thấy người trong lòng Hồng Phong liền thở dài một tiếng, thật là! Ăn Tết cũng không được yên tĩnh, ngoài mặt, Hồng Phong lại mỉm cười nói:
- Phó Bí thư Chu! Chào anh!
Giờ phút này, trước mặt Hồng Phong, Chu Chấn Vũ tỏ thái độ rất thấp, trong tay cầm theo rượu thuốc lá lễ vật, rất tự nhiên đặt ở cạnh cửa vào.
Nếu nói trên thế giới này, ai là người biết tặng lễ vật nhất, nhất định là cán bộ lãnh đạo của thể chế, một mặt phải tặng lễ vật cho cấp trên, mặt khác cũng có thể nhận được lễ vật của cấp dưới, cái này một đến hai đi, đây là nghiệp vụ đương nhiên rèn luyện vô cùng thành thạo.
Mỉm cười, bước vào trong nhà, Chu Chấn Vũ sau khi chào hỏi ông bà Hồng trước một tiếng, chúc một câu Tết, lúc này mới nói với Hồng Phong:
- Trưởng phòng Hồng! Anh quá khách sáo, anh là lãnh đạo tỉnh ủy, gọi tôi Tiểu Chu là được rồi.
Tuổi tác của Chu Chấn Vũ ước chừng trên dưới bốn mươi, trước mặt Hồng Phong đây tuyệt đối là lão đồng chí, cấp bậc của Hồng Phong và Chu Chấn Vũ như nhau, đều là phó phòng, nhưng thái độ này của Chu Chấn Vũ lại khiến Hồng Phong có cảm giác toàn thân nổi da gà.
Nhưng người đến là khách, Hồng Phong đương nhiên cũng không tiện đuổi Chu Chấn Vũ đi, chỉ có thể mỉm cười nói:
- Phó Bí thư Chu! Anh khách sáo thế! Mời ngồi.
Chu Chấn Vũ vừa ngồi xuống không lâu, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa, ông Hồng vừa mở cửa, bên ngoài, mấy vị lãnh đạo của nhà máy cơ giới Hồng Thành đã bước vào.
Nhà máy cơ giới Hồng Thành là trong khu quản hạt của quận Nam Hồng, tuy thuộc xí nghiệp thành phố quản lý nhưng về cấp bậc chỉ là đơn vị cấp phó phòng, hơn nữa nghe nói năm nay có thể chuyển giao cho quận Nam Hồng quản lý, như vậy Chu Chấn Vũ trước mặt lãnh đạo của nhà máy cơ giới Hồng Thành chính là lãnh đạo.
Vừa vào cửa, Giám đốc nhà máy cơ giới Hồng Thành liền mỉm cười nói:
- Bí thư Chu! Anh chính là khách quý mời mà không đến.
Giám đốc nhà máy cơ giới Hồng Thành là một người mập mạp, họ Phó, vì họ này nên trong nhà máy cơ giới Hồng Thành lại xảy ra một vài chuyện buồn cười, vì nếu xưng hô với ông ta nghe thế nào cũng có ý là Phó giám đốc, cho nên việc này sau đó bình thường đều trực tiếp gọi ông ta là Giám đốc, lãnh đạo cấp trên đương nhiên không ở trong đám này.
Chu Chấn Vũ mỉm cười nói:
- Giám đốc Phó! Tin tức của các anh thật nhanh chóng, tôi lần này đến đây hoàn toàn là việc riêng, các anh chị không cần tháp tùng, tôi đặc biệt đi chúc Tết trưởng phòng Hồng.
Đây là điểm thông minh của Chu Chấn Vũ, nếu không ai biết thì Chu Chấn Vũ đương nhiên không thể đi loan báo, có việc bản thân biết thì được rồi.
Nhưng đều đã bị người khác nhìn thấy thì Chu Chấn Vũ cũng không thể che giấu, quang minh chính đại, trực tiếp thỏa đáng nói ra, như vậy xem ra có vẻ còn chính trực, cũng không thể thêm phiền toái cho Hồng Phong.
Lời lẽ của Chu Chấn Vũ khiến đám người Giám đốc Phó đều sững lại, nhưng bọn họ đều là nhân vật từng trải như nhau, lập tức mỉm cười nói:
- Tiểu Phong! Tôi biết, nhà máy cơ giới Hồng Thành của chúng ta, anh chính là có triển vọng.
Nói xong, Giám đốc Phó quay đầu nói với mấy vị phó chức bên cạnh:
- Ông Hoàng! Thưởng cuối năm lần này ông có mang đến cho hai người nhà ông Hồng chưa? Là chiến sĩ thi đua của nhà máy cơ giới Hồng Thành chúng ta, ông Hồng đúng thật là cần cù, làm tròn bổn phận, tự thân mình làm việc tốt như vậy, còn dạy được một con trai ưu tú như thế, vợ chồng ông Hồng đáng để công nhân viên chức lãnh đạo toàn nhà máy chúng ta học tập.
Đối với những lời nói thế này, Hồng Phong xưa nay đều dửng dưng, là một người từng trải qua cuộc sống chìm nổi Hồng Phong hiểu rõ mình cần gì, bản thân là thân phận và địa vì nào, đem thái độ này bày ra, Hồng Phong có thể khống chế được bản thân.
Đồng thời, Hồng Phong càng hiểu rõ sự nịnh bợ của những người này từ đâu mà đến, đây không phải là xem trọng mình, mà là xem trọng bí thư Nhiếp đứng ở sau lưng mình.
Nhưng bước ra cửa ba bước đều là khách, huống hồ lại là giao thừa, làm người đối nhân xử thế cũng không nên không tiếp đãi, bà Hồng mang hạt dưa hạt lạc, một vài đồ ăn vặt ngày Tết bày lên bàn trà, Hồng Phong là vai chính đương nhiên ngồi tiếp ở một bên.
Chỗ Hồng Phong chỉ là chuyện nhỏ, bên chỗ Nhiếp Chấn Bang mới nhức đầu, vốn dĩ vẫn đang chuẩn bị cố gắng nghỉ ngơi một chút, cùng người nhà, cùng con cái vui chơi, nhưng ba mươi Tết, từ sáng đến giờ, điện thoại của Nhiếp Chấn Bang liên tục không dừng. Bên này, cấp dưới cũ ở Lê Châu vừa gọi điện chúc Tết xong, bên Lương Khê điện thoại của đám người Dịch Quân lại gọi đến. Ngay sau đó, lại là một loạt cấp dưới cũ của thành phố Vọng Hải, tiếp sau bao gồm cả Lâm Mặc Hàn của Liêu Đông, Lý Thái Thạch của Dự Châu và một số thuộc hạ cũ ở Ba Thục cũng đều gọi điện đến.
Đối với những cấp dưới, đồng nghiệp này, Nhiếp Chấn Bang không thể thất lễ, nhiều năm qua những người này chính là người trong hệ phái của mình, về sau cũng là người trong hệ thống mạng lưới của mình.
Nhiệm kỳ mới lần này, Lâm Mặc Hàn và Lý Thái Thạch đều tiến tới một bước, Lâm Mặc Hàn đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh Liêu Đông, Lý Thái Thạch cũng tiếp nhận nhân vật số một của tỉnh Dự Châu, những người này đều sẽ là chỗ trợ lực trong tương lai của mình.
Gác điện thoại, bên cạnh, An Na, Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển ba người phụ nữ đều liếc mắt nhìn nhau, An Na mau miệng mỉm cười trêu chọc:
- Vẫn thật là! Đại bí thư ngay cả ăn Tết cũng ăn không yên ổn.
Bên cạnh, Lý Lệ Tuyết cười cười, đây cũng chính là tính cách của Lý Lệ Tuyết, đối với bất cứ thứ gì của Nhiếp Chấn Bang, Lý Lệ Tuyết cũng đều ủng hộ.
Đổng Uyển bên cạnh cũng cười nói:
- An Na! em lắm lời nhé!
An Na không giành được ủng hộ, lại lườm hai người phụ nữ một cái, cười nói:
- Hai người các chị, chính là dung túng cho anh ấy nhé!
Nhiếp Chấn Bang lúc này lại mang dáng vẻ tươi cười, mỉm cười áy náy, bước tới giúp ba người phụ nữ làm bánh sủi cảo, mỉm cười nói:
- Ba bà vợ! Bữa cơm tối này để cho anh làm.
Dứt lời, Nhiếp Chấn Bang còn vén tay áo cường điệu, giả làm ra vẻ sắp làm việc, nhưng đúng lúc này, điện thoại của Nhiếp Chấn Bang lại một lần nữa reo lên.
Đổng Uyển ở bên cạnh liếc nhìn, lại cười nói:
- Được rồi, được rồi, đại bí thư, An Na thật nói không sai, Tết này anh quả thật là không yên ổn, nhanh nghe điện thoại của anh đi, thật sự nếu đợi anh nấu cơm, bữa cơm cuối năm này thật không biết đợi đến bao giờ.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười xấu hổ, lại cầm lấy điện thoại, số điện thoại gọi đến hiển thị là điện thoại của Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Hứa Hồng Chuyên, vừa nghe máy, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói:
- Trưởng ban Thư ký Hồng Chuyên, xin chào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận