Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1140: Có chuyện xảy ra

Buổi sáng, Nhiếp Chấn Bang thị sát huyện Thanh Lâm, là huyện nghèo của thành phố Thi An, huyện Thanh Lâm là một huyện nghèo hoàn toàn lấy nông nghiệp và chăn nuôi làm chủ yếu.
Mọi người đều biết, trong xã hội hiện nay thì buôn bán là nhân tố căn bản của lưu thông, hoạt động buôn bán kinh tế mới có thể sống, nhưng nhìn tổng quát huyện thành Thanh Lâm không có được mấy cửa hàng, có vài xí nghiệp đều trong trạng thái nửa chết nửa sống, tình hình như vậy quả thực làm người ta xấu hổ.
Mọi người đều hiểu một đạo lý, nông nghiệp và chăn nuôi đều cần tài nguyên nước, cây nông nghiệp dùng nước, súc vật dùng nước, đây đều là hộ tiêu hao nước lớn. Nhưng mấu chốt của vấn đề là bản thân huyện Thanh Lâm lại thiếu nước, lượng mưa cả năm không đến năm trăm milimet nhưng số lượng bốc hơi lại đến hai ngàn milimet.
Hơn nữa, khai hoang nông nghiệp, chăn thả chăn nuôi đều dẫn đến phá hỏng diện tích lớn thảm thực vật, đất màu bị trôi càng nghiêm trọng hơn, mực nước ngầm giảm xuống, điều này trực tiếp dẫn đến một vấn đề là trên mặt đất mặc dù trời mưa cũng không thể giữ được nước.
Điều này tạo thành một sự tuần hoàn ác tính, càng nghèo, càng phá, càng phá môi trường càng kém, lại càng khô hạn.
Trong phòng họp Huyện ủy huyện Thanh Lâm, Nhiếp Chấn Bang lúc này đưa ra ý kiến và yêu cầu của Tỉnh ủy, chính quyền địa phương phải tìm mọi cách khai thông suy nghĩ, mở một con đường phát triển mới, làm tốt công tác thoái canh thoái mục, tăng cường thiết lập cây xanh, chú ý bảo vệ thủy thổ, việc này phải trở thành một công trình dài hạn.
Lúc cuộc họp đang nửa chừng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Hạ Cương từ ngoài cửa di vào:
- Bí thư Nhiếp! xin lỗi quấy rầy một chút, Trưởng ban Thư ký có điện thoại khẩn.
Nghe Hạ Cương nói, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lại có một dự cảm bất thường, điện thoại của Lưu Hiểu Mẫn làm sao có thể bảo Hạ Cương truyền đạt, lẽ nào là Thư ký của Lưu Hiểu Mẫn bảo Hạ Cương đến thông báo?
Ngoài cửa, Lưu Hiểu Mẫn vừa bước ra, sắc mặt của Hạ Cương liền cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, nói:
- Trưởng ban Thư ký! Điện thoại ở tỉnh, là Chủ tịch Chấn Đào gọi đến. Ngay tại lúc nãy, xe của Phó Chủ tịch tỉnh Hoằng Nghị, trên đường từ Lâm Châu trở về đã gặp tai nạn, bất hạnh bỏ mình, Thư ký đi theo cũng đã tử vong, lái xe trọng thương, tình hình cụ thể đang điều tra thêm. Nghe nói, trong quá trình Phó Chủ tịch Hoằng Nghị thị sát ở mỏ than Lăng Tiêu, rất không hài lòng, nổi giận trước mặt mọi người.
- Cái gì?
Lưu Hiểu Mẫn vừa nghe được tin này, lập sức hoảng sợ hỏi ngược một câu, tin này thật sự quá mức rúng động, một cán bộ cấp Phó tỉnh chết như vậy, đây đã là chuyện đại sự.
Chẳng trách Hạ Cương tìm chính mình mà không tìm Bí thư Nhiếp, trước mặt cán bộ thành phố Thi An và huyện Thanh Lâm thì việc này thực sự không tiện nói.
Đồng thời, Lưu Hiểu Mẫn cũng từ trong lời nói của Hạ Cương, nhận ra một tin tức cực kỳ không bình thường, con người Lý Hoằng Nghị này thì Lưu Hiểu Mẫn hiểu rõ, là Phó Chủ tịch tỉnh được Ủy ban nhân tỉnh phân công quản lý công nghiệp, năng lượng, giám sát an toàn sản xuất vv... các mặt công tác. Xuất thân thường dân, thận trọng, có thể nói làđịa vị của Lý Hoằng Nghị hiện nay chính là anh ta từng bước dựa vào năng lực và phấn đấu của chính mình mà có được.
Trong công việc thường ngày, Lưu Hiểu Mẫn coi như tương đối quen thuộc con người Lý Hoằng Nghị, đây không phải là một người tùy tiện nổi nóng, là cán bộ lãnh đạo cao cấp, vui buồn không thể hiện ra chính là yếu tố cơ bản, bản thân Lý Hoằng Nghị này không phải là con người tính nết nóng nảy.
Nếu nói là việc nhỏ bình thường thì Lý Hoằng Nghị tuyệt đối sẽ không nổi nóng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi dẫn đến Lý Hoằng Nghị kích động như vậy, không chú ý đến hình tượng mà nổi nóng.
Mặt khác, tai nạn xe cộ rốt cuộc có liên hệ tất yếu đến mỏ than Lăng Tiêu không? là trùng hợp hay là cố ý sắp xếp, đây đều là việc trước mắt cần phải làm rõ. Nếu đơn thuần là trùng hợp thì cũng coi như bỏ đi,, nếu là cố ý sắp đặt, sự việc liền lớn. Mưu hại một cán bộ cấp Phó tỉnh, cần phải có bao nhiêu quyết đoán và can đảm?
Trầm ngâm giây lát, Lưu Hiểu Mẫn nhìn quanh một lượt mọi người, nghiêm túc nói:
- Việc này đều phải nói năng thận trọng, phải làm tốt công tác giữ bí mật, trong Tỉnh ủy, trước khi đưa ra quyết sách chính thức, không ai được ăn nói linh tinh, rõ chưa? Thư ký Hạ, chuyện này, cậu phụ trách làm tốt công tác, tôi lập tức báo cáo với Bí thư.
Nói xong, Lưu Hiểu Mẫn quay người, sắc mặt vốn dĩ trang trọng cũng trở lại bình thường, đẩy cửa, lặng lẽ về vị trí của mình.
Lúc này, nhân lúc Ngụy Hạo Dương đang đọc diễn văn, Lưu Hiểu Mẫn bước đến bên tai Nhiếp Chấn Bang nói nhỏ:
- Bí thư! Trong tỉnh đã xảy ra chuyện lớn đồng chí Lý Hoằng Nghị đang trên đường đến thành phố Lâm Châu điều tra nghiên cứu ngành công nghiệp than đá, đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ, bất hạnh bỏ mình. Vừa rồi đồng chí Chấn Đạo gọi điện đến mời Bí thư về tỉnh chủ trì đại cục.
Nghe tin này trong lòng Nhiếp Chấn Bang lập tức trở nên hồi hộp, Lý Hoằng Nghị cái tên này, Nhiếp Chấn Bang vẫn biết, dù thế nào thì thời gian đến Lũng Tây nhậm chức cũng đã gần một tháng, lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, nhân vật số một số hai của các bộ phận, Nhiếp Chấn Bang vẫn biết được.
Cán bộ cấp Phó tỉnh đột nhiên bị điều bất trắc, bất kể là tình huống gì, ít nhất là nguyên nhân cái chết cũng cần phải có, gặp phải chuyện thế này mình phải trở về là điều tất yếu.
Sau khi trong lòng đã có một phác thảo, Nhiếp Chấn Bang cũng tăng nhanh quá trình và tiến độ cuộc họp, đợi sau khi Ngụy Hạo Dương nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền đưa ra tổng kết cuối cùng, lập tức tuyên bố tan họp.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại gọi Ngụy Hạo Dương:
- Đồng chí Hạo Dương! Đợi một chút.
Ngụy Hạo Dương lúc này cũng cười nói:
- Bí thư! Bên huyện Thanh Lâm đã chuẩn bị xong cơm công tác, hân hạnh mời Bí thư thưởng thức, đây cũng là tấm lòng của các đồng chí...
Vẫn chưa dứt lời đã bị Nhiếp Chấn Bang ngắt thẳng thừng. Nhìn Ngụy Hạo Dương, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:
- Đồng chí Hạo Dương! Sợ rằng không ăn cơm được nữa, vừa rồi đồng chí Chấn Đạo ở tỉnh gọi điện đến, đồng chí Hoằng Nghị gặp tai nạn xe cộ đã qua đời, bây giờ cần phải lập tức trở về tỉnh, anh cũng là Ủy viên thường vụ, cùng đi với tôi. Mặt khác, sắp xếp một chiếc xe cảnh sát mở đường cho chúng ta, phải dùng tốc độ nhanh nhất về lại thành phố Cổ Đô.
- Sao? Đồng chí Hoằng Nghị... ?
Ngụy Hạo Dương lúc này cũng kinh hãi, đây chính là cái chết bất thường, bất kể là nguyên nhân gì nhưng cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh đang tại chức lại đột nhiên tử vong, đây đều phải quy kết đến chuyện cái chết bất thường, về phần nguyên nhân cái chết là gì, chỉ có thể sau khi trải qua tiến hành điều tra mới có thể điều tra rõ nguyên nhân. Nhưngbây giờ đây cũng là chuyện cực kỳ khủng khiếp. Sau khi ngẩn người, Ngụy Hạo Dương cũng gật đầu nói:
- Được, tôi lập tức đi sắp xếp.
Tốc độ của Ngụy Hạo Dương rất nhanh chóng, từ bên Cục Công an huyện Thanh Lâm trực tiếp điều động xe cảnh sát, đoàn xe cũng không đi bên thành phố Thi An, từ huyện Thanh Lâm xuyên qua núi, đâm thẳng vào thành phố Kim An, như vậy tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Sau gần một tiếng, dưới sự dẫn đường của xe cảnh sát, đoàn xe chạy vào cao tốc Cổ Kim, lúc trước do đoàn xe đang xuyên qua giữa dải núi cao chạy dài, tín hiệu cũng lúc có lúc không cho nên Nhiếp Chấn Bang cũng không gọi điện cho Lưu Chấn Đào. Lúc này, sau khi đoàn xe chạy vào cao tốc, tín hiệu thông suốt, Nhiếp Chấn Bang rút điện thoại ra.
- Chủ tịch Chấn Đào hả? Tôi là Nhiếp Chấn Bang, sự việc của đồng chí Hoằng Nghị, tình hình sơ lược là thế nào?
Điện thoại vừa nối thông, liền nói thẳng vào chủ đề chính.
Lúc này, tại trụ sở làm việc của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân tỉnh, trong phòng làm việc của Lưu Chấn Đào, Lưu Chấn Đào cũng cực kỳ bận rộn, đối diện với Lưu Chấn Đào, Lưu Nhược Quang của Đảng ủy Công an cũng ngồi ở đây, Lưu Nhược Quang cũng là đến để trảo đổi tình hình tai nạn xe.
- Bí thư! Trước mắt, Tổng đội Cảnh sát giao thông Sở Công an đã đã phái một Tổ Điều tra sự cố nhanh chóng tiến về hiện trường, các đồng chí liên quan của Chi đội Cảnh sát giao thông thành phố Lâm Châu đã phong tỏa hiện trường, nguyên nhân sự cố vẫn đang đợi điều tra ban đầu. Trước mắt, tất cả tình hình nắm bắt được là đồng chí Lý Hoằng Nghị, Thư ký Cực Kỳ chết tại hiện trường. Lái xe vì đã thắt dây an toàn, hiện nay vẫn đang trong tình trạng trọng thương hôn mê, đã chuyển khẩn cấp đến bệnh viện trung tâm thành phố Lâm Châu tiến hành cứu chữa.
Giọng nói của Lưu Chấn Đào truyền đến.
- Được, công tác hiện trường phải sắp xếp thật tỉ mỉ, thông báo toàn bộ bộ máy Ủy viên thường vụ chuẩn bị họp, khoảng năm giờ chiều tôi về đến, về mặt trung ương phải báo cáo tình hình đúng lúc, đồng thời làm ra chỉ thị.
Nhiếp Chấn Bang cũng đưa ra sắp xếp, cũng không nói gì nhiều, từ tin tức của Lưu Hiểu Mẫn truyền đến để xem xét, rất nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng lúc này mình đang trên xe, nói nhiều nữa cũng ngoài tầm tay với, chi bằng không nói.
Bên kia, giọng nói của Lưu Chấn Đào đã truyền đến:
- Đã báo cáo tỉ mỉ lên cấp trên, Phó Ban Tổ chức Trần Đào đang trên đường đến Lũng Tây, phỏng chừng năm giờ chiều có thể đến nơi.
Trần Đào? Nghe cái tên này, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Năm đó, sau khi ông cụ nhà mình qua đời, tại câu lạc bộ Vương Triều, anh cả của Trần Đào bị mình tát hai tát tai trước mặt mọi người. Ngươi kiêu ngạo nhất của Trần gia?
Quả nhiên là anh kiệt! Mới chỉ mấy năm không gặp, Trần Đào thình lình đã bò lên đến vị trí Phó Trưởng ban Tổ chức, cho dù không phải Phó trưởng ban thường trực, dù khả năng xếp hạng trong bộ phận là gần cuối, nhưng một thân phận này ở trung ương, dù là phó chức cũng đã tương đối với chức vụ chính, so sánh với quan to địa phương bình thường thì thậm chí còn ngạo mạn hơn, dù sao vị trí này đúng thật là đúng chỗ hiểm.
- Được, tôi hiểu rồi, vậy thời gian của hội nghị thường vụ định vào lúc sáu giờ được rồi, đợi sau khi Phó trưởng ban Trần đến cùng mời dự họp. Mặt khác, anh cần làm tốt công tác động viên và an ủi người nhà, trước khi hình thành quyết nghị chính thức, chuyện này tôi đề nghị tạm thời để yên.
Nhiếp Chấn Bang hơi trầm ngâm đưa ra một sắp xếp hợp lý nhất.
Gác máy, Lưu Chấn Đào nhìn Bí thư Đảng ủy Công an Lưu Nhược Quang đang ở trước mặt, nói:
- Bí thư Nhược Quang! Xem ra, Lũng Tây này lại là thời buổi rối ren rồi.
Đều là con nhà quý tộc, nhãn lực của Lưu Chấn Đào không thế so sánh với một người bình thường, lần này cấp trên sắp xếp Trần Đào đến là ở bên trong có thâm ý gì Lưu Chấn Đào nghĩ không ra. Nhưng về chút cuyện xấu giữa Nhiếp Chấn Bang và mấy anh em của Trần Đào thì Lưu Chấn Đào cũng nghe thấy được, hai bên vốn dĩ không hợp, lần này Lý Hoằng Nghị chết một cách kỳ quái, toàn bộ sự việc lập tức mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận