Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 838:

Phản hồi khẩn cấp
Đường dây điện thoại riêng như vậy, ở trong phòng làm việc của mình cũng chỉ có 1, chính là chiếc máy điện thoại màu đỏ ở trên bàn.
Đúng lúc này đột nhiên trong sảnh lại lắc lư một hồi, chỉ là biên bộ nhỏ hơn vừa rồi rất nhiều.
Chiếc máy điện thoại này, bình thường để trên bàn chỉ lúc có điện thoại trên Trung ương gọi tới mới sử dụng. Số lần sử dụng thực sự rất ít, Nhiếp Chấn Bang làm chính trị nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ thấy các cán bộ lãnh đạo khác sử dụng mà chính bản thân mình cũng chưa sử dụng.
Nhưng chức năng của chiếc máy điện thoại này, Nhiếp Chấn Bang rất rõ, máy dân dụng điều khiển tự động và con số của tổng đài khác ở chỗ. Một máy điện thoại sử dụng đường dây riêng gọi là cáp quang Quốc phòng. Nói cách khác, mặc dù là trong chiến tranh hoặc trong bất cứ tình huống nào đều không sợ thông tin bị gián đoạn. Thông tin của máy điện thoại này cũng có thể duy trì một cách thông suốt.
Đây cũng là cách tất yếu để tăng cường việc liên hệ giữa trung ương và địa phương, Tô Quyết sử dụng điện thoại này làm cho Nhiếp Chấn Bang có một dự cảm không tốt.
Nhận điện thoại, Nhiếp Chấn Bang không vòng vo mà nói thắng:
- Bí thư Tô, là tôi đây!
Có tiếng của Tô Quyết rất nghiêm túc và căng thẳng:
- Chấn Bang, xảy ra chuyện lớn rồi, có tin tức dự đoán động đất của cơ sở. Ngay vừa rồi, lúc 11h28 phút, ngay trong thành phố Di Châu của tôi, đã xảy ra một trận động đất lớn. Dựa đoán thông tin của thành phố Di Châu, các huyện và thị trấn hiện tại đã hoàn toàn bị gián đoạn.
Bên kia còn chưa nói hết, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên cảnh tỉnh, đúng rồi chuyện lớn như vậy sao mình có thể quên được.
Nhiếp Chấn Bang hơi tự trách mình, trong trí nhớ đúng là có một trận động đất lớn như vật, không chần chừ chút nào, Nhiếp Chấn Bang liền trầm giọng nói:
- Bí thư Tô, tôi lập tức về tỉnh ngay, xin Bí thư Tô hãy cử một chiếc xe đến sân bay ngay bây giờ, tôi lập tức lên máy bay.
Tô Quyết không hề do dự, về chuyện của Nhiếp Chấn Bang, Tô Quyết có nghe, với bản lĩnh của Nhiếp Chấn Bang, liên hệ một chiếc máy bay cũng không có vấn đề gì.
Gác điện thoại, lúc này Nhiếp Chấn Bang nói vởi Trưởng ban thư ký Lý Vân Hạc:
- Vân Hạc, ở tình xảy ra chuyện lớn rồi, Bí thư Tô vừa báo tin đến.
Ngay lúc vừa rồi, trong Ba Thục đã xảy ra một trận động đất trên cấp 8, tôi phải trở về Ba Thục ngay, chuyện bên này giao cho đồng chí và chủ tịch Lưu, xong đồng chí cũng phải quay về Ba Thục ngay.
Đi ra khỏi cửa lớn của đại sảnh, Nhiếp Chấn Bang liền lấy điện thoại ra bấm số, không đợi cho đầu dây bên kia nói gì, Nhiếp Chấn Bang liền trầm giọng nói:
- Là tôi, Nhiếp Chấn Bang, ngay bây giờ bảo Long Đằng chuẩn bị máy bay, tôi sẽ đích thân liên hệ với phía Tổng cục Hàng không dân dụng.
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lại bấm một dãy số nữa. Bên kia sau mấy tiếng tút tút là tiếng sang sảng của Nhiếp Quốc Đống:
- Chấn Bang à, sao hôm nay lại nhớ đến bác mà gọi điện thế?
Câu nói của Nhiếp Quốc Đống hơi có vẻ châm chọc. Nhiếp Quốc Đống là Phó quân ủy, lại là ủy viên Bộ chính trị. Thân phận hiện tại của Nhiếp Chấn Bang, có nên nghi ngờ hay là muốn nghi ngờ, nếu không, không chỉ Tổng Bí thư Thẩm sẽ có thái độ mà ngay và đồng chí Kiều Dịch Nhân e rằng cũng không ngủ ngon.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang không hề do dự mà nói thẳng:
- Bác cả, xảy ra chuyện lớn rồi, tỉnh Ba Thục xảy ra động đất hơn 8 độ richte. Bây giờ cháu phải chuẩn bị về Ba Thục ngay. Máy bay chuyên dụng của cháu đã chờ ở sân bay, về việc liên hệ với đường Hàng không kính xin bác cả hãy giúp cháu xử lý một chút.
Sau khi nghe thấy câu nói này, Nhiếp Quốc Đống hơi sửng sốt, không nói gì, đầu dây bên kia có tiếng thư ký của bác cả:
- Thủ trưởng, có điện thoại của văn phòng Tổng Bí thư Thẩm, thông báo ngài phải lập tức tham gia cuộc họp Chính trị mở rộng ngay.
Chuyện đại sự này, chắc chắn, quốc gia sẽ có được tin tức đầu tiên. Về chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không nghi ngờ chút nào, hệ thống dự báo động đất của quốc gia không phải là vô dụng, đương nhiên là phải báo ngay lên trên.
Lúc này, tiếng của Nhiếp Quốc Đống cũng truyền đến:
- Được, bây giờ cháu đến sân bay ngay, những chuyện khác bác sẽ phối hợp giúp cháu.
Gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang dẫn theo Lý Cư Bằng và thư kí cảnh vệ Võ Lập đứng dậy dời khỏi phòng. Một con xe Audi của văn phòng tỉnh Ba Thục đã đứng ỏ ngoài,....
Cùng lúc đó, Lý Cư Bằng lấy một con dấu quốc duy rất đẹp từ trong cặp công văn ra ngoài. Trên mặt có dấu thông hành đặc biệt cắm vào cửa kính trước. Đồng thời, Võ Lập cũng gắn đèn báo lên mui xe, mở cảnh báo tiếng còi gầm rú mở ra ngoài.
Từ phòng họp đến sân bay thủ đô tổng cộng hơn 50 km. Đèn báo kêu to trên đoạn đường này, Võ Lập cũng thể hiện ra mình là một cảnh vệ chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày, kỹ thuật điều khiển thì lại càng không cần phải nghi ngờ.
Xe dọc đường đi rất thuận lợi không hề bị chướng ngại vật nào. Đi vào sân bay quốc tế thủ đô, trong sân bay Long Đằng Hào của tập đoàn tài chính Long Đằng đã làm tốt công tác chuẩn bị. Nhiếp Chấn Bang lên máy bay, máy bay bay thẳng vào đường băng rồi bay lên trời, hướng về phía Ba Thục.
Qua mấy giờ bay, cuối cùng máy bay cũng đáp xuông sân bay quốc tế Ba Thục, hai hàng xe đã chờ bên cạnh, một chiếc xe cảnh sát bật đèn báo hiệu đợi lệnh. Nhiếp Chấn Bang không nói nhiều mà lên thẳng xe huonsg về phía Uỷ ban Nhân dân tỉnh Ba Thục.
Lúc này, trong văn phòng Tỉnh ủy Ba Thục, trong phòng họp không khí rất nghiêm trọng. Cửa chính văn phòng bị đẩy ra, Nhiếp Chấn Bang đi từ bên ngoài vào.
Tất cả các ủy viên đã ngồi vào ghế, Tô Quyết ngồi ở vị trí chính giữa, sắc mặt có vẻ vô cùng nghiêm trọng. Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu rồi nói:
- Rất xin lỗi, tôi về muộn rồi!
Tô Quyết khoát tay rồi nói:
- Được rồi, các đồng chí, chủ tịch Nhiếp cũng đã về, họp thôi. Cục trưởng Thiệu, đồng chí hãy tới giới thiệu một chút, tình hình cụ thể động đất ở Vân Thục thế nào rồi.
Cục trưởng Thiệu là Cục trưởng cục Địa chấn của tỉnh Ba Thục. Đây là lần đầu tiên ông ta phát biểu trước toàn thể ủy viên thường vụ cho nên hơi có chút căng thẳng.
Thở đều một chút, cục trưởng Thiệu liền nói:
- Bí thư Tô, chủ tịch Nhiếp, các vị lãnh đạo căn cứ vào Cục Địa chấn, số liệu của trung tâm giám sát và tin tức của mạng lưới dự đoán động đất quốc gia. Hôm nay, 11h 28 phút trưa ngày 12 tháng 4 ở thành phố Du Châu huyện Vân Thục xảy ra động đất cấp 8, tâm động đất là ở thị trấn Thanh Tú huyện Vân Thục. Tâm địa chấn sâu khoảng 10 km, cường độ trên 8 độ richte. Căn cứ vào cách đặt tên chúng ta gọi đây là trận động đất Vân Thục.
Tiếp theo, Tôn Gia Lạc ở bên cạnh cũng nói:
- Bí thư Tô, chủ tịch Nhiếp, trước mắt e rằng toàn bộ hệ thống thông tin của tỉnh đã bị gián đoạn, đang chờ sửa gấp. Không có bất kì tin tức nào ở vùng động đất.
Sau khi Gia Lạc nói xong, Phó chủ tịch ủy viên thường vụ tỉnh của các hạng mục giao thông, Phan Kiến Chương cũng nói:
- Bí thư Tô, Chủ tịch Nhiếp, tôi được phân công quản lý giao thông. Theo tôi được biết, thành phố Di Châu vốn dĩ chính là thành phố cấp 3 của khu vực Tây Bộ, giao thông rất khó khăn, chỉ có 2 lối đi vào. Trong đó có một lối là đi bên quốc lộ Thường Hồng, lối khác là quốc lộ Di Châu. Nhưng bên kia đi ít nhất cũng phải lách qua hơn 800 km. Huyện Vân Thục và thành phố Du Châu xảy ra động đất lớn như vậy. Tôi e rằng giao thông đã bị cắt đứt, điều này sẽ cô cùng bất lợi cho công tác cứu viện.
Câu nói của Phan Kiến Chương tạo lên một áp lực vô cùng lớn trong phòng họp. Liên lạc bị gián đoạn chẳng khác nào nói rằng thành phố Di Châu đã trở thành một hòn đảo đơn độc.
Sắc mặt của Tô Quyết nghiêm trọng, gõ ngón tay xuống bàn rồi trầm giọng nói:
- Thành phố Di Châu tổng cộng có hơn 390 nghìn nhân khẩu, 11h trưa lúc là là thời gian làm việc, học hành, thành phố Di Châu lại là trung tâm của trận động đất. Có thể tưởng tượng hiện tại Di Châu vô cùng hỗn loạn, không thể chậm trễ được nữa rồi.
Nhất định phải lập tức bố trí cứu viện khẩn cấp.
Nhân viên ngồi trong này có rất nhiều cán bộ từng đi cứu nạn thiên tai. Nhiếp Chấn Bang cũng từng đi, năm đó khu tự trị vùng tây bắc ở huyện Lê cũng từng động đất, sau đó lại chống bão ở huyện Vọng Hải.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư Tô, không riêng gì thành phố Di Châu tôi tin là những thành phố cấp 3 xung quanh Di Châu chắc chắn gặp phải thiên tai cũng không hề nhỏ. Tôi đề nghị tỉnh ủy, các ủy viên cũng bắt đầu hành động lập tức triển khai chống đỡ động đất ở các huyện thị lân cận, bố trí công tac cứu viện. Sở Dân Chính, sở Công An, sở Y Tế cũng phải chuẩn bị cứu viện cho tốt. Điều động toàn bộ nhân lực, vật lực ứng phó làm tốt công tác cứu viện sau thiên tai. Hiện lại, trận động đất lớn như vậy chính là một cuộc chiến, chúng ta phải toàn lực ứng phó, đánh thắng cuộc chiến tranh này.
Vào lúc này, lời nói của Nhiếp Chấn Bang như một tâm phục, vừa mói nói ra đã khiến cho các ủy viên khác thấy ngay mục tiêu trước mắt, ít nhất là bây giờ mọi người cũng không phải do dự nữa rồi.
Tô Quyết gật đầu, lúc này cách nhìn của Tô Quyết về Nhiếp Chấn Bang đã tăng thêm một bậc. Nhiếp Chấn Bang không hổ là ngôi sao chính trị mới, khí phách như vậy người bình thường không thể có được.
Tô Quyết đứng lên nói:
- Được, lời nói của chủ tịch Nhiếp tôi tin là tất cả mọi người đã nghe rõ. Thế này đi Phó bí thư Long lập tức đi thành phố Thường Hồng, đồng chí Bác Quân đi thành phố Dương Đức, những đồng chí khác đều đi các thành phố lân cận Vân Thục, việc này không thể chậm trễ... Lập tức hành động đi!
Lúc đang nói thì cửa lớn bị đẩy ra, Phó trưởng ban thư kí của Văn phòng tỉnh ủy thở hổn hển đi vào nhìn các ủy viên thường vụ báo cáo:
- Bí thư Tô, các vị lãnh đạo, có thông báo khẩn cấp của Trung ương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận