Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 932: Khảo sát Tống Châu

Sáng thứ ba
Thời tiết cũng coi là đẹp, Hồng Giang thuộc vùng phía nam nên mùa đông không khí có chút ướt lạnh, bảy giờ sáng Nhiếp Chấn Bang đã tới phía dưới tòa nhà làm việc Tỉnh ủy.
Nhiếp Chấn Bang đi chiếc xe đạp Nhị Bát mới cứng đến, vẫn là nhãn hiệu Phượng Hoàng cũ của nhãn hiệu Trung Quốc, kiểu dáng là kiểu đẹp nhất, màu sơn đen, chất lượng rất tốt, đây không phải thể hiện mà Nhiếp Chấn Bang làm như vậy là có mục đích.
Độ chấp hành điều lệ Tam Công của tỉnh Hồng Giang chỉ có thể coi là tạm tạm, điểm này Nhiếp Chấn Bang biết rất rõ bởi vì hắn đã từng là chủ nhiệm xử lý Tam Công.
Trong quan trường quan trọng nhất chính là trên làm dưới theo, bây giờ nhân vật số một tỉnh ủy hàng ngày cưỡi xe đạp đi làm thì những cán bộ lãnh đạo khác lại không biết xấu hổ mà ngồi ô tô sao? Dần dần, loại suy nghĩ này tự nhiên sẽ thay đổi, đây là một cách thức nhẹ nhàng tinh tế.
Xe đã đỗ ở bên cạnh tòa nhà tỉnh ủy, xe Honda việt dã hạng nặng mầu xanh lục có đường vân tạo ra mầu gần như mới, phía sau cũng là một xe Honda việt dã hạng nặng, đứng bên cạnh có vài nhân viên công tác, đây là mấy phóng viên đi theo lần này.
Trên cơ bản, tỉnh ủy các cấp cũng như ủy ban nhân dân thành phố địa phương có xe hoàn toàn mới thì bây giờ không có bao nhiêu, mặc dù là có cũng nghiêm khắc dựa theo điều lệ Tam Công mà chấp hành. Nhưng trên có đối sách thì dưới có chính sách, đôi khi cái ranh giới này chỉ cần không quá đáng quá thì cấp trên cũng không nghiêm khắc, có rất nhiều chuyện đều chỉ có thể coi là ngầm thay đổi.
Biển số là O-00001 đỏ, điểm này mỗi một nơi không giống nhau, ví dụ như ở Ba Thục, biển số xe của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đều là biển WJ, còn biển số ở Hồng Giang có chữ O ở đầu chính là biển số của tỉnh ủy, cơ quan ủy ban nhân dân tỉnh và các phòng, cục, sở.
Bên cạnh xe là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Hứa Hồng Chuyên, Hồng Phong và thư ký cảnh vệ Đới Phi.
Hai đầu xe đều không có xe dẫn đường, đối với điều này Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng, bây giờ cấp trên khởi xướng: Đi lại đơn giản, không làm phiền dân, Nhiếp Chấn Bang hết sức đồng ý và cũng nghiêm khắc chấp hành.
Hứa Hồng Chuyên chạy ra đón, cười nói:
- Bí thư, xe này tốt đấy, vừa là phương tiện đi làm còn có thể rèn luyện thân thể.
Nhiếp Chấn Bang khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên bây giờ xã hội càng ngày càng phát triển, kỹ thuật càng ngày càng cao rồi nhưng rèn luyện thân thể càng ngày càng kém rồi, anh thấy cán bộ lãnh đạo Đảng của chúng ta không người nào không bị chút cao huyết áp, mỡ máu, đó đều là do vận động ít, đạp xe đạp đi làm vừa khởi xướng bảo vệ môi trường, tiết kiệm năng lượng, giảm khí thải còn có thể rèn luyện thân thể và kéo gần khoảng cách của cán bộ lãnh đạo và quần chúng lại với nhau, tại sao lại không làm.
Hứa Hồng Chuyên cũng gật đầu nói:
- Bí thư nhìn xa trông rộng làm chúng tôi cưỡi Ngựa cũng không đuổi kịp, lần này về tôi nhất định phải mua một chiếc xe đạp để rèn luyện thân thể.
Nhiếp Chấn Bang bật cười ha hả, Hứa Hồng Chuyên này nói chuyện, làm việc rất tròn trịa, rất đầu cuối nhưng lại không làm người ta khó chịu, đây là nguyên nhân chủ yếu mà Nhiếp Chấn Bang công nhận ông ta.
Nhiếp Chấn Bang quay lại nói:
- Được rồi, tất cả mọi người lên xe đi, đường đi Tống Châu khá xa phải khoảng gần bốn trăm km, tuy rằng đều là đường cao tốc, nhưng mất không ít thời gian, lên đường sớm một chút đi.
Nhiếp Chấn Bang nói xong Hồng Phong lập tức đi lên phía trước mở cửa xe cho Nhiếp Chấn Bang, một bàn tay còn thật cẩn thận che ở khung trên cửa xe, những động tác này Hồng Phong thuần thục vô cùng. Hứa Hồng Chuyên từ phía bên kia lên xe ngồi cạnh Nhiếp Chấn Bang, Hồng Phong ngồi ở vị trí cạnh lái xe, Đới Phi nổ máy rời khỏi sân tòa nhà tỉnh ủy.
Dọc theo đường đi, Nhiếp Chấn Bang rất chú ý nhìn phong cảnh đường cao tốc hai bên của sổ xe, loại “Cưỡi ngựa xem hoa” này cũng là một loại khảo sát, từ đồng ruộng và nông thôn hai bên có thể nhìn ra kinh tế của Hồng Giang thực sự không tốt lắm.
Trên xe Hứa Hồng Chuyên cười nói:
- Bí thư, tôi nghe nói đồng chí Bảo Quý hôm qua...
Tòa nhà làm việc tỉnh ủy lớn thế nào, làm Trưởng ban thư ký nhất định là người rất am hiểu tin tức, hôm qua, Văn Bảo Quý ở chỗ mình vừa thua thiệt lại còn bị Cung Chính ghi hận, chuyện như vậy đương nhiên truyền khắp toàn bộ tòa nhà tỉnh ủy, hơn nữa, Cung Chính đã rất khó chịu Văn Bảo Quý rồi, công việc của Ủy ban Kỷ luật mà Văn Bảo Quý lại nhúng tay thì có ý gì? Mỉa mai Cung Chính bất tài sao? Phó bí thư chuyên trách, trách nhiệm quản lý của Văn Bảo Quý là xây dựng Đảng, công việc hình thái ý thức, chủ yếu chính là tổ chức nhân sự, Văn Bảo Quý không có cách nào nắm Tần Quảng Hán liền muốn chen vào việc của Ủy ban Kỷ luật sao?
Ngay trong phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, Cung Chính được lệnh của Nhiếp Chấn Bang trong vòng mười ngày nhất định phải điều tra ra một kết quả rõ ràng của vụ Đinh Bác Văn.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Nhiếp Chấn Bang lúc này vẫn thấy vui, nhìn vẻ khó chịu của Văn Bảo Quý giống như việc ăn phải con Ruồi, rất khó để diễn tả.
Nhưng ngoài mặt Nhiếp Chấn Bang vẫn hạ giọng nói:
- Đồng chí Hồng Chuyên sao anh cũng biết được chuyện này, có một số việc phải có chừng có mực, hiểu chưa?
Tốc độ xe không nhanh, chỉ duy trì tốc độ một trăm mười km còn chưa tới tốc độ giới hạn là một trăm hai mươi km, Đới Phi lái xe tương đối ổn định.
Nhiếp Chấn Bang nhìn ra ngoài cửa sổ, công việc của Hồng Giang bây giờ mới bắt đầu, bên trong bộ máy tỉnh ủy lòng người khác nhau đây là khó khăn lớn nhất gặp phải lúc này, điều chỉnh bộ máy cũng cần có thời gian và kỹ xảo. Trong vấn đề này không thể không khéo léo, tất cả mọi người đều là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, mỗi người đều cầm một phiếu trên tay, không phải là mình bỏ qua thân phận nhân vật số một của mình thì người khác sẽ theo. Bắt đầu thế này Nhiếp Chấn Bang cũng rất hài lòng, làm cho Văn Bảo Quý và Cung Chính có sự đối kháng, lại nhận Hứa Hồng Chuyên và Lý Úy Nhiên dựa vào mình, hơn nữa có Trần Nhạc ở bên cạnh phất cờ hò reo, trong tay có ba phiếu rưỡi xem như đã rất tốt, sở dĩ nói là ba phiếu rưỡi chủ yếu là vì Lý Úy Nhiên vẫn chưa coi là tiến vào.
Ở cấp độ này, thứ tất cả mọi người coi trọng là có một phần lợi ích và giá trị của họ không, chỉ có thể dần dần thôi.
Bây giờ, sự thiếu thốn của Nhiếp Chấn Bang là ở tổ chức nhân sự, tay không nhậm chức, ở Hồng Giang không có chút căn cơ nào, cán bộ thành phố trực thuộc địa phương đều là yếu kém.
Lúc xe sắp đi qua thành phố Lư Cát thì điện thoại di động trên người Hồng Phong vang lên, sau khi nghe điện thoại nói vài câu, Hồng Phong lập tức che kín chỗ nói của điện thoại rồi quay lại nói:
- Bí thư, Điện thoại của Bặc Vinh Xương thành phố Lư Cát, ông ta nhiệt tình mời chúng ta dừng lại thành phố Lư Cát một chút.
Vừa dứt lời Hứa Hồng Chuyên bên cạnh giới thiệu:
- Bí thư, Bặc Vinh Xương là bí thư Thành ủy của thành phố Lư Cát.
Nhiếp Chấn Bang cau mày, các lãnh đạo địa phương bày vẽ nhiều lắm, còn thực sự cho là mình khách sáo, lập tức nói:
- Không đi, bảo với ông ta không phái xe cảnh sát mở đường, chúng ta chỉ đi ngang qua.
Lúc xe đi qua thành phố Lư Cát đã là hơn chín giờ sáng, đã đi được nửa đường rồi.
Nhiếp Chấn Bang và Hứa Hồng Chuyên sau khi bàn bạc và chuyện phiếm một lúc cũng dựa vào xe ngủ một chút, khoảng mười một giờ trưa Nhiếp Chấn Bang tỉnh dậy.
Nhìn nhìn biển báo giao thông trên đường cao tốc ngoài cửa xe viết: Tống Châu tây ba mươi km.
Lúc này ở cổng tòa nhà ủy ban nhân dân thành phố thành phố Tống Châu có hơn mười chiếc xe con xếp thành một hàng chờ xuất phát, một đám lãnh đạo từ trong đại sảnh đi ra, người đàn ông đi đầu chừng bốn mươi bẩy, bốn mươi tám tuổi, nhìn đồng hồ tay một chút vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tất cả mọi người lên xe đi thẳng ra đầu đường cao tốc chờ, xe của bí thư Nhiếp sắp đi qua rồi.
Lần này Nhiếp Chấn Bang có thể nói là thật sự “Đi lại đơn giản”, bình thường loại thị sát này phải mang theo lãnh đạo phân công quản lý, trường hợp này là phó chủ tịch tỉnh chịu trách nhiệm quản lý giao thông nhất định phải trình diện, ngoài ra người phụ trách Sở Giao thông cùng với người phụ trách tập đoàn cao tốc tỉnh cũng nhất định phải có mặt, nhưng Nhiếp Chấn Bang lần này ai cũng không đem theo đủ để nói rõ vấn đề.
Việc này thật ra cũng để Nhiếp Chấn Bang tỏ rõ một thái độ, đưa những người này đi theo lại còn nhân viên bọn họ, nhân viên cấp trung, văn phòng lớn nhỏ, tính sơ sơ cũng hơn hai mươi người, như vậy thành một đoàn xe khổng lồ, cái gọi là: Đi lại đơn giản kia liền biến thành lời nói suông, tỉnh Hồng Giang từ trên xuống dưới nhìn vào không phải vẫn thấy là một luận điệu cũ rích sao? Như vậy khó có thể thể hiện một bầu không khí mới của Nhiếp Chấn Bang.
Như bây giờ, vài người vô cùng đơn giản, đến chỗ công trường xây dựng với cán bộ lãnh đạo địa phương thành phố Tống Châu, nhất định sẽ có người giới thiệu tỉ mỉ tình hình ở đây, nếu phải đi hỏi lãnh đạo phân công quản lý trong tỉnh thì ngồi ở tỉnh nghe luôn báo cáo cho xong.
Đúng mười hai giờ xe chậm rãi chạy vào chỗ rời khỏi đường cao tốc tiến vào trước trạm thu phí, ven đường phía trước một dãy xe đỗ ở bên cạnh, cảnh tượng này lập tức làm Nhiếp Chấn Bang cau mày, trầm giọng nói
- Bành Thế Phàm này đang làm cái quỷ gì, đồng chí Hồng Chuyên, anh gọi điện thoại cho ông ta nói xe sẽ không đỗ mà đi thẳng đến thành ủy thành phố Tống Châu.
Nhìn thấy xe bí thư Nhiếp sắp chạy qua trạm thu phí, các cán bộ thành phố Tống Châu dưới sự dẫn dắt của Bí thư Thành ủy Bành Thế Phàm đều đứng ở ven đường để đón bí thư Nhiếp. Nhưng thư ký của Bành Thế Phàm chạy ra hạ giọng nói:
- Bí thư Bành, Trưởng ban thư ký Hứa điện thoại nói là bí thư Nhiếp chỉ thị xe không dừng mà đi thẳng tới Thành ủy.
Vừa nghe được câu này, sắc mặt Bành Thế Phàm trầm xuống, Chủ tịch thành phố Âu Dương Lập Minh bên cạnh cũng nhíu lông mày, có thái độ rất ung dung.
Việc này càng làm cho Bành Thế Phàm tức giận, Âu Dương Lập Minh cùng mình vốn không hề qua lại, lúc này rõ ràng đang chế giễu ông ta. Lập tức nói:
- Lên xe, tất cả lên xe, đi theo xe bí thư Nhiếp, xe cảnh sát không cần mở đường, cảnh sát giao thông các ngả đường rút hết cho tôi, về Thành ủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận