Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 1152: Cản trở phát triển.

Một buổi sáng bình thường, trời không nắng không mây.
Hơn tám giờ sáng, không ít công nhân viên đứng xếp hàng ngay ngắn ở cửa trụ sở làm việc của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Lũng Tây.
Ở cửa, các quay phim đến từ đài Lũng Tây và các nhà báo từ báo tỉnh đều đã trực sẵn.
Một nữ MC trẻ trung đang giới thiệu:
- Hôm nay, thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy đồng chí Nhiếp Chấn Bang sẽ đến Bắc Kinh. Theo tin tức chúng tôi nhận được thì Bí thư Nhiếp đến Bắc Kinh lần này để thảo luận với lãnh đạo của Ủy ban Cải cách và Phát triển, Bộ Công thương và một số ban ngành khác về kế hoạch thực hiện dự án thành phố ô tô, thành phố hóa dầu của tỉnh Lũng Tây. Nếu như cuộc thảo luận thành công thì theo mục tiêu dự định ban đầu, kinh tế của toàn tỉnh sẽ có sự thay đổi rất lớn.
Đúng chín giờ sáng.
Tại tòa nhà của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, một vài thang máy trong tòa nhà bỗng nhiên mở ra. Tất cả lãnh đạo các ban ngành đều từ trong thang máy bước ra.
Đi đầu đương nhiên là Nhiếp Chấn Bang, hai bên cạnh là Lưu Chấn Đào và Vương Bản Xương. Vẻ mặt của Nhiếp Chấn Bang vô cùng điềm tĩnh.
Vừa rồi, khi ở trong phòng họp đã mở một cuộc họp ngắn. Vấn đề của cuộc họp chính là về ba dự án, quan trọng nhất vẫn là dự án thành phố ô tô và thành phố dầu mỏ. Ban lãnh đạo đã thống nhất ý kiến với nhau. Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất vừa ý.
- Chủ tịch Chấn Đào, mọi chuyện ở tỉnh phải giao lại cho anh rồi.
Nhiếp Chấn Bang quay lại nói với Lưu Chấn Đào.
Lưu Chấn Đào ở bên cạnh đương nhiên cũng rất điềm đạm, gật đầu nói:
- Bí thư yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại báo cáo với Bí thư ngay.
Thái độ kính cẩn này của Lưu Chấn Đào cũng khiến Nhiếp Chấn Bang rất hài lòng. Ở địa phương, lãnh đạo đứng đầu không ở sẽ rất dễ xảy ra những hỗn loạn nhỏ. Đây là chuyện rất thường thấy. Nhưng thái độ này của Lưu Chấn Đào lại khiến Nhiếp Chấn Bang rất yên tâm.
- Hãy nhanh chóng nắm bắt các vấn đề liên quan đến dự án phát triển rừng nhanh của tập đoàn Điền Nguyên Mộc Nghiệp, đồng thời cân nhắc kỹ các điều kiện của tỉnh ta để lựa chọn được loài cây lâm nghiệp phát triển nhanh. Về vấn đề khai thác gỗ cũng phải có kế hoạch và quy định cụ thể với tập đoàn. Mục đích chủ yếu của chúng ta là bảo vệ môi trường, là tăng mật độ cây rừng một cách nhanh chóng.
Mỗi lần phải đi, Nhiếp Chấn Bang đều rất lo lắng về công việc ở địa phương, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì quan trọng. Việc dặn dò như vậy đã thành thói quen của Nhiếp Chấn Bang.
Nhìn Lưu Chấn Đào, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Về vấn đề chính sách ưu đãi có thể cân nhắc kỹ lưỡng. Đầu tư theo tính chất bảo vệ môi trường, phù hợp với chính sách của Nhà nước để người dân có thể hưởng lợi.
Trong thời gian nói chuyện, mọi người đã đi đến trước cửa. Ở đây, xe của Nhiếp Chấn Bang đã đợi sẵn. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang đã được thể hiện hai tháng nay, tất cả mọi người ở Lũng Tây từ trên xuống dưới đều hiểu rõ. Nhiếp Chấn Bang không thích tỏ ra sang trọng, trước giờ đều đi xe đơn giản. Cho nên xe được bố trí đương nhiên là loại xe bình thường.
Hạ Cương bước lên trước mở cửa xe. Đi đến trước cửa xe, Nhiếp Chấn Bang quay người lại vẫy tay với Lưu Chấn Đào và đoàn người ở phía sau, sau đó lên xe.
Từ sân bay Tần Dương của tỉnh Lũng Tây, sau hơn hai giờ bay, buổi trưa, đoàn người Nhiếp Chấn Bang đã ra khỏi sân bay.
Lần này đoàn người đi cùng rất đơn giản, gồm có thư ký Tỉnh ủy Lưu Hiểu Mẫn, lãnh đạo đứng đầu Sở Công thương và Ủy ban Cải cách và Phát triển của tỉnh sau đó là các nhân viên bình thường. Cả đoàn có tổng cộng mười hai người.
Vừa ra khỏi sân bay, một người phụ nữ ăn mặc và trang điểm rất hiện đại dẫn theo ba người bước đến.
Nhìn thấy mấy người này, Lưu Hiểu Mẫn mỉm cười nói:
- Bí thư, giới thiệu với ngài một chút. Người đang đi tới đây chính là Chủ nhiệm văn phòng đại diện của tỉnh Lũng Tây chúng ta ở Bắc Kinh, đồng chí Tần Yến Ni. Hai người đi cạnh đồng chí Yến Ni là phó chủ nhiệm đồng chí Hoàng Cương Liệt và đồng chí Kiều Vỹ Nghiệp.
Nghe Lưu Hiểu Mẫn giới thiệu, Nhiếp Chấn Bang cũng đưa mắt về phía Tần Yến Ni.
Theo như cấp bậc của văn phòng đại diện thì văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của đơn vị cấp tỉnh là thuộc cấp sở, văn phòng đại diện của các thành phố thuộc cấp phòng.
Là chủ nhiệm của văn phòng đại diện, Tần Yến Nhi cũng là một cán bộ cấp sở. Nhìn tuổi của người này khoảng trên dưới ba mươi. Tần Yên Ni có dáng người cao, khoảng một mét bẩy mươi lăm. Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa cân đối, mắt to, mũi thẵng, vẻ mặt hơi mỉm cười lập tức khiến cho người khác có cảm giác rất thu hút.
Tư liệu về văn phòng đại diện, Nhiếp Chấn Bang cũng đã tìm hiểu qua. Để tới các bộ, văn phòng đại diện có vai trò rất quan trọng. Ngay cả khi Nhiếp Chấn Bang đã có nhiều mối quan hệ ở thủ đô.
Nhưng trong quá trình làm việc với các bộ chắc chắn phải cần đến văn phòng đại diện giúp đỡ. Ví dụ như khi muốn tổ chức một bữa ăn tối với các bộ, chắc chắn phải cần đến sự phối hợp của văn phòng đại diện.
Vậy nên, các thành viên của văn phòng đại diện và lãnh đạo chủ chốt cũng phải là những người hiểu biết. Nếu như đã đến thủ đô mà tên tuổi của chủ nhiệm văn phòng đại diện cũng không biết sẽ khiến cho người ta có cảm giác bị coi nhẹ. Là một lãnh đạo, tối thiểu cũng phải hiểu cấp dưới một chút. Hơn nữa nó còn là sự phản ánh về phẩm chất.
Tần Yến Ni trong đầu của Nhiếp Chấn Bang có ấn tượng là một Đảng viên ba mươi tám tuổi. Tiếp đó là hai vị phó chủ nhiệm, nhìn thần thái và tác phong thì đều là những người rất ngoan ngoãn.
Cảnh tượng này cũng không khiến Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên nào. Trong bộ máy lãnh đạo của tỉnh Lũng Tây cũng có hai thường ủy là phụ nữ. Giờ có thêm lãnh đạo là phụ nữ, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn có thể chấp nhận.
- Bí thư, Trưởng ban Thư ký, các vị lãnh đạo, hoan nghênh về nhà.
Tần Yến Ni lên tiếng chào.
Giọng nói của Tần Yến Ni rất trong, rất ngọt nhưng lúc nói chuyện lại để lộ ra thần thái vô cùng thoải mái. Người phụ nữ này quả thật là không đơn giản.
Chuyện này cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có cảm giác mới mẻ, liền cười nói:
- Lời nói của Chủ nhiệm Tần thật là hay. Hoan nghênh về nhà. Từ này không hề sai, văn phòng đại diện cũng giống như nhà của chúng ta ở Bắc Kinh. Chúng tôi đúng là đã về nhà.
Lần này tới, tổng cộng có ba chiếc xe thương vụ. Trong đó, có một chiếc GL8, hai chiếc Kim Long, tất cả đều rất bình thường, không hề có chiếc xe sang trọng nào. Từ đó có thể thấy Tần Yên Ni hiểu khá rõ Nhiếp Chấn Bang.
Đoàn người tới ở trong tòa nhà của tỉnh Lũng Tây. Phòng của Nhiếp Chấn Bang được xếp ở tầng thứ 17.
Phòng được chia thành hai phần khu tiếp khách và phòng ngủ. Ở phía sau là hai phòng ngủ, vừa hay có thể sắp cho thư ký một phòng. Điều này cũng tiện lợi hơn cho các hoạt động của lãnh đạo. Chi tiết này đã thể hiện sự thông minh của Tần Yến Ni.
Trang trí ở trong phòng vô cùng đơn giản, rất phù hợp với sở thích của Nhiếp Chấn Bang. Nhìn xung quanh một vòng, Nhiếp Chấn Bang ngồi xuống ghế sô pha, nói với Lưu Hiểu Mẫn gọi mọi người tới một chút. Đợi cho mọi người đều đã ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Các đồng chí, lần này tới Bắc Kinh, chúng ta mang theo sự mong đợi của toàn dân Lũng Tây. Chúng ta mang theo sứ mệnh phát triển của tỉnh Lũng Tây. Lần này chúng ta cần phải có sự quyết liệt, can đảm và quyết tâm đi tới cùng. Tiếp theo, Ủy ban Cải cách và Phát triển, Sở Thương mại, Sở Tài chính và Sở Công thương, các đồng chí có thể bước đầu liên lạc với các đồng chí lãnh đạo các bộ ủy một chút.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn Tần Yến Ni ở bên cạnh rồi nói:
- Chủ nhiệm Tần, về chuyện này, nói về cảm tình tiếp xúc, các mối quan hệ thì văn phòng đại diện là vô địch rồi. Chuyện này giao lại cho mọi người sắp xếp.
Nhiếp Chấn Bang cười nói phân công công việc. Việc chạy tới các bộ không phải một lần là liên lạc được luôn. Công việc này cũng không hề đơn giản. Trước tiên thì thường cho một tầng thấp hơn ra mặt là cách thường dùng nhất. Nhưng vậy cũng có thể nắm bắt được động thái của các bộ ủy. Sau đó, Nhiếp Chấn Bang mới xuất hiện, như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Tần Yến Ni cũng liền cười, gật đầu nói:
- Xin Bí thư yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, sẽ không phụ sự kỳ vọng của tổ chức.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Tần, tối nay chị sắp xếp cho tôi một chút, tôi muốn mời vài người bạn.
Làm lãnh đạo, có một số thứ không cần phải nói thì cấp dưới cũng biết. Ví dụ như tối hôm nay, Nhiếp Chấn Bang muốn mời Phương Lê, Lương Viễn và Tưởng Nghĩa Đào. Thân phận của mấy người này đều không bình thường. Thư ký riêng của thủ trường số một và thủ trưởng số ba. Với thân phận đó mà đi ra ngoài thì đương nhiên là chưa từng có đối với các cán bộ cấp tỉnh. Cho nên, chuyện này cũng không thể nói quá rõ.
Bảy giờ tối, trong một phòng bình thường được đặt trước ở tầng hai của một nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô, Nhiếp Chấn Bang đã đứng dậy cười nói:
- Anh Phương, anh Lương, anh Tưởng, tôi kính ba anh một chén.
Nói rồi Nhiếp Chấn Bang uống cạn ly rượu. Ba người đều cười lớn, nâng ly lên rồi một hơi uống cạn. Đặt ly rượu rồi ngồi xuống, Phương Lê liền dựa vào ghế nói:
- Chấn Bang à, lần này cậu đến các bộ, e rằng sẽ không thuận lợi như vậy đâu.
Vừa dứt lời thì Lương Viễn ở bên cạnh cũng gật đầu cười, rõ ràng là rất đồng ý với ý kiến của PHương Lê.
Nhiếp Chấn Bang cũng thản nhiên nhìn ba người nói:
- Phát triển gặp cản trở? Điều này tôi cũng đã sỡm có chuẩn bị rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận